Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao!

Chương 33: Đại Tiêu chăm sóc người bệnh



Edit: Tammie

Beta: Patee

Thấy Cao Dục gật đầu, Chu Tiểu Tường đơ mất hồi lâu, buồn cười nhìn y: “Anh đùa cái gì vậy? Cái dạng người như tôi, thấy máy ảnh là mắt đã mơ màng anh có tin không? Tôi làm gì có năng lực kia a!”

Cao Dục vẻ mặt nghiêm túc đưa tay chụp vai cậu: “Cậu phải tin tưởng chính mình chứ!”

“Tôi cũng không có cái tự tin kia, không đi, làm model đứng ra sao tôi cũng không biết, chụp quảng cáo gì chứ!”

“Không sao đâu, cái này đơn giản lắm, lại không cần chụp dồn*, giống như chụp hình bình thường vậy đó, là quảng cáo ngoài trời, loại áp phích cỡ lớn, cậu cũng không cần nghiên cứu cách đứng trước ống kính như đã nói, về phần chụp như thế nào thì bàn sau, chủ yếu là cứ thể hiện dáng vẻ theo đuổi cuộc sống của thế hệ trẻ thôi, sau đó còn qua xử lý nữa, ra thành phẩm rồi chắc chắn là đẹp miễn bàn!”

Áp phích cỡ lớn trong đầu Chu Tiểu Tường thoáng hiện ra cảnh đi trên đường mà nhìn thấy hình quảng cáo bên ngoài, lắc đầu liên tục: “Mất mặt lắm đó, không đi không đi!”

“Cậu... cái này được gọi là bảo thủ đó biết không! Trước thử chụp một vài bức, không được thì thôi.”

“Vẻ mặt tôi cũng sặc mùi tiền đó đại ca, nằm mơ tôi cũng muốn phát tài, yêu tiền muốn điên rồi, tôi rất không thích hợp.”

Cao Dục sờ sờ cằm, âm hiểm cười rộ lên: “Sặc mùi tiền sao? Ha ha... Tiểu Tường tử, cậu có phải đã quên mất một vấn đề rất trọng yếu?”

Chu Tiểu Tường nghi ngờ nhìn y: “Sao?”

“Đây là một khoản thu nhập thêm rất chất lượng đó nha...”

Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái, nhai chóp chép, nhai lại nhai, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn y: “Chừng nào chụp thử? Hẹn thời điểm đi!”

“Phốc...” Tiêu Bùi Trạch ở bên không kìm được, chống trán cười rộ lên, cười một hồi rồi lên tiếng: “Ở trước mặt sếp mình mà em bàn chuyện kiếm thêm thu nhập hình như không được tốt lắm thì phải?”

Chu Tiểu Tường liếc mắt nhìn hắn: “Ngoài thời gian làm việc anh cũng quản?” Nói xong liền lết mông qua phía Cao Dục, vẻ mặt nghiêm túc nhìn y.

Cao Dục bị thái độ đột ngột trở mặt của cậu chọc cười, vẹo người tựa trên ghế cười đến đau bụng: “Cậu... ha ha... Cậu dựa qua đây làm gì? Ha ha ha ha...”

“Đừng cười nữa! Nghiêm túc đi!” Chu Tiểu Tường bình tĩnh chờ y cười xong, lại dịch người ngồi gần thêm một chút: “Nào, chúng ta nói chuyện lương bổng.”

“Phốc...” Ở đây ngoại trừ chàng trang nào đó đang vừa nghiêm túc vừa khó hiểu. hai ngươi đều cười phá lên.

Cao Dục ôm bụng ngồi thẳng lên ghế sô pha, ngưng cười: “Chuyện tiền nong không phải do tôi phụ trách, cụ thể bao nhiêu tôi không biết, phỏng chừng chụp một ngày đêm là có thể đưa cho cậu mấy tháng tiền lương, đây là giá cả của bên công ty quảng cáo của chúng tôi, bên Sơn Thành kia nói, nếu như hài lòng, bọn họ sẽ tăng giá.”

“Anh không phải đang đùa tôi chứ?”

“Tuyệt đối không phải!”

Chu Tiểu Tường im lặng một hồi rồi vỗ mạnh đùi: “Được! Tôi đồng ý!”

Cao dục lần thứ hai bị cậu chọc cười: “Ha ha ha ha ha ha...”

Sau khi trở về, Chu Tiểu Tường vui vẻ đến nỗi cả đêm đều mơ thấy mộng đẹp lên đời, sáng ngày sau tỉnh lại, đầu óc xoay vòng, cái mũi khụt khịt khó thở, sức lực mặc quần áo cũng không có, toàn thân như bị rút xương, mềm nhũn.

Cảm giác đầu óc có chút mệt mỏi, liền dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng vẫn còn cảm thấy rất mệt, thiếu chút nữa lại ngủ quên, thừa lúc còn đang tỉnh táo liền mau chóng trở mình cầm nhiệt kế đo thân nhiệt của mình một chút, (cả người) nóng rần lên.

Ngẫm lại trong trí nhớ hai mươi mấy năm nay của mình hình như chưa sốt qua lần nào, đầy hình như lần đầu tiên, phỏng chừng là do giữa đông mà lại tắm nước lạnh. Vừa nhớ tới chuyện tắm nước lạnh, tim Chu Tiểu Tường lại không kìm được mà nhảy loạn, lại nhắm mắt nửa tỉnh nửa mê mà bò xuống giường.

Cố sức đi đến cái bàn bên cạnh lấy điện thoại di động, rồi chui tiếp vào trong chăn mở máy, gọi quản lý ngành xin nghỉ, sau đó gọi cho nhà trẻ, sau khi gọi xong liền đánh thức Tiểu Vũ, sờ sờ đầu thằng bé: “Tiểu Vũ, hôm nay không đi học, ở nhà nghỉ ngơi.”

Tiểu Vũ nghe cậu nói giọng yếu ớt, vô cùng hiểu chuyện mà vươn cánh tay múp míp sờ sờ mặt cậu, hai mắt mơ màng mở thật to: “Anh hai sinh bệnh sao?”

Vành mắt Chu Tiểu Tường nóng lên, không biết có phải do thằng bé hiểu chuyện nên cảm động hay là do nó trưởng thành sớm mà chua xót, dường như đột nhiên yếu sức, đôi mắt chẳng hiểu tại sao lại căng đầy, trừng mắt nhìn nhìn, rồi đem cánh tay mình nhét vào chăn, che miệng thấp giọng nói: “Anh không sao, ngủ một giấc thì tốt thôi. Tiểu Vũ ngủ thêm một chút, anh trở đầu ngủ bên kia, đợi chút nữa anh dậy làm điểm tâm cho em.”

“Sao lại muốn ngủ trở đầu?”

“Bệnh cảm sẽ lây, Tiểu Vũ ngoan~.” Chu Tiểu Tường nói xong liền dỗ dỗ thằng bé đi ngủ, sau đó xuống giường uống ngụm nước rồi ngồi lên đuôi giường chui tiếp vào chăn.

Không bao lâu phòng khách vang lên tiếng động, là Từ Nhạc rời giường.

Từ Nhạc sau khi thức dậy không gọi Chu Tiểu Tường, cũng không nghĩ nhiều, gần đây hai người đều là đi sớm về trễ, không chạm mặt cũng là chuyện thường, thấy Chu Tiểu Tường đóng kín cửa cứ tưởng là cậu đã đến công ty, sau khi tự mình lau rửa xong nhìn thời gian không còn sớm liền ra khỏi nhà.

Chu Tiểu Tường mơ mơ màng màng nghe tiếng động ở bên ngoài, trí não hỗn loạn, đầu óc ong ong, quái lạ không ngủ thêm được nữa, cầm điện thoại nhìn màn hình một lúc lâu, kéo phần lịch sử (cuộc gọi) xuống, lúc kéo tới hai chữ “Tên khốn” liền dừng lại, nhìn chằm chằm hai chữ gọi đến này một chút rồi ngây người, sau đó thoát khỏi phần lịch sử ném điện thoại qua một bên, chà chà mặt rồi chôn đầu dưới gối ngủ tiếp.

Không bao lâu sau, điện thoại đột nhiên rung lên, Chu Tiểu Tường nhanh chóng rút đầu ra khỏi gối, cầm điện thoại nhìn nhìn, tay có chút run, chớp mắt mấy cái rồi chôn người tròn chăn, hít sâu một hơi thông mũi rồi ấn nút nghe: “Alô?”

Giọng nói trầm thấp của Tiêu Bùi Trạch truyền đến: “Sao hôm nay không đi làm? Làm sao vậy?”

“Sao anh biết tôi không đi làm?” Chu Tiểu Tường có chút kinh ngạc, lập tức lại nhớ ra, người nọ là ông chủ, muốn biết tình huống của ai chỉ là một chuyện đơn giản.

Tiêu Bùi Trạch vừa nghe giọng nói của cậu đã cảm thấy không được bình thường, nhất thời khẩn trương: “Em bị cảm?”

Chu Tiểu Tường gật đầu, sau đó mới nhớ ra là đang gọi điện thoại, người kia vốn không nhìn thấy, môi mấp máy một lúc mới cui đầu lên tiếng: “Ừ.”

Tiêu Bùi Trạch vừa hỏi xong, đầu đây bên đó có chút tạp âm, nghe tiếng giống như là đang thu dọn đồ đạc, một lát sau giọng nói lo lắng truyền đến: “Em cứ nằm một chút đi, tôi lập tức tới ngay.”

“Không...” Lời nói của Chu Tiểu Tường còn chưa dứt, đầu dây bên đó đã ngắt máy, cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, môi bị cắn có chút đau đớn.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Chu Tiểu Tường bò ra khỏi giường, mệt mỏi mở cửa phòng đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy cặp lông mày sắc bén của Tiêu Bùi Trạch dính đầu vào nhau, đôi mắt đầy vẻ lo lắng.

“Sao mặc ít vậy mà đã đi ra?” Tiêu Bùi Trạch đi vào đóng cửa lại, đưa tay sờ sờ trán cậu rồi nhanh chóng ôm ngang cậu lên.

“Này!” Chu Tiểu Tường muốn phản kháng, nhưng phát giác sức lực mệt mỏi không nói nên lời, nên không thể gào lên, thầm thầm thì thì nói: “Đại ca à, anh khoa trương quá...”

Tiêu Bùi Trạch không để ý tới cậu, nhét cậu vào ổ chăn rồi hỏi: “Nhiệt kế đâu rồi?”

“Đo rồi, sốt nhẹ.”

Tiêu Bùi Trạch vẫn lo lắng, lục tìm nhiệt kế đo lại cho cậu lần nữa, lúc đo xong liền cầm điện thoại gọi ột bác sĩ quen biết, không lâu sau thì có người mang theo hòm thuốc tới cửa.

Bác sĩ đến cũng theo thường lệ mà kiểm tra cho Chu Tiểu Tường một chút, Tiêu Bùi Trạch đứng bên muốn thúc giục nhưng lại nhẫn nhịn chờ đợi, biểu cảm xoắn xít chưa bao giờ hiện trên mặt khiến cho Chu Tiểu Tường thấy mà sửng sốt.

Vị bác sĩ này rất hiểu rõ Tiêu Bùi Trạch, vừa thấy hắn gọi mình tới cửa phục vụ đã biết cậu bệnh nhân này rất quan trọng với hắn, bình thường ông đều trực tiếp truyền nước biển, nhưng ngày hôm nay lại đặc biệt hỏi qua một chút bệnh sử, biết Chu Tiểu Tường rất ít đau ốm, liền nói: “Tác dụng của nước biển rất lớn, có thể uống thuốc thì nên chăm chỉ uống thuốc, bất qua nhìn cậu bây giờ cũng thật mệt mỏi, hay là cứ chích trước một mũi rồi uống thuốc sau.

Chu Tiểu Tường gật đầu: “Vâng, cảm ơn!”

Bác sĩ đi rồi, Tiêu Bùi Trạch đến phòng bếp nấu nước cho cậu, trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, Chu Tiểu Tường nghe tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc nhẹ vang, đầu óc mơ mơ màng màng, cảm thấy người vừa nhuốm bệnh, ngay cả tư duy đều chậm chạp, không bao lâu thì chìm vào giấc ngủ.

Sau khi tỉnh lại lần nữa thì trong phòng đều nhuộm đầy mùi ngũ cốc. Tiểu Vũ đã rời giường, đang ngồi vào bàn cầm chén ăn bột ngũ cốc, quần áo trên người chắc là Tiêu Bùi Trạch mặc cho, lung tung lộn xộn, nhìn thật buồn cười.

Tiêu Bùi Trạch vẫn ngồi bên giường, thấy Chu Tiểu Tường tỉnh liền sờ sờ lên trán cậu, rồi cúi người hôn lên môi cậu một cái: “Khỏe hơn chút nào chưa?”

Chu Tiểu Tường ngây ngốc nhìn hắn, nửa ngày sau mới lên tiếng đáp: “Bị cảm sẽ lây nhiễm.”

“Không sao, sức khỏe tôi rất tốt.” Tiêu Bùi Trạch cười cười lại tiếp tục hôn lên môi của cậu.

Chu Tiểu Tường cảm giác mình không còn hơi sức giãy dụa, cảm giác nong nóng trên khuôn mặt có lẽ phỏng chừng là do bị sốt, cậu không được tự nhiên mà nhìn sang hướng khác: “Tôi ổn rồi, anh về công ty đi.”

“Không sao.” Lúc này Tiêu Bùi Trạch có chút hối hận bản thân không biết làm cơm, sáp lại gần nhìn khuôn mặt hồng hồng của cậu nở nụ cười: “Muốn ăn cháo gì? Tôi ra ngoài mua.”

“Sao cũng được.” Chu Tiểu Tường kéo chăn lên, che khuất nửa cái đầu.

Tiêu Bùi Trạch biết cậu không kén ăn, gọi điện thoại đến một quán cháo gần đó kêu hai phần cháo thanh đạm, sau đó đến bên cạnh cái bàn giành lại cái chén của Tiểu Vũ: “ Tiểu Vũ ngoan, ăn ít ngũ cốc một chút nha, đợi chút nữa ăn cháo với anh.”

“Dạ~” Tiểu Vũ nghe lời gật đầu, để hắn ôm lên giường, rồi dùng cả tay lẫn chân mà leo lên ngươi Chu Tiểu Tường, mở to hai mắt: “Anh hai, có đau không?”

Trong ý thức của Tiểu Vũ, cứ mắc bệnh là đau. Chu Tiểu Tường nghe xong liền cười rộ lên: “Không đau.”

Tiểu Vũ nhất thời hài lòng: “À~~!”

Sau khi giải quyết xong bữa sáng lại mơ mơ màng màng ngủ một lúc, khi tỉnh lại cảm giác đầu không còn nặng nề nữa, chân tay cũng có lực hơn một chút, Chu Tiểu Tường âm thầm tự hào, cảm giác lực khôi phục của mình là mạnh nhất, nói chung là không quá mất mặt.

Tầm nhìn vừa chuyển đã thấy Tiêu Bùi Trạch ôm Tiểu Vũ ngồi trước cửa sổ, tay cầm sách, có lẽ là tùy tiện lấy một quyển trên bàn, còn Tiểu Vũ thì đang dựa vào lòng hắn ngủ khì.

Vị trí của căn hộ này rất tốt, hai gian phòng ngủ đều ở hướng nam, bây giờ đã là cận trưa, ánh mặt trời chiếu chỉ hắt đến đôi chân đang duỗi dài của Tiêu Bùi Trạch, nhưng tia sáng cửa sổ vẫn rất rực rỡ, đường cong gò má lạnh lùng của hắn được phủ lên một tầng sắc vàng, thoạt nhìn trông thật ấm áp.

Chu Tiểu Tường cứ nhìn mãi một hồi lâu, thế giới trong đôi mắt thu lại chỉ còn một ô vuông nơi cửa sổ, những chỗ khác dường như bị phai màu, cậu chớp mắt mấy cái, phát hiện mình có chút bất thường liền thở sâu trở mình, cắn răng thầm mắng: Mắc bệnh sẽ khiến người ta yếu đuối hơn sao? Thật kỳ lạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.