Đại khái phát hiện đội hữu là heo, chuyện tốt không đủ chuyện xấu có thừa, đêm trước khi mở phiên toà, Hoa gia đặc biệt phái người sang "an ủi" Tào Hi.
Tới là một nữ tướng, bốn năm mươi tuổi, trên mặt hai đường nếp nhăn pháp lệnh* khiến kẻ khác khắc sâu ấn tượng. Khi không cười giống như cô chủ nhiệm, khi cười giống như cô chủ nhiệm nhận hối lộ. [Hai đường nếp nhăn ở hai bên mép miệng.]
Bà ta nghiêm túc hỏi tình hình gần đây của Tào Hi, có nguyện vọng bước vào Đại học Thủ đô hay không.
Đại học Thủ đô và trường Quân đội Trung Ương đều là trường học hạng nhất, một là cái nôi của tinh anh Chính trị, một là thứ bảo đảm của Quân bộ sau này, lúc trước Tào Hi vào học chính là Đại học Thủ đô hệ Chính trị chuyên ngành quan hệ Quốc tế, phụ sửa tài chính.
Tào Hi từ chối. Hắn nói: "Cháu càng hi vọng điều khiển cơ giáp rong ruổi chiến trường."
Trình Tụ: "..." Lời thoại bị cướp.
"Cô chủ nhiệm": "Gần đây không chiến tranh, muốn vì nước cống hiến, hệ Chính trị cũng rất tốt. Nhất định phải học thao tác cơ giáp, giáo sư Phạm Trường Chiêu của Đại học Thủ đô từng bảo vệ vương miện vô địch của giải đấu chuyên ngành cơ giáp, dạy cháu dư sức."
Tào Hi không muốn đem lời nói quá bảo thủ: "Cháu suy nghĩ một chút."
"Cô chủ nhiệm": "Cháu họ Tào, nhất định tham gia vào Đảng. Thừa dịp hiện giờ ta sẵn lòng ra điều kiện, đồng ý, còn có thể lấy được chút chỗ tốt. Chờ chút nữa ta quên rồi, cháu còn muốn nói, ngay cả cửa cũng không có."
Có bản lĩnh ném xuống lời cay độc thì có bản lĩnh nâng cửa đi á!
Trình Tụ ở trong lòng gõ trống trận, vì Tào Hi tăng thêm thanh thế. Tiến lên! Chửi bà ta! Cắn bà ta! Ấy chết bà ta!
Tào Hi: "Cháu còn trẻ, chịu thiệt chút mới nhớ lâu."
...
Mức độ cao nhất của người nghẹn là gì?
Đó là nghẹn chết bản thân, làm cho đối phương không ai có thể nghẹn.
Quả nhiên, vẻ mặt "cô chủ nhiệm" chỉ tiếc rèn sắt không thành thép không lời để dạy mà đi mất.
Trình Tụ thở dài: "Người đó là lực lượng trung thành của Hoa gia?" Với đám thủ hạ bại hoại trước kia của Tào Nhiếp kém quá xa rồi. Bàng Hạc Viên còn giống chút, tiếc là người khác.
Tào Hi: "Bà ta là em ruột của gia chủ Hoa gia, Phó hiệu trưởng Đại học Thủ đô, Hoa Ký Du."
Trình Tụ: "Hèn chi, cá diếc nhiều xương. Ba bà ta mẹ bà ta thù gì hận gì, lấy tên là "Ham Muốn"*, đời này cũng là số ăn trong bát nhìn trong nồi, số quá khổ."
[Từ "Ham muốn" với từ "Ký du" đồng âm nhưng khác nghĩa và đều đọc là jìyú.
Ký du nghĩa là gửi gắm vui vẻ. Ham muốn cũng đọc ký du nhưng với nghĩa khác là hy vọng thu về được thứ không đạt được.]
Tào Hi: "..."
Trình Tụ: "Ngày mai sẽ phải lên trang nhất rồi, chuẩn bị xong quần áo chưa?"
Tào Hi: "Tổ hành động đặc biệt địa vị đặc thù, cũng sẽ không công khai thẩm tra xử lí."
Trình Tụ: "Vậy tôi mang dép kẹp đi, giày da chen chân."
"Tôi để bọn họ mua một đôi giày vải cho anh?"
"Vậy quá keo kiệt!"
"..." Dép kẹp không keo kiệt? Tào Hi biết Trình Tụ có đôi khi miệng mồm sẽ co giật, nhưng lúc nên đứng đắn tuyệt đối đứng đắn, cũng không lo lắng ngày mai y sẽ ngây thơ mang dép kẹp ra cửa. "Anh đang lo lắng gì thế?"
Trình Tụ: "Khuôn mặt hai chúng ta cùng lên kính một lượt, sẽ gây ra chấn động chứ?"
Tào Hi đã sớm suy nghĩ tới vấn đề này. Nhưng bọn họ cũng không muốn phẫu thuật thẩm mỹ, hắn lại càng không muốn tách ra, vậy kế tiếp chỉ có thể đi một bước nhìn một bước rồi. Cũng may hồ sơ của hai người bọn họ gần như hoàn mỹ, Tống Dục không xuất hiện, cũng sẽ không có chuyện gì.
"Không cần sợ, có tôi ở đây."
Trình Tụ thở dài: "Chính là có cậu ở đó tôi mới sợ. Lẽ ra chỉ một mình tôi đẹp trai, nhiều nhất chỉ chớp mù một mắt của người ta, hiện giờ hai người, hại người ta cũng phải mù. Thảm thương biết bao."
Tào Hi: "..."
Lời nói của Tào Hi dường như ảnh hưởng không nhỏ đến Hoa Ký Du, ít ra đến trước khi chính thức mở phiên toà, bà ta cũng không có lại xuất hiện.
Đến ngày mở phiên toà, quả nhiên như Tào Hi dự liệu vậy, một chiếc xe chống đạn lẳng lặng lái tới, vài cảnh sát đưa bọn họ lén lén lút lút chở tới toà án của quyết định tạm thời.
Bầu trời thổi mưa phùn, mới hơn một giờ chiều, lại âm trầm giống như bất cứ khi nào muốn vào đêm.
Tào Hi và Trình Tụ chân trước vào cửa, đã nghe phía sau một trận xôn xao, cảnh sát che chở bọn họ gấp rút dẫn bọn họ lên lầu.
Chờ bọn họ đi qua, mười mấy tên cảnh vệ phủ Tổng Thống mở đường, một ông lão gần bảy mươi thắt một cái cà vạt vẽ hoa văn nguệch ngoạc, sắc mặt nặng nề đi vào, đi lối đi đặc biệt đi thẳng đến hậu trường toà án.
"Ngài Tổng Thống." Ở con đường đó, tất cả mọi người dừng bước lại chào ông ta.
Mặc dù biết tiếng xưng hô này có thể không bao lâu sẽ không thuộc về ông ta, thế nhưng, vào giờ khắc này, ông ta vẫn là người lãnh đạo tối cao của quốc gia này.
Tổng Thống cũng không để ý tới ai, đến tận khi một bà lão tóc bạc lỉa chỉa cười híp mắt đi tới, mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Hoa lão phu nhân."
Nụ cười Hoa Mẫn vừa thu lại, lập tức nghiêm mặt: "Ngài Tổng Thống, ở đây không phải là phủ Tổng Thống của ngài, lúc này cũng không phải tổ chức tiệc tối của ngài, mời tôn trọng nghề nghiệp của tôi, gọi tôi là thẩm phán Hoa."
Bị trực tiếp hạ thấp thể diện, sắc mặt Tổng Thống cũng khó coi: "Thật hy vọng một tháng sau bà cũng có sức lực như vậy."
Hoa Mẫn đối chọi gay gắt: "Nếu như ngài có thể sống quá một tháng buộc tội này."
Tổng Thống vốn còn muốn thử thái độ của Hoa Mẫn, đối với người của tổ hành động đặc biệt nể tình một chút, giờ cũng không cần thử, trực tiếp xé rách mặt, tình cảnh tiếp theo tuyệt đối không phải là ông ta muốn thấy. Ông muốn phất áo bỏ đi, nhưng ở dưới khuyên bảo của Phụ tá trưởng, cuối cùng ở lại.
Hoa Mẫn cũng không quan tâm hướng đi của ông ta, tư liệu của Kiểm Khống Phương đưa lên bà từng xem, trừ phi Trần Kiến Cường, thành viên xui xẻo của tổ hành động đặc biệt này, có thể tìm được bằng chứng có lợi khác, không thì tội danh này gã gánh chắc rồi. Đương nhiên, cũng không nhất định vì tình cảnh của gã mà lo lắng. Có "Thực thi miễn trách nhiễm pháp luật" tồn tại, gã chỉ cần thú nhận mình thực thi mệnh lệnh Tổng Thống, như vậy, gã được vô tội thả ra, tất cả tội lỗi Tổng Thống gánh chịu.
Luật pháp nhân tính hóa bao nhiêu á.
Hoa Mẫn cười nhạt. Cũng bởi vì luật pháp đó, mỗi Tổng thống lên nắm quyền đều rất yêu thích tổ hành động đặc biệt, mà lãnh đạo của tổ hành động đặc biệt cũng như chó dữ không hề có tính người, bất kể nhận được mệnh lệnh gì cũng hoàn toàn thực thi, hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán của một nhân loại nên có!
Bà đẩy cửa của phòng họp nhỏ ra, người biên hộ hai bên và vài người làm chứng đều đã vào chỗ.
Hoa Mẫn nét mặt tươi cười mà chào hỏi, sau đó giải thích lưu trình mở phiên toà của hôm nay.
Luật sư bên biện hộ đột nhiên nói: "Tôi muốn bổ sung một người làm chứng."
Hoa Mẫn: "Anh nên đề trình vào ngày hôm qua."
"Thân phận của người làm chứng này đặc biệt, " Luật sư bên biện hộ nói: "Có đôi khi chỉ có thể phối hợp." Có chỗ dựa là Tổng Thống, thái độ nói chuyện của gã hơi chút cương quyết.
Nhưng gã cũng không biết, ở năm phút trước, chỗ dựa của gã đã là cái đinh trên người của cụ bà này.
Quả nhiên, Hoa Mẫn nói không chút lưu tình: "Lời biện hộ của anh nghe thật giống như là lời khai của người tình nghi. Được rồi, nếu thân phận của anh ta đặc biệt vậy, để chúng tôi nhìn quầng sáng trên người của anh ta có thể chiếu rọi khắp nơi hay không."
Bà dẫn dầu đứng dậy đi ra ngoài. Đi ngang qua hai người bạn nhỏ một lớn một nhỏ dáng dấp cực kỳ sạch sẽ xinh đẹp, bà rất muốn dừng bước lại, sờ sờ đầu của bọn nó, động viên tâm tình của bọn nó, làm một phần của Hoa gia, bà rất rõ hai nhà Hoa, Tào gia đang làm gì ở sau lưng bà, thế nhưng, tâm tình sai lệch của quan toà ở trước xét xử có thể để bên biện hộ nắm điểm yếu làm cho trận xét xử này vô hiệu, cuối cùng khống chế dừng lại.
Chờ người trong phòng họp nhỏ lục tục đi hết, Tào Hi và Trình Tụ liếc nhìn nhau, trong mắt cùng một ý nghĩ ——
Tổng Thống sắp xong.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ có loại cảm giác này, nhưng giờ loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt tới mức đã nghe được tiếng gõ chuông báo tang ở sát vách.
Để tiến trình xét xử không bị ảnh hưởng tâm tình, người làm chứng ngoại trừ làm chứng ra, cũng được ở lại trong phòng nghỉ ngơi chuyên biệt, đồng thời, ngay cả phòng nghỉ của người làm chừng không làm chừng cùng một lúc cũng là tách ra.
Trình Tụ và Tào Hi đã gặp được đãi ngộ phòng một người ở.
Tào Hi kinh ngạc: "Chúng tôi không ra toà cùng một lúc sao?"
Nhân viên công tác giải thích: "Đây là yêu cầu của bên biện hộ."
Là thấy bọn họ tuổi còn nhỏ, muốn tiêu diệt từng bộ phận?
Tào Hi không muốn vì bọn họ thắp nến, cho dù bọn họ đã ở trên bàn thờ rồi, hắn chỉ muồn vì bản thân thắp nến cho thời gian không hiểu tại sao lại thất lạc người trong lòng mình mà thôi.
Trình Tụ rất vui vẻ mà đi vào: "Tôi có thể yêu cầu một phần trà chiều chứ?"
Tào Hi: "..." Có lẽ cần nhiều nền một chút.
Trình Tụ được gọi ra toà trước, giống như thần giao cách cảm, lúc đi ngang qua cửa phòng nghỉ ngơi của Tào Hi, nghe được vài tiếng gõ thanh thuý.
Trình Tụ trả về với một đấm!
...
Nhân viên công tác nín cười ở phía trước dẫn đường, làm như không thấy động tác len lén xoa mu bàn tay của người bạn nhỏ.
Trình Tụ: "..." Không cẩn thận, lại quên mất bản thân giờ chỉ là gà yếu.
Đi vào toà án, có thể cảm nhân rõ ràng bầu không khí buồn phiền nặng nề. Hai bên truy tố mặc dù tư thế ngồi nghiêm chỉnh, mặt không chút thay đổi, nhưng ửng đỏ từ cổ lan tới tai đã tiết lộ tâm tình kích động của hai người.
Trình Tụ được đưa đến chỗ ngồi người làm chứng, cùng người hiềm nghi bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Trần Kiến Cường u ám như dao nhỏ mổ xẻ cắt khuôn mặt của y.
Trình Tụ mở ra hình thức phòng ngự vô địch, không nhìn thẳng.
Công tố viên vốn lo lắng Trình Tụ tuổi tác quá nhỏ sẽ mất bình tĩnh, hiện giờ hoàn toàn yên tâm. Hắn đứng lên, dùng giọng nói dịu dàng hỏi thăm tình hình lúc đó.
Trình Tụ nói từ đầu đuôi gốc ngọn, thay đổi duy nhất chính là lấy xuống kính râm che nửa khuôn mặt của người tình nghi.
Công tố viên để y xác nhận hiện trường, Trình Tụ không chút do dự chỉ về ghế ngồi được thẩm tra.
Chờ hắn hài ta lòng về tới chỗ ngồi, luật sư bỗng nhiên đứng lên: "Tôi muốn đặt câu hỏi người làm chứng."
Hoa Mẫn gật đầu đồng ý.
Luật sư trước hết để cho Trần Kiến Cường xoay người sang chỗ khác, mới nói với Trình Tụ: "Cậu nói cậu từ chối Lộc Thuỷ Sinh mời cơm tối, nói rõ thời điểm đó trời đã tối xuống rồi. Lộc Thuỷ Sinh ở khu F là khu dân nghèo nổi tiếng, ngõ nhỏ rất nhỏ hẹp, công trình kiến trúc gần kề bên nhau. Ở nơi thiếu ánh sáng, cậu xác định cậu thấy rõ ràng dung mạo của đối phương chứ?"
Trình Tụ: "Tôi xác định."
Luật sư hăm doạ: "Cậu làm sao khẳng định không có sai sót?"
Trình Tụ trả lời thong dong: "Thị lực tốt."
Luật sư hơi bị nghẹn, bước nhanh trở lại chỗ ngồi, lấy ra một chồng chân dung, để Trình Tụ nhìn từng cái. Những chân dung này giống tưởng tưởng ra từ dáng dấp của Trần Kiến Cường, có mấy người chỉ có chiều cao mũi, đường viền xung quanh khác nhau. Hắn nói: "Cậu xác định cậu đêm đó thấy không phải là những người này sao?"
Trình Tụ: "Tôi xác định."
Giọng điệu của y khẳng định trước sau như một, luật sư cương quyết: "Được, vậy giờ cậu thuật lại mặt mày đặc trưng của đương sự."
"Mặt rộng."
"Mũi lớn."
"Từ phía dưới nhìn lên, có thể thấy lông trong lỗ mũi."
"Lông mi chiều dài giống nhau, thế nhưng thô."
"..."
"Tóm lại, không đẹp."
Y vừa nói xong, Hoa Mẫn đã vừa nhìn tướng mạo Trần Kiến Cường, mặc dù lời lẽ không tốt, nhưng không sai chút nào.
Luật sư một lần nữa cầm một chồng ảnh chụp choy, để y từ bên trong lấy ra Trần Kiến Cường.
Trình Tụ nhìn xong thật nhanh, lắc đầu nói: "Cũng không phải."
Y nói xong, mặt của luật sư đã trắng bệch.
Công tố viên và Hoa Mẫn cầm lấy ảnh chụp để xem, quả nhiên phát hiện những người này mặc dù mặt mũi gần giống Trần Kiến Cường, nhưng nhìn kỹ cũng không khác biệt, hiển nhiên không phải là bản thân người đó. Khó nhất là, những người này có một số là gò má, có một số cúi đầu, bọn họ nhận ra cũng cảm thấy khó khăn, huống chi một đứa trẻ như Trình Tụ đây? Quả thực khi dễ người ta.
Công tố viên kháng nghị, Hoa Mẫn lập tức cho luật sư một cảnh cáo miệng.
Từ lúc Trình Tụ nói ra "cũng không phải", luật sư cũng biết hết hy vọng, ỉu xìu trở về chỗ.
Trước khi đi, Trình Tụ lại thọc một dao: "Những người này cũng không có sát khí."
...
Một con nít ranh tám tuổi biết cái gì là sát khí!
Luật sư muốn ném đồ, nhìn vẻ mặt của Hoa Mẫn, nhịn.
Không bao lâu, Tào Hi được dẫn tới.
Nhỏ như thế đã lanh lợi, lớn lên hẳn sẽ không kém đi chỗ nào. Trong lòng là nghĩ như vậy, luật sư vẫn đang đặt câu hỏi sau khi công tố viên kết thúc, cắn răng đi tới thử nghiệm một phen.
Lần này mặt càng sưng.
Tào Hi trực tiếp chứng minh bản lĩnh gần như xem qua là nhớ của mình, khiến luật sư triệt để không lời nào để nói. Trên thực tế, hắn được huấn luyện trí nhớ hình ảnh*, mánh khoé nhỏ của luật sư với hắn mà nói, đơn giản là một bữa ăn sáng.
[Trí nhớ hình ảnh: khả năng nhớ những sự kiện, một khái niệm, một hệ thống lý thuyết bằng hình ảnh, hình ảnh đó được ghi dấu trong não sau khi đạt được sự hiểu biết thông qua tư duy hình ảnh. (wiki)]
Làm chứng kết thúc, hắn và Trình Tụ lại tu hợp lại, hai người chia nhau miêu tả một chút tư thế oai hùng của mình ở trên toà án, sau đó nhân viên công tác đã sang đây, thông báo bọn họ rời khỏi.
Tào Hi hỏi kết quả thẩm vấn, nhân viên công tác biểu thị không kết luận nhanh như vậy.
Bọn họ đi tới cửa thang máy, đúng dịp thấy một đám người từ phía toà án qua đây. Bởi vì thang máy còn chưa tới, bọn họ ở tại chỗ chờ một chút, vừa lúc đụng mặt Tổng Thống.
Tổng Thống thấy bọn họ đơn giản là mắt đỏ ngầu, nếu không phải bốn phía quá nhiều người, quả thực không ngại để đám vệ sĩ của mình đi tới dạy dỗ hai người bạn nhỏ phải làm người như thế nào.
Thang máy thật không dễ dàng mà tới, Tào Hi và Trình Tụ trực tiếp bị ngăn ở bên ngoài, nhìn Tổng Thống mang theo đội ngũ của ông ta trùng trùng điệp điệp mà đi vào. Không chen vào mà trực tiếp chạy thang bộ.
Chờ bọn họ rút lui sạch sẽ, Trình Tụ mới nói: "Trước đây cậu có oai phong như vậy hay không?"
Tào Hi: "Thấy người đầu trọc phía sau Tổng Thống không?"
Trình Tụ: "Tôi thấy được vầng sáng ở trên đầu ông ta."
"... Vị trí của ông ta chính là tôi trước đây."
"Dùng đầu vì Tổng Thống rọi sáng tương lai?"
Tào Hi: "..." Biết rõ bọn họ biểu đạt không phải là một ý, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, vậy mà cũng không có cái gì sai.
Chờ bọn họ xuống lầu, Tổng Thống cũng sớm đã đi tới không còn bóng dáng, cảnh sát lái xe chống đạn đem bọn họ đưa về.
Trên đường, Trình Tụ nằm bò ở cạnh cửa sổ xe, nghiêm túc nhìn thay đổi mấy năm nay của Thủ Đô tinh, phát hiện thay đổi lớn nhất của nó chính là người đi đường rõ ràng không phải là một nhóm như lúc đó nữa —— những cái khác hoàn toàn cũng không nhìn ra được.
Đương nhiên, nơi lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, cũng là y giúp đỡ bắt kẻ thông dâm...
"Ầm" một tiếng, xe đột nhiên bị lật ngược, lăn một vòng trên mặt đất. May mà lúc bọn họ lên xe, cảnh sát nhắc nhở bọn họ cột chặc dây an toàn, không thì rất có thể ở trước khi cầu giảm xóc phun ra ngoài, đã gãy cổ rồi.
Cảnh sát cũng không nghĩ tới bản thân thuận miệng nói vậy mà đưa tới tác dụng lớn như vậy, trước tiên hơi vui mừng, lập tức đem người từ trên xe lao ra ngoài.
Bên ngoài, bốn cơ giáp đang cầm vũ khí, bắt đầu bắn vào ô tô, cảnh sát vừa đi ra, đã bị bắn thành cái sàng.
Trình Tụ đúng lúc đóng cửa xe, đạn bắn vào trên kiếng chống đạn, phát ra tiếng "Bụp bụp bụp" liên tục.
Mắt thấy kiếng chống đạn vỡ thành mảnh nhỏ, hai xe chiến của cảnh sát từ trong đường phố nhảy ra, không đợi cơ giáp ra tay, đã quẹo ngoặt lại lái về phía bên kia.
Trình Tụ từ trong cửa sổ xe liếc mắt nhìn thiếu chút nữa tức hộc máu.
Hoá ra bọn họ chỉ tới chỗ này dạo một vòng?
Cơ giáp ngay phía trước giơ chân lên, như là cố ý thưởng thức giãy dụa lúc này của bọn họ, bàn chân chậm rãi hạ xuống...
Trình Tụ cầm lấy chốt cửa xe, lòng lặng lẽ đếm, đang muốn đẩy cửa xông ra, phía trước đã xông tới một chiếc xe taxi, giống như được gắn tên lửa, đem xe Trình Tụ ngồi đẩy dời đi hơn mười mét.
Tào Hi và Trình Tụ không chút do dự từ cửa xe hai bên chạy ra ngoài.
Trên xe taxi chạy đến hai người, không phải là Tào Khải Trí và Vương Chấn đó sao?
Trong tay bọn họ mặc dù cầm súng lục, cũng chỉ là giả vờ giả vịt, ở trước mặt cơ giáp, vũ khí nhỏ như vậy tuyệt đối là lấy trứng chọi đá.
Trình Tụ nhìn đúng cái hẻm nhỏ bên cạnh, mang theo Tào Hi chui vào, Tào Khải Trí và Vương Chấn theo sát phía sau. Chạy rồi lại chạy, Trình Tụ đã muốn tụt lại phía sau, tay Tào Hi duỗi ra, cánh tay kẹp lại, người đã bị kẹp đi rồi.
Trình Tụ cũng không tiện kháng nghị, chỉ có thể phối hợp mà nắm quần áo của y, ở trong xóc nảy chịu đựng khoái cảm của dạ dày sắp bị chen ra ngoài.
Chạy một đoạn thời gian, cơ giáp khi thì bên trái lúc thì bên phải, đe doạ có, nguy hiểm không có. Tào Hi cân nhắc từng mùi, trong lòng buông lỏng rất nhiều. Lại qua một lát, một đại đội cảnh sát chạy tới, cơ giáp rút lui, cuối cùng cũng giải trừ cảnh báo.
Vương Chấn: "Chỉ có một mình tôi cảm thấy, bọn họ chỉ đang chơi trò chơi mèo vờn chuột ư?"
Tào Khải Trí: "Đã chết vài cảnh sát." Ai lại mèo vờn chuột số lượng lớn như vậy?
Trình Tụ hỏi: "Nếu các anh đã tới, cơ giáp của tôi đâu?"
Tào Khải Trí: "Kiểm soát cơ giáp của Thủ Đô tinh rất nghiêm, ngay cả tinh hạm tôi cũng đặt ở những nơi khác nhau."
Trình Tụ cũng nghĩ tới được, chẳng qua trước đây quen hưởng thụ đặc quyền, nhất thời có chút không quá quen.
Dù sao nơi này không phải nơi để nói chuyện, cảnh sát vội vàng đuổi theo cơ giáp và cản người, mấy người bọn họ đứng ở bên lề đường rất nổi bật. Tào Khải Trí đem bọn họ mang về khách sạn đang trú.
Trình Tụ muốn một tô mì lớn an ủi.
Tào Hi và Tào Khải Trí trao đổi những việc trải qua mấy ngày này. Sau khi Mỏ tinh giới nghiêm, Tào Khải Trí xác thực hơi lo lắng, nhưng chỉ là một chút, lấy hiểu rõ của cậu ta với Tào Hi, đoán chừng không làm khó được. Quả nhiên, không lâu sau cậu nhận được tin tức Tào Hi lén lút truyền tới, nói cho cậu biết muốn đi Thủ Đô tinh, cũng sắp xếp lộ trình kế tiếp của bọn họ và tinh hạm cùng với thời gian gặp mặt nhau.
Ban đầu gặp mặt phải kéo tới mấy ngày sau, nhưng Tào Khải Trí nghe nói bọn họ ngày hôm nay ra tòa làm chứng, lo lắng có điều bất trắc, đã cùng đi theo tới, không nghĩ tới thực sự xảy ra điều bất trắc.
Nghĩ tới hình ảnh mạo hiểm ngay lúc đó, Vương Chấn lòng còn sợ hãi: "Rốt cuộc là thù lớn bao nhiêu, dám ở Thủ Đô tinh làm như vậy, đây là không muốn sống à. Các cậu có biết ai làm hay không?"
Tào Hi và Trình Tụ liếc nhìn nhau, trong lòng người được chọn hoài nghi đầu tiên không hề nghi ngờ là Tổng Thống.
Vừa mới cố gắng dùng ánh mắt giết chết bọn họ, lúc sau đã dao thật súng thật mà làm thịt bọn họ, ăn khớp rất đúng với nhau.
Nhưng vẫn có chút sai sai.
Cho dù tình thế của toà án thẩm vấn bất lợi với Tổng Thống, kết quả cũng chưa đưa ra, vẫn chưa tới mức cùng kéo nhau chết. Lúc này giết bọn họ càng không có ý nghĩa, người làm chứng làm xong rồi, nội dung ghi lại rồi, số phận của Trần Kiến Cường đã được quyết định, lúc này giết bọn họ, không chỉ làm điều thừa, đơn giản là đào hố chôn mình.
Vương Chấn nghe xong bọn họ phân tích, trong đầu đã nhớ lại một từ: "Trả thù! Tuyệt đối là trả thù. Người có thể lên làm Tổng Thống, tất nhiên là có lý tưởng của người khác. Nghĩ lại, ông ta đã ngồi trên ghế Tổng Thống, cho nên lý tưởng có được một cách dễ dàng, lại bởi vì hai người các cậu mà lâm vào scandal diệt khẩu, phải không cam lòng bao nhiêu hả. Lý tưởng tan biến như cha mẹ chết!"
Trình Tụ tò mò hỏi: "Lý tưởng của anh là gì?"
Vương Chấn ưỡn ngực nói: "Trở thành cơ giáp thủ giỏi nhất Tinh quốc!"
Trình Tụ, Tào Hi, Tào Khải Trí: "..."
Trình Tụ nhịn không được hỏi: "Ba mẹ anh có khỏe không?"
Vương Chấn: "..."
Chuông cửa vang lên.
Trình Tụ còn tưởng rằng mì của y tới rồi, vừa mở cửa lại thấy gương mặt già nua của Bàng Hạc Viên. Phía sau ông ta còn mang theo một đám cảnh sát, dáng vẻ của từng người như gặp kẻ thù.
Y mở cửa thời gian có hơi lâu, Tào Hi ló đầu ra.
Bàng Hạc Viên như trút được gánh nặng: "Các cháu cũng không có việc gì, thật tốt quá."
Trình Tụ: "Nội tâm của cháu bị tổn thương nghiêm trọng, rất cần quà tặng an ủi.
Bàng Hạc Viên trực tiếp bỏ qua lời của y, đem Tào Hi gọi tới: "Ta cần biết cặn kẽ chuyện xảy ra hôm nay, mọi thứ xảy ra!"
Tào Hi vốn cũng không có ý định giấu diếm, nói đầu đuôi ngọn nguồn, thậm chí ngay cả thân phận của Tào Khải Trí và Vương Chấn cũng không có giấu diếm.
Bàng Hạc Viên: "Thực sự là ông trời phù hộ, các cháu có bạn bè tốt nhất trên thế giới này, cần phải quý trọng thật tốt."
Tào Hi vốn là muốn phản bác, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy Trình Tụ cần phải xác định vị trí làm người yêu của mình, như vậy, vị trí bạn bè này tặng cho Tào Khải Trí và Vương Chấn cũng không tệ lắm?
Bàng Hạc Viên: "Cháu và bạn bè của cháu đã đoàn tụ, ta cũng không miễn cưỡng các cháu rời đi. Nhưng ta sẽ phái người ở gần đây bảo vệ các cháu, các cháu ra vào nhất định phải cẩn thận, đừng nên rời đi phạm vi trông coi của bọn họ."
Tào Hi đáp lại, chờ sau khi Bàng Hạc Viên rời đi, đột nhiên hỏi: "Vậy mấy người lái cơ giáp là ai?"
Bàng Hạc Viên: "Còn đang trong điều tra."
Mặc dù nói còn đang điều tra, nhưng người tình nghi sớm đã xuất hiện rồi, thế nhưng ông ta còn chưa biết động cơ của đối phương. Ở Trần Kiến Cường tiếp nhận xét xử, sống còn của bản thân Tổng Thống khó giữ nổi, tổ hành động đặc biệt không cần thiết lại đi ra quét cảm giác tồn tại.
Chung quy không phải là vì Tổng Thống sao?
Lợi Ý tổ trưởng đương nhiệm người cũng như tên, chữ lợi đứng đầu, tuyệt đối sẽ không. Sau lưng của gã hẳn là có người khác xúi giục, chắc là chỗ dựa vững chắc mới tìm được của Lợi Ý, sau khi Tổng Thống ngã xuống.