Lúc đi vào Chu Tiểu Tường có chút thấp thỏm bất an, dù sao việc mình lấy tên người ta làm bia ngắm phi tiêu đã bị phát hiện, nhìn hắn buổi sáng lúc gần đi như vậy, nhất định là đã đem từng nét bút nhớ kỹ.
Tiêu Bùi Trạch rất nhanh liền cúp điện thoại, xoay người nhìn cậu một cái, rồi đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, lấy tập dự án mở trang đầu tiên ra xem, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà lấy ngón tay gõ nhẹ lên bàn một chút:“Ngồi đi.”
Ôi? Vẫn rất công tư phân minh nha! Chu Tiểu Tường trong lòng vui vẻ, không chút khách khích mà ngồi vào ghế đối diện với hắn, tròng mắt đảo tới đảo lui làm bộ như xem xét đống văn kiện trên bàn nhưng thực chất là đang trộm quan sát biểu tình của vị thần mặt đen đối diện.
Lúc Tiêu Bùi Trạch nhìn trang đầu tiên thì lông mày hơi nhíu lại, lật sang trang thứ hai thi hai đầu lông mày dính chặt vào nhau, đến trang thứ ba lông mày giãn ra chút ít, tới trang thứ tư thì cả khuôn mặt biến đen, tuy là biến hóa rất nhỏ, nhưng mà dao động cảm xúc lại quá lớn.
Chu Tiểu Tường ngồi quan sát mà thấy hãi hùng khiếp vía đến co rúm cả mi mắt, vội vàng dựng thẳng sống lưng tự cổ vũ chính mình.
Tiêu Bùi Trạch nhìn xong tờ cuối cùng, đem tập phương án ném lên bàn, tựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn cậu.
Chu Tiểu Tường tim đập thình thịch, trên mặt là biểu tình cực kỳ ham học hỏi: “Tiêu tổng, cái dự án này còn có chỗ nào chưa được? Tôi đem về sửa lại!”
“Không cần sửa lại.”
“A? Vậy thì thật sự quá tốt!” Chu Tiểu Tường mừng như điên, vôi vàng nghiêng người qua, muốn lấy lại tập dự án thì đột nhiên bị Tiêu Bùi Trạch đè giữ đầu còn lại, cậu khinh ngạc nâng mặt lên nhìn hắn: “Ơ?”
“Tôi nói rất được, không cần sửa lại.” Tiêu Bùi Trạch kéo móng vuốt của cậu ra vứt qua một bên, thanh âm nhạt nhẽo lộ ra mười phẩn kiên định: “Phải làm lại!”
“...” Chu Tiểu Tường nội tâm bi phẫn: Ông đây về sau nhất định phải chờ anh nói xong một phút mới mở miệng! Không! Ba phút! Bà mẹ anh, lúc nào cũng nghỉ lấy hơi như vậy thì thú vị lắm sao!
Tiêu Bùi Trạch nhìn hai mắt cậu rực lửa, tâm tình đột nhiên trở nên tốt lắm, một lần nữa tựa vào lưng ghế theo dõi cậu trong chốc lát, nói: “Cậu có phải chưa bao giờ tự mình đi du lịch?”
Chu Tiểu Tường vừa nghe thấy nhất thời ủ rũ, thành thật gật gật đầu: “Chỉ được đi cùng đoàn vài ba lần.”
“Cho nên cái dự án này của cậu không có mạng sống.”
“...” Tuy rằng biết cái mạng sống này không phải là cái mạng sống kia, nhưng nội tâm Chu Tiểu Tường vẫn không nhịn được, thầm gào thét, “ Mạng sống cái con em gái anh! Có bản lĩnh thì anh giỏi làm ra một cái dự án có mạng sống, có thể chạy có thể nhảy cho ông đây xem nào!
“Đi du lịch cùng đoàn là một nhánh trải nghiệm không hiếm lạ mà chúng ta làm ra, hạng mục này của cậu rõ ràng là muốn cung cấp cho những người đam mê du lịch tự phục vụ, mà cậu ngay cả việc người tự du lịch nên chú ý quan tâm cái gì cũng không biết, thì làm cái dự án này như thế nào?”
Không phải là anh muốn tôi làm sao... Chu Tiểu Tường thành khẩn gật đầu: “Tôi sẽ về học hỏi người khác một chút.”
“Ừm, dàn ý rất sáng tạo, nhưng nội dung cần phong phú thêm nữa.” Tiêu Bùi Trạch kiên nhẫn hiếm thấy, không khỏi phải thừa nhận vừa rồi nhìn từ đầu tới cuối tâm tình quả thật càng ngày càng táo bạo, bất quá khách quan mà nói, cái phương án này vẫn có chỗ đáng khen, đối với một người mới vừa tốt nghiệp hoàn toàn không có kinh nghiệm mà nói đã là rất tốt, bởi vậy nên cũng không quá phận trách móc Chu Tiểu Tường nặng lời.
Chu Tiểu Tường vừa nghe hắn nói thế, tảng đá lớn trong lòng tốt cuộc cũng rơi xuống, trộm thở dài một hơi, lại một lần nữa khảng định, tên thần mặt đen này tuyệt đối là công tư phân minh! Về sau vào làm trong công ty cũng không cần phải lo lắng bị trả đũa! Lại nó, người ta là ông tổng, sao có thể đi so đo cùng một viên chức nhỏ bé?
Trong lúc tâm tư đang âm thầm hoạt động, trong tai bỗng dưng bay tới một câu nói thờ ơ~: “Chuyện gỡ bỏ bia ngắm phi tiêu tới đâu rồi?”
Chu Tiểu Tường kinh hãi, ngẫng đầu nhìn quá thì thấy hắn đã cầm bút vùi đầu vào văn kiện, khuông mặt không nhìn rõ biểu tình, ho nhẹ một tiếng mặt không đổi sắc nói: “Đã gỡ!”
“Ừ, dự án làm lại xong thì đưa tới đây tôi xem một chút/”
“Vâng.” Chu Tiểu Tường từ trên ghế đứng dậy, “Vậy Tiêu tổng, tôi tiếp tục làm việc?”
“Ừ.” Tiêu Bùi Trạchcũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên lên tiếng.
Chu Tiểu Tườngtrong lòng vui vẻ, vui sướng hài lòng mà hướng cửa đi tới: Xem ra chuyện phi tiêu cứ như vậy mà bỏ qua? Ai u, như thế nào lúc trước lại không nhìn ra người này độ lượng tới vậy? Thật sự là quá tốt! Ông đây rốt cuộc cũng có thể an tâm công tác rồi!
“Đúng rồi” Tiêu Bùi Trạch đột nhiên ngẩng đầu, “Nếu thật sự có thành kiến rất lớn với tôi mà không có chỗ xả, có thể đưa thư khiêu chiến cho tôi, phòng tập thể thao tầng ba cái gì cũng có, đất trống cũng đầy đủ.”
Chu Tiểu Tường lảo đảo một cái, xuýt chút nữa đụng vào khung cửa, vội vàng nâng cánh tay của mình lên chống đỡ, trong lòng lần thứ hai phẫn uất.
Quả nhiên...Quả nhiên phải đợi ba phút đồng hồ!
Cứng người xoay thân lại nhìn hắn cười gượng hai tiếng: “Ha ha...Tiêu tổng nói giỡn. Tôi tuyệt đối không có bất cứ thành kiến nào với anh! Đó chỉ là hiểu lầm!”
Tiêu Bùi Trạch mặt không đổi sắt mà gật gật đầu, tiếp tục nhìn văn kiện.
Trán Chu Tiểu Tường dính đầy mồ hôi lạnh, ảo não chui vào thang máy, nhìn thân thể không tính là gầy yếu nhưng cũng không mấy cường tráng của chính mình trong vách gương, lại nghĩ tới dáng người tối hôm qua của tên thần mặt đen, sau đó trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng hai người đang giao quật ngã, đấm đá ẩu đá các loại, thân thể nhỏ bé lộp bộp run rẩy ba phát.
Thang máy tứ động di chuyển, mở cửa tại lầu một, lại bị đóng lại, Chu Tiểu Tường không hề hay biết, chờ sau khi mồ hôi đầm đìa chảy hết, cậu mời phát hiện mình thế nhưng lại quên ấn tầng trệt, trong lòng 囧, vội vàng vỗ trán ấn lên nút [10].
Sau khi trở về, việc đầu tiên Chu Tiểu Tường làm chính là tra tư liệu, tuy rằng đã nói là muốn đi học hỏi người khác, nhưng tất cả mọi người ai cũng bận việc, cậu trước tiên đành phải tự mình nâng cao hiểu biết, nâng cao kinh nghiệm, phần còn lại thì sẽ phải làm phiền người khác vậy.
Vương mập nhìn hai tay rỗng tuếch của cậu, nhiều chuyện đem đầu chỏ qua nhỏ giọng hỏi: “A? Tập dự án của cậu đâu? Bị xé nát rồi?”
Chu Tiểu Tường đã quen thuộc với vẻ mặt vụi sướng khi người gặp họa của gã, bình tĩnh mà gật gật đầu: “Cũng không khác lắm, phải làm lại.”
“Anh ta có chỉ trích gì không?”
Chu Tiểu Tường hung hăng gật đầu: “Có! Chỉ trích đến ác liệt, thiếu chút nữa muốn đánh luôn cả tôi.”
“Hứ! Chú mày cứ chém!” Vương mập hiển nhiên không tin, nhìn cậu một cái, rồi bước sát lại cậu vài bước, cái đầu cúi thấp, mặt lộ vẻ ngượng ngùng mà sờ sờ tấm lót chuột của cậu, “Ai, có nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nguyệt không?”
Chu Tiểu Tường buồn cười nhìn gã một cái rồi lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình: “Nhìn thấy, hôm nay mặc đồ rất đẹp, chút nữa anh đi ăn cơm có thể thấy, giống như tiên nữ vậy.”
Vương mập nhất thời cảm thấy mỹ mãn, cõi lòng tràn đầy khao khát mà lùi đầu về đi làm việc.
Chu Tiểu Tường thả con chuột dịch chuyển: “Lầu ba chúng ta có phòng tập thể thao sao?”
“Đúng vậy! Cả tầng đều là phòng tập thể thao, cậu không biết?” Vương mập nhìn cậu khó hiểu.
“Ách...” Vậy nhất định là lúc đào tạo văn hóa đã nhắc tới...Chu Tiểu Tường sờ sờ cái mũi, “Phòng tập thể thao lúc nào cũng có thể đi vào sao?”
“Đúng vậy! Cậu không biết?” Vương mập tiêp tục dùng ánh mắt đần độn nhìn cậu, lại bổ sung một câu:“Cả năm 365 ngày, mỗi ngàu đều mở cửa 24 tiếng, cậu thực sự không biết?”
“Biết biết! Hiện tại đã biết!” Chu Tiểu Tường gật đầu như giã tỏi.
Ăn cơm xong có một ít thời gian nghỉ ngơi, Chu Tiểu Tường vừa gặm tảo vừa tra tư liệu, nhưng trong luôn luôn hiện lên bốn chữ to đùng “Phòng tập thể thao”, nội dung trên màn hình cũng chưa chui vào đầu được chữ nào, cuối cùng trong lòng ngứa đến không chịu nổi, hai cái táo đều gặm sach sẽ chỉ còn một cái hạt, ném vào thùng rác ngẩng đầy hô to: “Có ai muốn đi lầu ba nhìn thử một chút không?”
“Có!” Lập tức có bốn năm cánh tay giơ lên.
Chu Tiểu Tường búng tay một cái, liếc nhìn Vương mập bên cạnh: “Anh không đi?”
Vương mập dứt khoát lắc đầu.
“Anh thật không đi?”
“Không đi! Gia trời sinh không thích vận động!”
“Sao răng hô nhà anh cũng không đi?”
Trương răng hô bên cạnh đập bàn đứng dậy, cả giận nói: “Ai là nhà hắn!”
Vương mập ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt hắn cười cười: “Em!”
Trương răng hô tiện tay lấy giấy vụn vo lại ném về phía gã.
Chu Tiểu Tường nhìn gã bị ném trúng đầu, nhất thời vui vẻ đứng lên, hạ giọng thần bí thì thầm: “Anh thật sự không đi? Anh nghĩ tới Tiểu Nguyệt Nguyệt sẽ có động lực thôi.”
Vẻ mặt Vương mập tức khắc rối rắm, do dự nửa ngày, vỗ bàn: “Được! Tôi đi!”
Đoàn người chậm rãi mà chen vào thang máy đi xuống lầu ba, vừa đi vào đã thấy bên trong có thật nhiều người, trai gái không thiếu.
Đây là lần đầu tiên tới nơi này, cảm thấy tò mò không thôi, nhìn trái liếc phải, phát hiện môn nào cũng đầy đủ, dụng cụ, các loại bóng đều có, ngay cả bi lắc cũng có.
Vương mập chưa bao giờ tập thể hình, nên cũng rất ngạc nhiên.
Trương răng hô đối với nơi này rất quen thuộc, nắm bả vai Chu Tiểu Tường giới thiệu với cậu: “Cậu nhìn cái cửa đang đóng có viết chữ “Nam” ở trên kìa, đó không phải là toilet, đó là phòng tắm vòi sen, toilet ở bên kia/”
Lưu bà bà* phiên bản Chu Tiểu Tường ở bên gật gù: “Ô!~” ( Lưu bà bà: Một nhân vật trong truyện Hồng lâu mộng, bị mọi người giễu cợt vì dáng vẻ quê mùa)
“Bên phải cũng là phòng tắm vòi sen, dành cho nhân viên nữ.”
“Ồ~!” chu tiểu tường lần thứ hai gật đầu, vẻ mặt mờ mịt, “Cũng có vụ đó nữa ha? Không phải là chỉ chơi chốc lát lúc trưa thôi sao? Sao lại làm hình thức như vậy?”
“Chơi một ít giữa trưa tất nhiên không cần dùng đến, nhưng cuối tuần có thể tới đây chơi cả ngày, đương nhiên là phải tắm rửa.”
“Ồ~! Cũng đúng!” Chu Tiểu Tường đột nhiên nhớ rằng nơi này mở cửa 365 ngày, tầm mắt đảo qua một vòng đột nhiên ý thức được nơi này rất gần nhà trọ, nhất thời trở nên chộn rộn, đồng thời cũng không khống chế được mà tinh thần sục sôi.
Mẹ nó! Cho dù ông đây có bị đánh vỡ đầu thì cũng muốn ở lại công ty này!
Đang lúc tự cổ vũ chính mình, phía sau đột nhiên văng lên một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: “Đứng chặn ở cửa làm gì?”
Lưng Chu Tiểu Tường cứng đờ, lúc đang muốn dịch sang bên cạnh hai bước thì bả vai bị người vỗ mạnh: “Tiểu Tưởng Tử!”
Chu Tiểu Tường bị hù tới mức thiếu chút nữa nhẩy bật lên, vừa quay đầu lại đã đối diện với khuôn mặt dở người cười toét miệng: “Tiểu Tưởng Tử cậu chừng nào mới đến studio của tôi?”
Chu Tiểu Tường nhìn khuôn mặt đột ngột hiện ra của Cao Dục, lại liếc nhìn Tiêu Bùi Trạch mặt lạnh đang đứng bên cạnh một cái, trộm nuốt nước miếng: “Tạm thời không rảnh, chờ tôi thử...việc xong, vả lại...”
Cao Dục vẻ mặt tiếc nuối vỗ vỗ vai cậu:“Tôi đây chờ!”
“...Được!” Chu Tiểu Tường gật gật đầu, tránh qua bên cạnh vài bước, vừa quay đầu lại đã thấy mấy tên đồng sự đều đã sớm tìm trò chơi, nhất thời đối với đám không biết nghĩa khí này hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu một cái, thản nhiên nói: “Nơi này có phòng giải tỏa (stress), nói không chừng có ích với cậu.” Nói xong không thèm nhìn cậu, nâng đôi chân dài đi nhanh vào phía trong.
Răng nanh Chu Tiểu Tường cọ vào nhau đến kẽo kẹt, đứng phía sau hắn phẫn nộ huơ huơ nắm tay: Giải tỏa con em gái anh! Ông đây thân tâm khỏe mạnh! Ông đây là tới xem thử!”
Tiêu Bùi Trạch giống như có mắt thần sau lưng, đột nhiên xoay người nhìn cậu, thấy cầu giương nanh múa vuốt mà đứng hình động tác giống như xoa bóp kia, đột nhiên không hiểu tại sao lại cảm thấy tâm tình tốt hơn, nhếch môi xoay người, không nói một lời mà dời đi.
Chu Tiểu Tường ngượng ngùng thu tay lại, sờ sờ cái mũi, vừa nhấc lên nửa bước, nhìn thấy Vương mập đang chơi bi lắc cùng mấy người khác, nhịn không được mà xoa tay tiến lại gần.
Vương mập thấy cậu đến đây, nhất thời như gặp được cứu tinh: “Tiểu Tường Tử, cậu tới thay tôi! Tôi không muốn chơi nữa!”
“...” Chu Tiểu Tường yên lặng nhìn gã: “Hình như anh còn chưa chơi được năm phút...”
Vương mập lấy một tay kéo cậu lại: “Hắc hắc, tôi nhìn là được.”
Chu Tiểu Tường đang lo không biết chơi cái gì, cảm động một chút liền không thèm để ý đến gã nữa, xoắn tay áo, nắm lấy hai cái trụ vào cuộc cùng mọi người.
Vương mập mặc dù không thích vận động, nhưng thích thú theo dõi, đứng bên cạnh quan sát cuộc chiến đến nhập thần, kích động không ngớt, còn có khi không khống chế được gào rú mấy tiếng.
Chu Tiểu Tường chơi xong hai ván ra không ít mồ hôi, vừa chùi chùi cái trán vẫy vẫy cái tay sẵn tiện đưa mắt nhìn cái phòng trong cùng nhất đang đóng chặt cửa, lại nhớ đến vừa rồi Tiêu Bùi Trạch hình như đi về hướng ấy, nhịn không được hiếu kì hỏi: “Nơi đó là phòng riêng của Tiêu tổng hả?”
Người đối diện quay đầu lại nhìn thoáng qua, gật gật đầu: “Ừ. Nào, chơi thêm một ván.”
Trương răng hô nắm chặt thanh trụ: “Tiêu tổng rất ít khi đến lúc nhiều người như thế này, chắc là hôm nay là anh ta tới đây cùng bạn.”
Chu Tiểu Tường vừa nghe được nhất thời phấn khích: “Tôi có thể mang bạn của mình tới được không?”
“Có thể chứ, chỉ cần đăng kí chi tiết là được.”
“Tôi đây mang em trai đến cũng phải đăng kí nữa sao?”
“...” Những người khác im lặng nhìn cậu.
“Thằng em của tôi rất nhỏ, làm sao đăng kí a?”
“...” Ánh mắt mọi người đồng thời dời xuống, liếc nhìn về phía bộ phận nào đó của cậu.