"Đúng thật là một máy cơ giáp xinh đẹp." Trình Tụ khen ngợi.
Tào Hi: "Trong nhà kho còn một máy đẹp hơn."
Trình Tụ liếc nhìn anh: "Vậy nó cần một chủ nhân tốt hơn."
Tào Hi cười cười, đem đám người Vương Chấn gọi đi vào, hạ lệnh rời khỏi Tinh cầu, sau đó mang theo Trình Tụ đi nhà kho.
Trình Tụ đi theo phía sau anh, nhịn không được nhéo nhéo vai và cánh tay.
"Mệt à? Tôi ôm anh?" Tào Hi tận dụng mọi thứ lấy lòng.
Trình Tụ: "Tôi là mệt, không phải là tàn phế."
Tào Hi cười nói: "Nói chung ôm trên ý nghĩa."
Gương mặt khó có thể tin của Trình Tụ: "Ở nơi công cộng dâm ô trẻ em, nên xử phạt với năm năm tù và cực hình Trình gia."
Tào Hi dáng tươi cười không đổi: "Cực hình Trình gia là gì?"
Trình Tụ: "Người Tấn Giang đều biết, đánh JJ."
"..." Tào Hi tiếc nuối: "Tôi còn tưởng có biện pháp khác vào Trình gia chứ."
Tinh hạm bỗng nhiên lay động một cái.
Tào Hi theo bản năng muốn ôm Trình Tụ, phát hiện đối phương thành thạo bắt được tay vịn khẩn cấp, tư thế chuẩn dính vào trên vách tường, sau đó lấy ánh mắt khinh bỉ nhìn anh "Quả nhiên là nhân viên văn phòng, gặp chuyện đã gà yếu".
Tào Hi lặng lẽ nuốt xuống một ngụm máu ngậm trong miệng, quay đầu nghênh đón Tào Khải Trí chạy tới.
Tào Khải Trí: "Tinh cầu trú quân đang công kích từ trên đất liền."
Tào Hi thay đổi tuyến đường đi phòng chỉ huy.
Vừa vào cửa, màn hình vòng tròn kiểu cũ thân thương trước mật khiến người ta chảy nước mắt. Trình Tụ kìm lòng không nổi cảm khái: "Cậu quả thật nghèo."
"..." Nghe nói thu nhập là tiêu chuẩn quan trọng cho việc cân nhắc khả năng làm bạn đời. Tào Hi: "Tôi có một hòn mỏ tình không người chưa khai thác."
Trình Tụ vẻ mặt mong đợi hỏi: "Nó gặp trở ngại gì?"
Tào Hi: "..."
Tào Khải Trí rất rõ xấu hổ của lão Đại nhà mình khó có thể mở miệng, quan tâm trả lời: "Bị người chiếm đoạt."
"Há!" Trình Tụ mặt liệt, cố gắng để cho mình nhìn qua chẳng có chút hả hê nào.
Tào Hi sâu kín nói: "Sợ anh năm đó đi quá nhanh, cũng không mang theo gì, muốn cùng anh hưởng chung."
Không phải là chưa từng mang gì theo ư?
Trình Tụ nhớ lại năm tháng xót xa lúc đấy phải móc đồ ăn từ trong kẻ răng xuống để làm dự trữ lương thực, cắn răng nghiến lợi nói: "Cướp về!"
Tào Hi ôn nhu nhìn y: "Được." Tài sản chung, là thứ quan trọng duy trì tình cảm.
Tinh hạm một trận kịch liệt lay động.
Tào Hi nhìn về phía Tào Khải Trí: "Chúng ta không thể tìm một chỗ an toàn yên lặng đợi à?"
Tào Khải Trí: "Tôi rất vui lòng, nhưng chủ nhân luyến tiếc chúng ta đi."
Cảnh vật trong màn ảnh đang nhanh chóng bay lên... Tinh hạm đang hạ xuống!
"Phó Thần Hi thất hứa rồi." Tào Khải Trí nói thật nhanh, "Hắn không xử lý được máy phát sóng điện từ!"
Trình Tụ nhìn trong màn ảnh chợt cao chợt thấp, cơ giáp vẫn thành thạo chiến đấu với máy bay: "Bọn họ không bị ảnh hưởng, người của ngài Dư?"
"Chưa hẳn." Trong trú quân dưới mặt đất mở ra xe chiến xen kẽ một đám cơ giáp mức tổn hại khác nhau, cơ giáp màu đen dẫn đầu đuổi theo Tào Hi đánh cả buổi, ký ức y như mới.
Trình Tụ cũng nhận ra là đám người Trương Băng kia.
Tào Hi chỉ vào cơ giáp hổ kỳ lạ bên cạnh cánh máy bày dài của Trương Băng: "Hắn là Mắt to." Biết tên của Du Thiết Sinh, nhưng càng muốn dùng cách gọi của Trình Tụ.
Trương Băng là em họ của Râu quai nón.
Mắt to là đàn em của Râu quai nón.
Lập trường của bọn họ cơ bản thay mặt thái độ của Râu quai nón.
Cho nên...
Trình Tụ: "Hoặc là một người khác điều khiển "Thiên sứ trời sao", hoặc là Râu quai nón phải giết chết ngài Dư. Tôi càng thích cái sau, loại trò chơi "Mọi người cướp giết chết ngài Dư", nghe thôi cũng rất tốt."
Đang nói chuyện, Tinh hạm chạm đất rầm rầm.
Tào Khải Trí: "Đáp xuống có chút hư hại."
Trình Tụ: "Chỉ là hư hại? Xem ra chất lượng của Tinh hạm lỗi thời cũng không tệ lắm, gánh được hình pháp Trình gia."
Tào Khải Trí hỏi: "Hình pháp Trình gia là gì?"
Tào Hi có miệng khó trả lời: "Cậu sẽ không muốn biết."
Tào Khải Trí kiên trì: "Không, tôi muốn biết."
Tào Hi: "Chuyên tâm chút, quân địch đến kìa."
Tào Khải Trí: "Không, không có tới." Sau khi rời đi chiến trường không trung, Tinh hạm đã bị hai bên giao chiến triệt để không để mắt đến.
Tào Hi: "..."
Trình Tụ nhìn anh ta kinh ngạc, nhịn không được cười.
Tào Hi cúi đầu nhìn y, cười theo.
Tào Khải Trí nổi da gà cả người: "Tôi ghét hình ảnh cha hiền con hiếu."
Cha... Con... [:))))]
Tào Hi không thể nhịn được nữa: "Bác sĩ nói cơ thể của tôi chỉ có mười lăm tuổi."
Trình Tụ: "Cậu nhất định tiêm quá thuốc tăng trưởng rồi."
Tào Hi: "..."
Sắc mặt Tào Khải Trí nghiêm lại, "Có người đề nghị truyền tin."
Trình Tụ từ chối tạp âm ô nhiễm: "Dù sao cũng không nên kết nối cơ giáp của sân đấu Giao Long." Y không muốn nghe âm thanh của cả hội trường lớn đang tụ hợp dân chúng nói chuyện.
Tào Khải Trí ngẩng đầu, nhìn một chiếc Tinh hạm khác vẫn dừng lại ở trên không: "Là Tinh hạm "Thiên sứ trời sao giả"."
Tào Hi: "Tắt video đi, tiếp nhận."
Màn hình rất nhanh xuất hiện truyền tin hình vuông, mặt của Phó Thần Hi xuất hiện ở chính giữa.
...
Thời điểm rời khỏi phòng chỉ huy Giao Long, Phó Thần Hi còn vùi sâu trong nóng nảy, giờ đây đã rực rỡ hẳn lên, cả người tràn đầy lòng tin đối với thắng lợi nhất định phải được, khôi phục thong dong trước trận chiến.
"Là Tào Hi à?" Hắn ngồi ở trên hạm Trưởng chỉ huy, ánh mắt thật sắc bén nhìn phía trước.
Mặc dù biết video chuyển bên này bị cắt đứt, ánh mắt của hắn nhưng vẫn là khiến người ta có lỗi giác đang nhìn mình.
Tào Hi mỉm cười nói: "Ngài Phó bày mưu nghĩ kế, thắng ngay trong trận đầu chỉ là vấn đề thời gian. Nhiệm vụ của tôi hoàn thành, ở lại ngược lại vướng chân vướng tay, là lúc công thành lui thân rồi."
Phó Thần Hi gật đầu cười: "Đương nhiên. Tôi hộ tống cậu rời khỏi."
Tào Hi: "Như vậy máy phát sóng điện từ..."
Phó Thần Hi vỗ vỗ đầu bỗng nhiên hiểu ra: "Lớn tuổi, không ghi chép lại, quên nói hành động phá máy phát điện từ thất bại."
Tào Khải Trí hơi biến sắc mặt, trong mắt mang theo tức giận.
Tào Hi lão thần khắp nơi*: "Vậy không thể làm gì khác hơn là mời ngài Phó đưa một máy bay chiến đấu không bị ảnh hưởng cho tôi."
[Lão thần khắp nơi, là tới từ ngạn ngữ của Đài Loan. Ý nghĩa ở trong ngạn ngữ Đài Loan là "Kiên cố, ổn trọng, bình thản". Lão thần khắp nơi một loại ý chính là rất ung dung. Nhưng có lúc cũng sẽ dùng để phê bình người nào đó tinh thần sa sút, không làm.]
Phó Thần Hi: "Phát minh mới nghiên cứu máy phản sóng lực từ là bạn tôi vừa lấy được độc quyền, giá trị còn không thể ước lượng, mặc dù tôi tin cậu, lại không tiện bán thứ từng liên quan đến bạn bè."
Sóng điện từ vẫn là khắc tinh cơ giáp, tinh hạm, phi thuyền vân vân, nghiên cứu thành công của phản sóng lực từ, có nghĩa là uy lực của cơ giáp, tinh hạm ở trong chiến tranh tinh cầu lại nâng cao một tầng.
Quả thực giá trị không thể ước lượng.
Thế nhưng, Phó Thần Hi lúc nói lời này, cũng có ý lên giá.
Có điều là hắn gặp Tào Hi ở giới Chính trị sờ bò chạy đánh nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ không dễ dàng mắc câu: "Ngài Phó thắng lợi có hy vọng. Chỉ là chuyện một sớm một chiều, tôi không nóng vội."
Phó Thần Hi nhìn về phía trước thật sâu, khuôn mặt khó hiểu không rõ: "Cũng được."
Truyền tin cắt đứt, Tào Khải Trí cả giận nói: "Hắn ta cố ý."
Tào Hi nhìn Trình Tụ, Trình Tụ nhìn trần nhà.
"Ý của anh thế nào?" Tào Hi hỏi.
Trình Tụ: "Không phải cậu nói xong rồi ư?"
Tào Hi: "Cơ giáp của Tinh cầu và xe chiến không có trang bị phản sóng lực từ, cũng bị hạn chế của sóng lực từ, không cách nào bay trên không trung. Chờ sau khi bọn họ phát hiện sóng lực từ của phe mình chẳng những không ảnh hưởng quân địch, ngược lại hạn chế bản thân, nhất định sẽ tắt đi. Cho nên, chúng ta ngồi đợi là được rồi."
Tào Khải Trí bỗng nhiên hiểu ra: "Tổ năm người Bá Vương thất bại?"
Trình Tụ: "Ngài Dư còn chưa xuất hiện."
Phó Thần Hi phóng ra phản sóng lực từ, chiêu lớn của quân bạn, nhìn ngài Dư ứng đối thế nào.
Nghĩ như vậy, đột nhiên nhớ lại một câu nói trước của Tào Khải Trí. Trình Tụ: "Cậu vừa rồi nói "Thiên sứ trời sao giả" à?"
Tào Khải Trí nhìn về phía Tào Hi.
Tào Hi cười cười, dắt tay của Trình Tụ: "Đi theo tôi."
Trình Tụ đưa tay rút về, đúc vào túi quần: "Tôi không mù, không cần chó dẫn đường cho người mù."
Tào Hi: "Lúc gặp lại tôi đã nói anh mù."
Trình Tụ: ""... Có một loại tuyệt học gọi là thính phong biện vị.*" [nghe gió phân nơi]
"Là Tolkien [1]? Tào Tuyết Cần [2]? Bồ Tùng Linh [3]?" Tào Hi báo tên liên tiếp.
Trình Tụ: "... Đúng, một người Hobbit ở Đại Quan Viên [4] lúc đi học gặp quỷ học được."
Tào Hi nói như có quang vinh: "Anh thật thông thái."
Trình Tụ liếm liếm môi dưới: "Phải."
Ánh mắt Tào Hi xẹt qua cực nhanh môi dưới hơi ướt át của y, tiếp tục đi về phía trước.
Cửa nhà kho mở rộng, cơ giáp của mọi người CarHome đã đặt trở lại, bao gồm MINI của Trình Tụ, chen lít nhít ở bên trái nhà kho. So với đối diện, bên phải quá trống không, chỉ có hai máy cơ giáp dùng tủ thủy tinh khóa lại. Đèn quả quýt màu cam của mỗi góc chiếu một trái một phải, một máy xanh đen, một máy bạc.
Trình Tụ đi tới trước tủ kính, hồi lâu mới bất mãn: "Từ trong đống rác nhặt về à?" Vết thương đầy người, màu sắc bên ngoài tối tăm, một chút cũng không bóng loáng đẹp trai, y thà rằng tin "Thiên sứ trời sao" một mình làm dáng ở bên ngoài là máy của y.
Tào Hi: "Tôi mua về hai năm trước, tốn ba trăm năm mươi lăm triệu."
Trình Tụ khiếp sợ nhìn anh.
Tào Hi: "Mấy năm nay tiền tệ tăng mạnh kịch liệt."
Trình Tụ: "Lúc thầy định chế, chỉ tốn ba chục triệu."
Tào Hi: "Khi đó anh còn chưa từng dùng."
Trình Tụ coi như nghe không hiểu, lầu bầu: "May là kỹ thuật mấy năm nay đổi mới không nhiều, không tính là quá lỗ."
Tào Hi dùng âm lượng giống thế, lầu bầu về phía cơ giáp: "Phần quà tặng gặp lại này, không biết nhận được người kia sẽ thích hay không."
Trình Tụ: "Tôi đoán gã ta càng muốn ba trăm năm mươi triệu hơn."
Tào Hi cười khổ: "Tôi mở tài khoản ở ba ngân hàng, đều tích một khoản tiền, hiện giờ chỉ còn lại có một tài khoản không bị gạch bỏ. Ba trăm năm mươi triệu này chính là tôi bán một số đồ cổ gom góp được."
Tào công tử bản lĩnh hào phóng, chẳng tiết kiệm vì thứ gì lại đang kêu nghèo.
Trình Tụ kinh ngạc lấy trầm mặc chống đỡ.
Tào Hi rất nhanh chỉnh đốn tâm tình: "Chờ tôi đem mỏ tinh của chúng ta lấy về, muốn bao nhiêu một trăm triệu có bấy nhiêu rồi."
Trình Tụ: "Lúc Phó Thần Hi vẽ bánh mì loại lớn, cũng là biểu tình này giọng nói này."
Tào Hi cười: "Xem ra hắn ta làm người rất chân thành."
Trình Tụ giống như lơ đãng hỏi: "Cậu "Ngủ" bao lâu rồi?"
Tào Hi đang muốn trả lời, một người từ bên ngoài chạy vào: "Máy phát sóng lực từ tắt đi rồi."
...
Lại phải bắt đầu chiến đấu.
Tào Hi bất đắc dĩ nhìn Trình Tụ.
Trình Tụ cũng ý thức được hiện giờ không phải là thời gian tốt để nói chuyện lâu: "Trước giải quyết đám người trước mắt kia rồi lại nói."
Tào Hi hỏi: "Anh muốn giải quyết đám kia?"
Trình Tụ: "Cũng không thích."
Tào Hi: "Chúng ta đây chờ sau khi bọn họ lưỡng bại câu thương, tắt cửa rồi lại đi."
"Các cậu không phải thích nói "Hoà bình" nhất à?"
"Trừ anh ra, tôi và ai cũng không phải là "Chúng ta"."
"Các nhà Chính trị vĩ đại." Giọng điệu Trình Tụ tràn đầy trào phúng.
Tào Hi: "Có đôi khi, đàm phán và thỏa hiệp cũng là vì càng bảo vệ người muốn bảo vệ tốt hơn. Người muốn bảo vệ mất đi, mỗi thời mỗi khắc đều là Tu La địa ngục, còn muốn hòa bình làm cái gì?"
Trình Tụ thở dài: "Ngày hôm nay ăn quá ít. Bị một chút kích thích, nước chua trong dạ dày đã dâng lên kịch liệt."
Tào Hi: "..."
Lúc bọn họ trở lại phòng điều khiển, Tinh hạm đã một lần nữa khởi hành. Mặt của Phó Thần Hi lại xuất hiện ở trên màn hình lớn, Tào Hi chú ý tới sắc mặt Tào Khải Trí biến thành màu đen, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Tai của Phó Thần Hi vô cùng thính, lập tức nói: "Là Tào Hi à?"
Tào Hi: "Lời mở đầu của ngài Phó luôn quy củ như thế."
Phó Thần Hi: "Lập trường và dự tính ban đầu giữ vững, có lợi cho hai bên hợp tác tăng thêm tín nhiệm."
Tào Hi: "Tôi đương nhiên tin tưởng ngài Phó sẽ hộ tống an toàn chúng tôi rời khỏi."
Phó Thần Hi: "Thật vui khi cậu có thể nghĩ như vậy. Thế nhưng ở trên thời gian, chúng ta sợ rằng phải chậm trễ một lát. Ngài Dư đang chạy tới, còn ba phút thì đến."
"Ba phút." Tào Hi nháy mắt với Tào Khải Trí, tinh hạm chuẩn bị thoát khỏi tầng khí quyển.
Phó Thần Hi không biết chuyện xảy ra bên trong tinh hạm, tự nhiên nói: "Tôi nói cho ngài Dư, "Thiên sứ trời sao" là Trình Tụ cung cấp. Nhóc ấy đang ở cùng cậu. Cậu có thể hỏi nhóc ấy một chút, lần đầu tiên gặp ngài Dư, có phải thấy được video tổng hợp của Lâm Doanh và "Thiên sứ trời sao" hay không. Ngài Dư vẫn cho rằng nhóc ấy là đời sau của Lâm Doanh, tôi chỉ là biết thời biết thế."
Tào Hi âm trầm hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Phó Thần Hi: "Ngài Dư theo đuổi Lâm Doanh vô cùng điên cuồng cố chấp. Hai năm trước, hắn ta đến trễ một bước, không mua "Thiên sứ trời sao", rất thất vọng, lần này, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua. Mặc kệ Trình Tụ có phải đời sau của Lâm Doanh hay không, chỉ cần có một chút khả năng, hắn ta đã sẽ không bỏ qua." Hắn dường như biết tinh hạm Tào Hi chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên tăng nhanh tốc độ: "Lần này không giết ngài Dư, Trình Tụ hậu hoạn vô tận!" [tai nạn về sau vô tận]
Phó Thần Hi đích thực đánh trúng uy hiếp của Tào Hi.
Bốn chữ hậu hoạn vô tận, sẽ không ai càng nhận thức sâu sắc hơn anh.
Bao nhiêu năm sau khi Lâm Doanh chết, anh cũng đang suy nghĩ, nếu như lúc trước liều lĩnh chèn ép Tinh hệ Maha, từ chối bọn họ thêm vào Tinh quốc, thậm chí... Kết quả là có thể khác đi hay không.
"Bao dung" "Bình đẳng" "Yêu" đã quen đọng ở bên miệng, một cũng nói không nên lời, đầy đầu đều là trả thù điên cuồng. Nếu như không phải là tin tức thành công của phòng thí nghiệm phục sinh ở giây phút sau cùng xoay chuyển lý trí của anh, anh cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện đáng sợ bao nhiêu.
Hạt giống khủng hoảng một khi chôn xuống, đã mọc rễ, nảy mầm rồi, cho tới giờ, người rõ ràng đứng ở trước mắt, vẫn không dám có lơ là mảy may nào. Có thể, loại khủng hoảng này chỉ có ở lúc bản thân đi trước một bước, mới có thể triệt để loại trừ.
Trong lòng Tào Hi gió nổi mây vần, mặt ngoài gió yên sóng lặng như trước, chỉ là lời nói ra hết sức lỗ mãng: "Giết thế nào?"
Mắt to chờ ngài Dư mang theo những người khác của nhóm Bá vương năm người gấp rút tiếp viện còn chưa kịp thở phào, đã bị một cơ giáp to lớn từ trên trời giáng xuống trùng kích tơi bời tan tác.
Đám người CarHome thêm vào chiến trường như hổ lớn xuống núi, vốn là quân xe chiến đã bị Phó Thần Hi đánh không còn sức đánh trả chút nào rất nhanh thì trùng kích tả tơi.
Mắt to cắn răng. Còn một phút, phải chống qua trong khoảng thời gian này!
Nhưng đối phương hiển nhiên là hạ quyết tâm không cho hắn như ý.
Nhất là cơ giáp dẫn đầu kia, toàn thân màu xanh lam ở dưới chiếu rọi của ánh mặt trời tản ra quang mang lấm tấm, như trời sao dày đặc, lóng lánh thần bí, thế nhưng tay nhấc lên, nó lại như mưa rền gió dữ cũng như thô bạo vô tình.
Cánh lưng của Mắt to dựng thẳng lên, dùng sức vỗ xuống một cái, vẫy ra một sóng nhiệt, mượn lực khí lưu nhảy lên giữa không trung, như vua rừng rậm thật sự, điều chỉnh tư thế nhanh nhẹn, nhanh chóng nhào xuống.
Tào Hi ngẩng đầu lên, tay khoác lên trên chuôi kiếm.
Trước đây, anh đã từng làm bồi luyện của Lâm Doanh. Thời điểm đó mặc dù Lâm Doanh còn chưa mở chuỗi tuyệt kỹ luyện thành "Đánh đâu thắng đó", nhưng thao tác kỹ thuật cũng đã xâm nhập vô cùng lưu loát, nhất là tốc độ, nhanh đến mức "Vệ thiên sứ" cũng nắm không được hình bóng.
Sau khi tỉnh lại, anh quyết định bù đắp khuyết điểm ngày trước, với thao tác cơ giáp dùng một lần trình độ thật tốt. Dùng lời nói của Lâm Doanh, đã không phải là Ngô hạ A Mông [5] ngày trước. Tốc độ hiện giờ của Mắt to với anh mà nói, cũng không có ưu thế trên tốc độ.
Ở trước phút chốc móng cào mặt của Cơ dực hổ, Tào Hi cúi đầu, thân thể vặn vẹo ra góc độ vô cùng kỳ lạ, khó khăn tránh được một vỗ ở trong mắt Mắt to gần như trúng chắc, đồng thời xoay người đi vòng qua sau lưng của hắn, rút ra kiếm dài nóng lòng muốn thử, dùng sức chém xuống.
Ở trong vũ khí cơ giáp có nhiều đến rối cả mắt, kiếm là một loại rất thông thường, lực sát thương rất có hạn. Mặc dù rất nhiều nhà thiết kế cơ giáp thổi phồng muốn thiết kế ra kiếm ánh sáng lực sát thương kinh người, thế nhưng cho đến nay, lực sát thương kinh người vẫn là tồn tại ở trong khái niệm.
Tào Hi lựa chọn kiếm là bởi vì Lâm Doanh từng nói, ở địa cầu xa xưa, kiếm là vũ khí của kỵ sĩ. Mà kỵ sĩ, thường hay là đại từ chỉ người bảo vệ.
Anh muốn làm kỵ sĩ của Lâm Doanh, dù cho thời điểm đó anh ở trong mắt của mọi người, chỉ là một chính khách thấy chiến tranh đã mềm chân.
Kiếm rơi vào trên lưng Mắt to, phát ra tiếng va chạm to lớn.
Mắt to tức giận muốn xoay người, lại bị áp lực nặng nề ép tới thở không nổi, không ngốc đầu lên được.
Tào Hi cầm kiếm ánh mắt kiên định, ra tay bình tĩnh, chỗ mũi kiếm ma sát, chính là bộ phận phòng ngự yếu ớt của Cơ dực hổ.
Cùng lúc đó, ngài Dư rốt cuộc mang theo rất nhiều binh sĩ chạy tới.
Đội ngũ của Phó Thần Hi rất nhanh vứt bỏ tranh chấp với mặt đất, xoay người nghênh đón.
Trận chiến đấu này cho tới giờ, đã bước vào giai đoạn sau cùng.
Sân đấu Giao Long và Tinh cầu, lấy giờ phút này làm quyết định thắng bại!
Ngài Dư vừa lên, đã trực tiếp dùng tinh hạm đối mặt hai chiếc tinh hạm của Phó Thần Hi và Tào Hi. Cùng là tinh hạm, cũng không phải cùng một đẳng cấp. Tinh hạm ở trước mặt ngài Dư, hai chiếc tinh hạm kia đã coi như trẻ con vừa mới ra đời, xinh xắn, tập tễnh, còn đang học đi đường thế nào, tinh hạm của ngài Dư cũng là đấu sĩ thành thục, bản lĩnh mang theo gió, từng quyền có lực, vô số cơ giáp từ trong quái vật lớn đen nhánh này lao tới. Rậm rạp chằng chịt, trong nháy mắt che mất đội ngũ của Phó Thần Hi và Tào Hi. Trong đó, "Thiên sứ Trời sao" giả và Trình Tụ chịu áp lực lớn nhất.
Trình Tụ thao tác trôi chảy nhất, thân máy xinh xắn, vốn là trêu đùa thành thạo Trương Băng, nhưng tục ngữ nói "Song quyền nan địch tứ thủ", "Hảo hán không chịu nổi nhiều người", gặp phải chiến thuật biển người, y chỉ có thể bị động chịu đòn. Vô số cơ giáp vây công khiến phòng ngự của y giảm xuống trực tiếp, hơn nữa đối phương dường như cũng không có dự định bắt sống, lửa đạn không ngừng, không chút bận tâm thân phận khan hiếm "Hậu nhân Lâm Doanh".
[Hai đấm khó địch bốn tay]
Trình Tụ cảm giác mình bị Phó Thần Hi gài bẫy rồi. Lúc đó nhìn hắn vẻ mặt đã tính trước mọi việc, còn tưởng rằng thật sự nắm chắc phần thắng chứ, giờ nghĩ lại, không phải là tự cao tự đại, nhất định là có can đảm hi sinh.
Cuộc sống Phó Thần Hi cũng không tốt hơn, nhưng hắn vẫn ở trong máy truyền tin cố an ủi những đồng bạn cũng không tốt hơn.
"Chờ một chút, chờ một chút là tốt rồi, các cậu yên tâm."
Chờ đợi thêm nữa, lòng của bọn họ buông xuống thực sự, lại cũng không thể động nữa rồi.
Con ngươi Trình Tụ đảo một vòng, thấy giữa hai chiếc tinh hạm, tình cảnh Phó Thần Hi tốt hơn một chút, trong lòng chuẩn bị chạy đi lánh nạn. Ý niệm trong đầu còn đang chuyển động, "Vệ Thiên sứ" đã từ vòng vây tuôn ra gắng gượng chen vào một con đường, đem y hộ ở phía sau.
Trình Tụ hỏi: "Mắt to đâu."
Tào Hi trầm giọng: "Được cứu đi."
Nhìn bề ngoài là Râu quai nón và Trương Băng cứu viện đúng lúc, để lại cho hắn một hơi thở cuối cùng, nhưng thật ra là Tào Hi cố ý nhường. Mắt to bị thương nặng, mạng sống đe dọa, Râu quai nón làm lão Đại lo lắng sẽ bị loạn, sức chiến đấu nhất định giảm bớt nhiều.
Tào Hi hỏi: "Cơ giáp của anh còn dư lại bao nhiêu phòng ngự?"
Trình Tụ cười khổ: "Cậu hẳn là hỏi tôi còn dư lại bao nhiêu nhiên liệu."
"Bao nhiêu?"
"2%."
Trình Tụ hoài nghi mình nói thêm câu nữa, cơ giáp đã có thể trực tiếp chết luôn. Cũng không thể trách nó, nhiên liệu trước đó của cơ giáp cũng chỉ còn lại có 4%, còn chưa bổ sung bao nhiêu đâu, lại bị bất đắc dĩ vội vàng nổ nổ, có thể giữ lại 2% đã coi là tiết kiệm tối đa rồi.
Tào Hi: "Nằm ở trên lưng tôi, ôm cổ."
Trình Tụ: "..." Không bằng chết đi. Nghĩ thì nghĩ, y vẫn tìm một khe hở, lãng phí 1% nhiên liệu trân quý, nhào tới trên lưng của "Vệ Thiên sứ", ôm cổ.
Tào Hi trong cơ giáp nhịn không được hơi nâng lên khóe miệng. Biết không phải là lúc vui mừng, vẫn là không nhịn được vui mừng.
Anh dùng thân thể đỡ được một vòng công kích, hướng về tinh hạm phía trước mặt, ở phía sau lưng lui lại.
Tào Hi: "Tôi từng mơ thấy thời khắc như vậy rất nhiều lần." "Vệ Thiên sứ" rốt cục danh xứng với thực.
Trình Tụ: "Xem ra tôi ở trong mơ lẫn vào không được tốt lắm."
Tào Hi: "Mỗi lần tôi đều che chở anh."
... Thực sự nghe không nổi nữa.
Giọng nói Trình Tụ vô lực: "Đổi xe xin chú ý, đổi xe xin chú ý..."
Tào Hi không nói thêm gì nữa, tập trung tư tưởng đối phó thế tiến công càng ngày càng mạnh. Để bảo vệ Trình Tụ sau lưng, anh dùng thân thể chặn phần lớn công kích, mặc dù "Vệ Thiên sứ" ở trên thiết kế đã có xu hướng phòng ngự, lúc này cũng có chút không thể chịu được nữa. Anh nhìn tinh hạm còn cách mấy mét, đột nhiên đem MINI - Xe đua kim cương sau lưng ôm vào lòng, nâng lên...
Trình Tụ: "Tôi khẳng định tôi không phải là Tiểu lý phi đao, xin thận trọng làm vũ khí bí mật..." Lời còn chưa nói hết, cũng đã bị ném ra ngoài, lưng đụng vào bên trong cánh cửa mở rộng của tinh hạm, trượt đi một đoạn, Trình Tụ chân vừa đạp, vòng một vòng, đứng lên thật nhanh, nhào tới cạnh cửa tinh hạm.
Tích tích.
Nhiên liệu cơ giáp cạn kiệt, màn hình một vùng đen như mực.
Trước khi tối đen, "Vệ Thiên sứ" bị nhóm cơ giáp bao phủ.
——
[1] J. R. R. Tolkien (3 tháng 1 năm 1892 - 2 tháng 9 năm 1973) là một nhà ngữ văn, tiểu thuyết gia, và giáo sư người Anh, được công chúng biết đến nhiều nhất qua các tác phẩm Anh chàng Hobbit (The Hobbit) và Chúa tể những chiếc nhẫn (The Lord of the Rings).
[2] Tào Tuyết Cần (1724? - 1763?), tên thật là Tào Triêm (曹霑),tự là Mộng Nguyễn (梦阮), hiệu là Tuyết Cần, Cần Phố, Cần Khê, là một tiểu thuyết gia vĩ đại người Trung Quốc, tác giả của cuốn tiểu thuyết Hồng lâu mộng, một trong tứ đại kỳ thư của văn học cổ điển Trung Quốc. Tổ tiên ông vốn là người Hán ở Liêu Dương, sau đó tổ xa của ông là Tào Tuấn quy hàng Mãn Châu, nhập tịch Mãn tộc.
[3] Bồ Tùng Linh: sinh ngày 5 tháng 6 năm 1640- mất ngày 25 tháng 2 năm 1715), tự là Liêu Tiên và Kiếm Thần, cũng có người gọi ông là Liễu Tuyền cư sĩ, là một văn sĩ người Trung Hoa dưới triều đại nhà Thanh. Ông được biết đến nhiều với tác phẩm Liêu trai chí dị.
[4] Đại Quan Viên: Đại Quan Viên được xây dựng từ năm 1984-1989, ở Tây Thành, quận Tuyên Vũ, Bác Kinh, mô phỏng theo khu vườn trong cuốn tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Hồng Lâu Mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần, và là phim trường cho bộ phim cùng tên.
[5] Ngô hạ A Mông: Vốn là chỉ Lã Mông danh tướng của nước Ngô trong thời Tam quốc, ỵ́ là nói về người thiếu khuyết học thức tài cán, ví dụ người học thức còn thấp. Dùng nhiều cho người có chuyển biến, học thức tiến nhanh, địa vị từ thấp lên cao, từ bần cùng đến giàu có.
Chi tiết điển tích: http://www.24h.com.vn/tin-tuc-quoc-te/cai-chet-bi-an-cua-danh-tuong-dam-sau-lung-quan-vu-c415a857096.html