Mảnh vụn đập vào đầu Trình Tụ, mơ hồ thấy trong ánh lửa hừng hực, Tống Dục như bọ chét nhảy lên trên cơ giáp tiếp ứng, cả hai hóa thành ngôi sao băng, đào chi yêu yêu [1].
Biến cố tới quá nhanh, quần chúng vây xem trợn mắt há hốc mồm mà nhìn "Vọng thê" báo hư, vừa rồi còn tưởng rằng Tống Dục và Trình Tụ đánh nhẹ cãi nhỏ, hồi lâu không trở về tinh thần.
Quái thú bò sát đẩy ra quần chúng CarHome, đi từng bước cà nhắc tới trước mặt MINI - Xe đua kim cương, tựa đầu kề tới: "Có chỗ nào khó chịu hay không?"
Trình Tụ đem đầu của hắn đẩy ra: "Có, thấy cậu là buồn nôn muốn ói."
Tào Hi nở nụ cười: "Nghe giống như là triệu chứng mang thai."
Trình Tụ: "Mục đích của cậu là gì?"
Tào Hi: "Mang anh đi."
"Đề nghị vứt đi."
"Vậy mang tôi đi."
Trình Tụ tự giễu: "Tôi cũng không biết mình muốn đi đâu."
Khi Tống Dục còn ở, y nói lời thề son sắt muốn trở thành chuyên ngành đấu thủ cơ giáp, thế nhưng đến trước mặt Tào Hi, ý nghĩ hưng phấn lại vụt tắt. Trước mắt người này, là tận mắt thấy huy hoàng thời trước của y. Hoá ra, đối với Lâm Doanh, không phải là không hoài niệm, chỉ là lúc tỉnh lại không gặp được đúng người, y mới có thể đem đoạn từng trải kia bình tĩnh mà xếp thành thứ quá khứ. Lâm Doanh và Tống Dục bàn bạc với nhau, coi như là câu chuyện của một người khác, không kích nổi đồng cảm. Chỉ có gặp được Tào Hi, Lâm Doanh mới có thể lần thứ hai trở nên chân thực sống động.
Tào Hi: "Vậy trước cùng tôi, chờ anh có nơi muốn đi, tôi mới cùng anh."
Loại làm ăn ép mua ép bán này, Trình Tụ đang muốn biểu thị xin từ chối vì năng lực kém, Vương Chấn đã mang theo người của CarHome tới, các tiểu đệ của Tống Dục do dự nửa ngày, cũng ngơ ngơ ngác ngác bu lại. Các tiểu đệ trong lòng có một mục tiêu chung: Trước khi gặp được ngài Phó, nhất định phải để ý Trình Tụ mất trí đến ngay cả anh trai cũng không buông tha!
Vương Chấn nói Tinh hạm đã tiếp cận tầng khí quyển, hỏi Tào Hi bước tiếp theo làm sao.
Tào Hi không chút do dự: "Cứu người trước."
Vương Chấn còn đang buồn bực cứu ai, Trình Tụ đã đứng lên đi về phía sân đấu Giao Long.
Lúc Tào Hi còn là Tào Nhiếp, chính là người yêu thích sự nghiệp công ích. Có lẽ là trời sinh đối đãi nhiệt tình, hoặc là thói quen coi Chính trị, Tào Hi cứu người thuận buồm xuôi gió.
Trong sân đấu Giao Long cũng không có người già yếu thai phụ, ngay cả đầu bếp cũng là đàn ông to lớn thân cao một thước tám mươi tám, rất nhanh thì dưới hệ thống của Vương Chấn, rời khỏi có trật tự có thứ tự. Có mấy quần chúng lạc đàn cũng đi theo ra ngoài, Trình Tụ nhận ra chị em Sầm gia, đang muốn làm như không thấy, đã bị tìm đến trước mặt rồi.
Em gái hưng phấn vỗ bàn chân của MINI - Xe đua kim cương: "Quá tuyệt vời, em không sao, cơ giáp cũng không sao! Vừa rồi chị thấy rất nhiều cơ giáp báo hư, cho rằng máy này cũng gặp nạn rồi đấy."
Chị gái nhìn một vòng, không tìm được Tống Dục và "Vọng thê", nghi ngờ nói: "Anh trai em đâu?"
Trình Tụ ăn ngay nói thật: "Bị em đuổi chạy rồi."
Em gái cười nói: "Các người cãi nhau rồi à? Tại sao vậy?"
Trình Tụ: "Khác cha khác mẹ, dễ trở mặt."
Em gái còn đang cười, chị gái đã nếm ra được ý khác của y: "Giờ em muốn đi đâu?"
Tào Hi dựng thẳng tai nhìn Trình Tụ bị gái đẹp bắt chuyện rốt cuộc lên sân: "Các chị có thể đi vòng qua bên kia sân đấu, nơi đó có một phi thuyền đỗ đến trạm, sẽ hộ tống các chị rời khỏi. Em ấy đi cùng em."
Em gái giật mình: "Tào Hi?" Cô gái trẻ tuổi chưa kết hôn lúc nào cũng nhịn không được quan tâm tuyển thủ nam anh tuấn chưa lập gia đình, cô mặc dù có cảm tình với Tống Dục, nhưng cũng rất quan tâm với vẻ ngoài đẹp đến kinh người của Tào Hi.
Đuôi của Quái thú bò sát vòng qua đùi của MINI - Xe đua cơ giáp đi vào trong: "Chúng ta lại nhìn xem có còn ai ở lại không."
Đây vốn là mượn cớ của anh ta mang đi Trình Tụ, ai dè đi tới phân nửa, thực sự nghe được tiếng động. Một máy cơ giáp cồng kềnh từ thang lầu đấu đá lung tung xuống tới, đầu, vai, sau lưng ở trên tường va chạm vài cái, nhưng cánh tay che chở người trong lòng từ đầu đến cuối cẩn cẩn thận thận.
Trình Tụ liếc nhìn mặt của người kia.
Diệp Tử Hà. Tình trạng của cậu ta tốt hơn trong tưởng tượng, bị nhốt lâu như vậy, vẫn tay chân khoẻ mạnh, chỉ có sắc mặt hơi tái nhợt. Chẳng qua, Hồ Thư có thể thuận lợi, đã nói lên Hoa Ảnh vẫn chưa về, mà Mắt to và trú quân cũng không có tiếp viện, xem ra chiến trường trú quân còn chưa phân thắng thua.
Hồ Thư thấy Trình Tụ và Tào Hi đứng sóng vai, hơi kinh ngạc, luống cuống chạy một hướng khác không đi qua hành lang. Phía sau hắn còn đi theo một giọng lớn tiếng, cũng từ thang lầu lảo đảo đi theo, gào thét khàn cả giọng: "Đứng, đứng lại!" "Đem cơ giáp trả lại cho tao!" "Hồ Thư, mày là một tên khốn!"
Thì ra người vừa rồi là Lông xanh.
Trình Tụ ban đầu cũng không dự định ra tay cứu Diệp Tử Hà thì giờ càng không động rồi.
Giọng lớn mắt thấy đuổi không kịp Hồ Thư, một hơi kẹt ở ngực nuốt không trôi, vừa lúc Tào Hi và Trình Tụ như thần giữ cửa sừng sững ở trong hành lang, vẫn không nhúc nhích, giận dữ đã không nhịn nổi, chỉ vào Trình Tụ một trận oán giận.
"Bọn mày vì sao không ngăn cản hắn?"
"Thế giới này cũng là bởi vì quá nhiều người vô tâm như bọn mày, kẻ trộm mới càng ngày càng ngông cuồng!"
"Giờ mày làm như không thấy, về sau một thân một mình đáng đời!"
Trình Tụ đang nghe đến phiền lòng, thấy Vương Chấn sang đây báo cáo tình hình rút lui, chặn ngang đẩy y đến trước mặt Giọng lớn.
Giọng lớn tiếp tục lải nhải.
Vương Chấn nghe hai câu đã biến sắc mặt: "Câm miệng!"
Giọng lớn lập tức nói: "Ngậm núm vú cao su của con bà mày đi!"
Vương Chấn từ cơ giáp đi xuống, đem người đè xuống đánh cho một trận.
Lúc Trình Tụ lại từ sân đấu đi ra, chị em Sầm gia đã không ở đây nữa, Tào Hi đi theo phía sau y, kiên nhẫn thuyết phục y cùng mình rời khỏi.
Trình Tụ: "Tôi tạm thời không dự định đi Tinh hệ Trung ương." Coi tin tức cũng biết Tinh hệ Trung ương giờ tối tăm rối loạn, cách xa một chút, vẫn là mắt không nhìn lòng không phiền.
Tào Hi: "Tôi cũng không muốn trở về."
Trình Tụ: "Tào gia đâu?"
Tào Hi: "Giờ tôi là Tào gia dòng thứ."
Trình Tụ kinh ngạc: "..." Nhớ không lầm, năm đó Tào Nhiếp là con trai duy nhất của Tào gia dòng chính, hơn nữa năng lực mạnh, nhân duyên tốt, gần như không trở ngại leo lên ghế gia chủ Tào gia. Đương nhiên, gia chủ là cách nói của người ngoài, với Tào gia mà nói, chỉ cần Tào Nhiếp còn sống, bọn họ sẽ chỉ nghe lệnh Tào Nhiếp.
Y hiểu rõ: "Cậu không có con?"
Tào Hi mặc dù muốn nói "Anh lại cũng không sinh", lại rất rõ ràng hậu quả của nói ra khỏi miệng, vẫn là nhịn được: "Anh cũng không có con."
Trình Tụ: "Tôi là không kịp."
Tào Hi: "Ừ, tôi cũng vậy."
Trình Tụ nhớ rõ lý do những năm đó biểu hiện như người lạ với Tào Hi, thậm chí đối chọi gay gắt, y lại không lời chống đỡ.
Tào Hi đột nhiên cười cười: "Biết rõ lúc này nên thân sĩ nói, "Không liên quan tới anh, xin đừng để ở trong lòng". Nhưng trong tư lợi vẫn là muốn cho anh biết, là bởi vì anh, dù cho lấy được không phải là cảm động, chỉ là thương hại cũng tốt."
Trình Tụ: "Cậu không con, tôi cũng không con, mọi người tám lạng nửa cân, tôi có gì tốt thương hại cậu?"
Tào Hi nhịn không được cười rộ lên: "Đúng, đây mới là Lâm Doanh."
Trình Tụ: "Tôi là Trình Tụ, không có yêu thích làm thế thân người khác, cảm ơn."
Tào Hi nghiêm túc trả lời: "Tôi là Tào Hi. Chữ Hi từ bên phải đi đọc qua phía bên trái, chính là hy vọng. Tôi hy vọng từ trong thâm tâm, giữa chúng ta có thể có được một hy vọng mới, bắt đầu mới."
[Chữ bên phải trong từ Hi 琋 là từ 希 nghĩa là hy vọng. Từ này là từ cổ, trên từ điển mình tra không ra]
Trình Tụ: "Hy vọng? Nhiều năm như vậy không gặp, Tào công tử tiếng tăm lừng lẫy cũng có giọng địa phương rồi."
"Lão Đại, Tinh hạm đến rồi." Giọng của Vương Chấn đột nhiên chen vào.
Dáng tươi cười của Tào Hi hơi ngừng, trầm giọng nói, "Vương Chấn, tôi không ngại các cậu ở trong máy truyền tin nghe lén, nhưng tôi để bụng cậu cắt đứt không đúng lúc."
Vương Chấn vội vàng sửa lại sai sót: "Tôi lập tức gọi Tào Khải Trí mang Tinh hạm cút đi!"
Tào Hi: "..."
Có Vương Chấn làm động tác chọc cười, không có mập mờ, xấu hổ cũng mất.
Trình Tụ cũng muốn rõ ràng. Tống Dục không có ở đây, bản thân không cần thiết để lại khiêm tốn cùng ung dung tự đắc, tranh đấu của Phó Thần Hi và ngài Dư tiếp tục nhất định rất hung hiểm, không bằng đúng lúc thoát ra.
Y đang muốn đồng ý, đã thấy một đoàn ánh lửa vọt tới, Tào Hi ôm y tránh ra, ánh lửa rơi trên mặt đất, nổ ra một cái hố to.
...
Trình Tụ gỡ tay áo đã muốn lên, bị Tào Hi ôm lấy.
"Hoa rơi không dấu" đằng đằng sát khí từ trên trời giáng xuống, tiếng gào thét của Hoa Ảnh vang dội máy truyền tin: "Mày để cho Diệp Tử Hà chạy rồi?!"
Trình Tụ đang muốn mở miệng, mới phát hiện những lời này của hắn là hướng về phía Tào Hi.
Tào Hi tính tình tốt: "Tôi không thấy."
Hoa Ảnh: "Cậu ấy bị Hồ Thư mang đi!" Hắn ở gian phòng lắp cameras, để thao tác cơ giáp thì chú ý tình hình Diệp Tử Hà, ai ngờ năm phút trước, hắn lại thấy Hồ Thư điều khiển cơ giáp xông vào gian phòng của mình, đem người mang đi.
Tào Hi bừng tỉnh: "Thì ra anh ta chính là Diệp Tử Hà."
Thời điểm sân đấu CarHome nhập vào Giao Long, Diệp Tử Hà đã bị Hoa Ảnh từ trên ngôi Vương kéo xuống.
Hoa Ảnh tức giận đến đầu bóc khói, giậm chân một cái hướng về phương hướng Hồ Thư rời khỏi đuổi theo.
Các tiểu đệ của Tống Dục thấy thế đều đi theo.
Chờ người đi xa, Trình Tụ mới chậm rãi nói: "Chứng cớ tham ô của cậu rơi vào trong tay hắn ta rồi?" Bằng không thì mặt mũi hiền lành làm sao khiến người ta sởn tóc gáy?
Tào Hi: "Hắn là người của Hoa gia."
Trình Tụ thì càng kinh ngạc hơn.
Thời điểm Tào Hi nắm giữ Tào gia, là thời gian Tào gia cường thịnh nhất, không ít gia tộc quay chung quanh ở bên cạnh hắn, đối với hắn cúi đầu nghe theo, mà Hoa gia là nghe lời nhất. Nếu như vừa rồi, vai trò của Hoa Ảnh và Tào Hi hai người trao đổi một chút, đã phải sửa lại rồi.
Tào Hi giải thích: "Một trăm năm trôi qua rồi."
Trình Tụ trêu chọc: "Tào gia xuống dốc rồi?"
"Ừ."
"..."
Trình Tụ an ủi hắn: "Trời không hề đo lường mưa gió, người có một sớm một chiều hoạ phúc. Chuyện xấu làm nhiều rồi, dù sao vẫn sẽ gặp được quỷ."
Tào Hi: "..."
Tinh hạm dừng lại ở giữa không trung, Tào Hi mang theo Trình Tụ dẫn đầu đi vào.
Trình Tụ từ cơ giáp đi ra, vẻ mặt xoi mói đánh giá Tinh hạm: "Đồ cổ đào ra từ nơi nào?"
Tào Hi: "Nhà xưởng Ott làm ra sản phẩm, "Người canh gác số 6", là hệ thống MODIE đời cuối cùng, hệ thống MODIE kế thừa không thay đổi, ưu điểm không dễ nhiễm vi rút, lại kiêm đủ ưu điểm thao tác nhanh và tiện của hệ thống NANI. Mặc dù cũ, thế nhưng dùng tốt."
Trình Tụ: ""Toàn lực xuất kích số 3" mới ra là sử dụng NANI đời thứ bảy, có đủ tất cả ưu điểm của hệ thống MODIE, còn dùng rất tốt."
Tào Hi nhúng vai: "Không đủ tiền."
Trình Tụ đã bị làm khiếp sợ: "Giờ cậu lăn lộn có bao nhiêu thảm?"
Tào Hi: "Tôi tỉnh lại không tới ba năm."
Vẻ mặt Trình Tụ khẽ động, đang muốn bắt đầu đề tài này, bước vào nghiên cứu thảo luận càng sâu sắc, đã thấy Vương Chấn một chân bước vào Tinh hạm đột nhiên đem chân rụt trở về, nhìn trời như gặp kẻ địch lớn.
Phương hướng ánh mắt của y, một máy cơ giáp màu bạc rất quen mắt đang oai phong lẫm liệt nhảy xuống một chiếc Tinh hạm khác, mang theo một đám cơ giáp và máy bay chiến đấu, khí thế hung hăng xông qua.
Dưới ánh mặt trời, cơ giáp màu bạc một ngựa dẫn đầu mở ra đôi cánh, lấp lánh rực rỡ.
——
[1] Đào yêu:
Đào chi yêu yêu
Chước chước kỳ hoa
Chi tử vu quy
Nghi kỳ thất gia
Đào chi yêu yêu
Hữu phần kỳ thực
Chi tử vu quy
Nghi kỳ gia thất
Đào chi yêu yêu
Kỳ diệp trăn trăn
Chi tử vu quy
Nghi kỳ gia nhân
Tạm dịch:
Cây đào xanh biếc xanh sum xuê
Hoa nở rực rỡ
Cô nương ấy lấy chồng.
Ắt khiến gia đình hoà thuận lại đầm ấm.
Cây đào xanh biếc xanh sum xuê
Đào thơm tươi tốt kết đầy cành.
Cô nương ấy lấy chồng.
Ất khiến gia đình hòa hợp lại vui vẻ.
Cây đào xanh biếc sum xuê.
Lá cây mọc dày đặc.
Cô nương ấy lấy chồng.
Ắt khiến vợ chồng vui vẻ cùng bạc đầu.
Chú thích:
Yêu yêu: dáng vẻ tươi tốt.
Chước chước: Dáng vẻ hoa nở tươi đẹp.
Hoa (华): Hoa (花)
Chi tử: Cô nương ấy (Chi: đại từ chỉ thị, việc này; tử: Cũng nói về người, chỗ này dịch là cô nương)
Quy: tên gọi thời xưa của con gái xuất giá là "Vu quy" (lấy chồng), hoặc gọi tắt "Quy" (thuộc về), là ý đã thuộc về nhà chồng.
Nghi: Hoà thuận, hiền lành.
Thất gia: chỉ vợ chồng.
Phần: Dáng vẻ trái cây rất nhiều.
Trăn trăn: Dáng vẻ cây lá tươi tốt.
Đây là một bài thơ chúc mừng cô dâu. Nhà thơ nhìn thấy cành liễu mềm mại và hoa đào tươi đẹp vào mùa xuân, liên tưởng đến cô dâu trẻ tuối tướng mạo đẹp đẽ. Nên thơ miêu tả một đoạn sinh hoạt của người dân trong lúc đó.