Lão Tử Muốn Lên Đại Học

Chương 3



Tuy rằng,gạt người là hắn không đúng,nhưng mà hắn thấy được rằng Tường Tường rất thích sinh khí.Chẳng qua là khai…Ân,cười vui đùa thật không tốt lắn,nhiều lắm là không cười,làm ma sinh khí chứ.

Tuấn Tuấn cảm thấy được có điểm ủy khuất nhìn theo bóng dáng nhỏ bé gầy gò của người yêu,miệng nhấc lên,trong lòng dâng lên chút bất mãn.Mỗi lần đều là Tường Tường sinh khí,hắn sẽ nhỏ giọng mềm mại xin lỗi,nhưng mà hắn sinh khí với Tường Tường,liền hờn dỗi,cho tới bây giờ sắc mặt Tường Tường không quá tốt.

Tình yêu là thế giới của sự chờ đợi bất công,trước khi yêu người trên,người dường như yêu nhiều luôn thật mi quỷ.Càng đáng sợ chính là,loại tình yêu dân đen tươi sáng này ít có cơ hội vùng lên.

Thật hy vọng Tường Tường có thể thương hắn nhiều hơn một chút.

Tuấn Tuấn hít vào mồm một nguồn khí lớn,muốn Tường Tường thương hắn nhiều hơn một chút hẳn là rất khó khăn.Hắn ngẫu nhiên lại bi quan nghĩ,nếu ông trời cho hắn yêu mệt mỏi vậy?

A Điển lấy khuỷu tay đụng đụng hắn: “Lão Đại,đột nhiên làm ma không nói.”

“Im lặng là vàng a!” Tuấn Tuấn lườm A Điển.

Trư Du bất đắc dĩ cười,trên thế giới không có tư cách nói lời này,chính là lão Đại mê nói chuyện,mê ầm ĩ.

Sách,Tuấn Tuấn làm mặt quỷ hung tợn nhìn A Điển.Tiếp theo cùng A Điển bọn họ vui đùa ầm ĩ,vừa mới bị Tường Tường sinh khí làm ảnh hướng không lâu sau lại tốt lên,hắn chính là loại người không tự nhiên.

Còn thật sự nhớ đến,nhưng thật ra hắn chính là nam nhân tính tình vô cùng tốt.Tuy rằng thường thường hung ác,nhưng cơ hồ không quá sinh khí ─ ─ được cho là người rất ôn hòa.

Chơi đùa ầm ĩ,cũng viết được không ít.Thời điểm giữa trưa nhanh chóng đến,Tuấn Tuấn nghĩ hẳn là Tường Tường sẽ không đến góc ăn cơm ở vườn trường nơi mà hai người bọn họ thường gặp mặt.

Tuấn Tuấn tìm lý do rời đi,cước bộ nhẹ nhàng đi đến lầu ba,phục kích phòng học của Tường Tường gần đó.Không lâu sau,sau khi chuông hết giờ vang,hắn thấy Tường Tường một mình đi đến hướng nhà ăn của học sinh.

Bóng dáng yếu ớt nhìn có chút cô đơn.

Học sinh trên hành lang đều kết bạn mà đi,nhưng là bởi vì lúc trước đều cùng Tuấn Tuấn ăn cơm,cho nên không ai cùng Tường Tường đi cũng là chuyện thường.

“Học đệ ~,” Tuấn Tuấn chộp đúng thời cơ,đột nhiên xuất hiện bên người Tường Tường, “Thật khéo,ngươi cũng đến nhà ăn của học sinh để mua cơm a.”

Tường Tường lạnh lùng liếc mắt nhìn Tuấn Tuấn một cái,tiếp tục đi trên đường của mình.

Tuấn Tuấn mặt nhăn nhíu mày,vẫn còn tức giận a,thật là.

Lúc này người trong nhà ăn học sinh đều rất nhiều,Tuấn Tuấn không muốn Tường Tương đi chen chúc,thế là hỏi: “Ngươi ăn cái gì?Ta giúp ngươi mua.”

Bước đi của Tường Tường dừng lại,không trả lời.

Tuấn Tuấn thở dài, “Không nói lời nào ta sẽ liền đi mua,ngươi ở đây chờ ta.” Xem ra,lần này Tường Tường thật sự rất tức giận…Ai,hắn sợ nhất là Tường Tường giận,không nói lời nào lại không để ý đến người ta.Không biết nếu hắn quỳ xuống,Tường Tường có thể hay không sẽ không giận nữa?”

Tuy là không có chí khí,bất quá,hắn quỳ xuống mà có thể làm Tường Tường không tức giận thì cũng được.

Đi vào nhà ăn học sinh ở lầu ba,bên trong tràn ngập học sinh đói bụng thần trí mê muội,tình huống hỗn loạn tựa như là dân chạy nạn ở doanh phát lương thực,mọi người tranh giành thành một đoàn.

Bên trong nhà ăn học sinh,Tuấn Tuấn ỷ vào cao mã đại thêm diện mạo hung tợn chen chúc mỗi người,thủ đoạn dễ dàng chen ngang cướp được hai bữa cơm cà ri.Hắn còn không quên dặn dò lão bản cho mấy khối thịt nhiều nhiều ~ Tường Tường nhà bọn họ rất gầy,ăn nhiều một chút,lúc ôm sẽ có xúc cảm tốt hơn.(Ellie:Nhà ai?)

Trong tay hắn bê hai bát cơm cà ri đi đến vị trí chờ của Tường Tường,lại không thấy người đang chờ ở đâu.

Tường Tường đương nhiên không có khả năng hư không tiêu thất,có thể là nghĩ không cần chờ hắn đi.

Tuấn Tuấn đứng đó khổ sở,quyết định đem cơm đến phòng học của Tường Tường.Tuy rằng cảm thấy Tường Tường có điểm quá đáng,nhưng bởi vì chính mình gây ra,cho nên hắn không giận,nhưng mà có điểm khổ sở.

Hắn cười khổ,bây giờ đừng nói là kỳ vọng Tường Tường sẽ thương hắn nhiều một chút,Tường Tường có thể không tức giận cũng đã là vô cùng may mắn.

Tuấn Tuấn đến phòng học tìm khắp nơi,lại không thấy Tường Tường.

Đi đâu rồi? Vừa nghĩ đến,lại trở về nơi chờ của Tường Tường,không có ai.Có thể hay không chạy đến chổ cũ của hai người bọn họ chờ? Tuấn Tuấn vượt qua vườn trường,đi vào gian cầu thang yên lặng kia,vẫn là không có ai.

Hắn ngốc nghếch ôm hai chén cơm cà ri chạy vù vù đã lâu,nhiệt độ nóng của chén cơm trên tay biến mất,hắn mới dừng lại việc tìm kiếm.Tâm tình rất kém,hắn trở lại phòng học của Tường Tường,nhờ bạn cùng lớp giúp hắn đem chén cơm cà ri đã lạnh để trên bàn Tường Tường.

Không chỉ cơm lạnh,tâm Tuấn Tuấn cũng lạnh một nửa.

Ủy khuất cùng giận dữ ban đầu lắng xuống lại lặng lẽ tăng lên,để lại vào tim hắn.Bị cái gì thôi,có cần thiết phải giận đến vậy sao? Lần này hắn không cúi đầu trước,hắn phải đợi bản thân Tường Tường đến đây tìm hắn.Bằng không,hai người cứ như vậy không nói lời nào rồi chia tay…

Hắn thật sự cũng không có biện pháp để nói ra lời chia tay bây giờ.

Nếu Tường Tường tức giận lâu,hay là muốn hắn ngoan ngoãn phá bỏ nghiêm túc đi quỳ xuống xin lỗi.Dù sao,hắn thật sự rất thích Tường Tường,lúc trước Tường Tường cũng thích hắn,vô luận đau khổ thế nào,hắn cũng tính không muốn vứt bỏ.

Thích một người,thật sự trở nên rất thấp kém a…Hắn hiện tại,không chỉ có thấp kém,còn không có chí khí đến độ làm chính mình chua xót.Thật sự khó có thể tưởng tượng rằng hắn như thế này còn rất yêu một người,người kia lại có thể một chút cũng không để ý hắn.

Ai~ hôm này là ngày thở dài nhiều nhất của Tuấn Tuấn trong đời này.Đáng tiếc trong đầu hắn trí thức quá ít,không thể tùy tiện kể lại với trời xanh trên cao vài câu như là:lông mày phía dưới,lại để bụng đầu; cắt bỏ không ngừng,tóc loạn linh tinh gia tăng thơ ca sầu não của chính mình.(Ellie:Bài thơ kì lạ =.=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.