Lão Tử Không Phải Kẻ Ngốc

Chương 7: C7: Cảm thấy gì



“Không quen.”

Bạch Tô Tô lắc đầu.

“Mình cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu Diệp Phong cướp chiếc váy trắng cổ điển của mình thì cũng thôi đi.”

“Quan trọng nhất là bọn họ lại xuất hiện ở đây xem phim một cách trùng hợp như vậy.”

“Mình cảm thấy…”

Lâm Phượng Kiều nói một nửa rồi dừng.

“Cảm thấy gì?”

Bạch Tô Tô lười nghĩ nhiều.

“Cậu giả ngu đấy hả, đây rõ là cuộc gặp gỡ tình cờ do cậu Diệp cố tình tạo ra. Hơn nữa còn muốn lợi dụng người phụ nữ này để làm cậu ghen!”

Lâm Phượng Kiều cả gan suy đoán.


Bạch Tô Tô nghe bạn thân nói như vậy, trong lòng như thoải mái hơn một chút.

Có vẻ là thế thật, vừa nãy mình cũng hơi ghen, chẳng lẽ anh Diệp Phong đã tính trước cả rồi sao?

Chắc anh muốn đổi cách thức theo đuổi mình.

Nhưng ở ngoài miệng, Bạch Tô Tô lại nói: “Không cần nghĩ nhiều, không sao, anh Diệp Phong có bạn gái thì chúng ta nên chúc mừng anh ấy mới phải.”

Hai người phụ nữ đứng bên cạnh thì thầm to nhỏ, Diệp Phong cũng không buồn để ý đến.

Lúc này, điện thoại anh đổ chuông.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải cậu Diệp hay không?”

“Tôi đây.”

“Cậu Diệp, nhẫn kim cương ‘Trái Tim Của Những Vì Sao’ mà cậu nói chúng tôi đặt hàng từ nước ngoài đã về rồi. Khi nào rảnh thì cậu đến xem nhé.”

“Nhẫn kim cương đúng không, bây giờ tôi đến đó.”

Khi tắt điện thoại, Diệp Phong mới nhớ tới chuyện này.

‘Trái Tim Của Những Vì Sao’ sản xuất ở Nam Phi, Diệp Phong tốn biết bao nhiêu sức lực mới giành được tới tay.

Vốn dĩ đây là quà tặng cho Bạch Tô Tô.

Nhưng mà, bây giờ thì……

“Ấy, anh Diệp Phong, nhẫn kim cương tới rồi sao?”

Lâm Phượng Kiều lại gần, nói với vẻ mặt kích động.

Tuy rằng nhẫn kim cương này không phải cho cô ta, nhưng cô ta biết đây là quà mà anh dành cho Bạch Tô Tô vào ngày Lễ Tình Nhân.


Mấy tháng trước, cậu Diệp Phong còn cố ý đến hỏi mình xem nên đưa cho Bạch Tô Tô bằng cách nào thì cậu ấy mới nhận.

“Đúng vậy, bây giờ tôi đến lấy.”

Diệp Phong dứt lời, anh kéo tay Cố Vân Tường đi đến cửa hàng trang sức Ryan ở bên cạnh.

Trang sức Ryan có rất nhiều chi nhánh ở Kim Lăng, cửa hàng này ở phố kinh doanh là nhà làm ăn phát đạt nhất, đây cũng là nơi Diệp Phong đặt mua.

“Tô Tô, chúng ta mau đi theo đi.”

Lâm Phượng Kiều sôi trào nhiệt huyết, cô ta rất kích động.

“Vì sao, mình còn phải chờ anh Lâm Dịch để xem phim.”

Bạch Tô Tô không muốn đi.

“Xì, xem phim gì nữa, nhẫn kim cương kia là quà cậu Diệp tặng cho cậu đó.”

Lâm Phượng Kiều hận rèn sắt không thành thép, nói: “Người trong lòng cậu Diệp thích là cậu, nếu như cậu không biết quý trọng thì Cố Vân Tường gì đó sẽ cướp đi mất đấy, cậu cũng đừng có mà hối hận.”

“Hơn nữa, cậu Diệp có chỗ nào không bằng tên nghèo rớt mồng tơi Lâm Dịch kia chứ?”


“Phượng Kiều, mình biết anh Diệp Phong thích mình, anh ấy không có chỗ nào không tốt, nhưng chuyện tình cảm đâu thể ép buộc.”

Bạch Tô Tô nghiêm túc giải thích, cô ta thật sự không có tình cảm với Diệp Phong.

Hơn nữa, nhớ đến bữa ăn tối hôm đó, anh xé hợp đồng đầu tư hai trăm triệu đã ước định xong trước mặt mọi người, còn nói những lời công kích người khác như vậy, Bạch Tô Tô rất tức giận.

Mình không thèm để ý tới nhẫn kim cương Trái Tim Của Những Vì Sao gì đó đâu.

“Mình mặc kệ cậu, mình đi xem nhẫn kim cương.”

Xuất phát từ lòng yêu thích đặc biệt của phụ nữ đối với nhẫn kim cương, Lâm Phượng Kiều đã đuổi kịp bước chân của Diệp Phong.

Bạch Tô Tô thấy hơi ngượng ngùng, cô ta vừa muốn chờ Lâm Dịch, vừa muốn đi xem nhẫn kim cương. Cuối cùng, cô ta đã đi theo như bị ma xui quỷ khiến.

“Cậu Diệp, cậu đến rồi.”

Khi nhìn thấy bốn người Diệp Phong đã đến, cửa hàng trưởng của cửa hàng trang sức Ryan bước đến chào đón, ông ta đã thấy Bạch Tô Tô trên điện thoại Diệp Phong, bèn nịnh nọt:

“Đây chính là cô Bạch Tô Tô nhỉ, cũng chỉ có cô gái xinh đẹp như cô mới có tư cách đeo viên kim cương trân quý như Trái Tim Của Những Vì Sao.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.