Lão Tướng

Chương 37: Tham đoàn (thượng)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tào Hi thấy Trình Tụ cúi đầu, đưa tay sờ sờ đầu của y.

Trình Tụ ngược lại không phải là khó chịu, mà là tâm tình có chút phức tạp. Một trăm năm trước, y là người đứng đầu của hệ Vạn Tượng, làm cái gì cũng được nhiều người ủng hộ, cảm giác dĩ nhiên. Đột nhiên, một trăm năm trôi qua, hệ Vạn Tượng sụp đổ, y bị ép lấy thân phận của người đứng nhìn nhìn kỹ càng lại bản thân lúc đó, dường như vốn tưởng rằng là chuyện lẽ thẳng khí hùng lại cũng chẳng hề phải lẽ thẳng khí hùng như thế?

Chính phủ khi đó nhiều lần khiển trách y độc tài quyền to, chuyên chế, không chỉ chuyên quyền độc đoán ở trên quân sự, mà lại có ý đồ muốn nhúng chàm chính sự, khiến quân chính Tinh quốc phân công không rõ, quyền lực và trách nhiệm không rõ. Khi đó y cho rằng, chỉ cần mình có đầy đủ năng lực, tại sao phải bởi vì quy tắc cứng nhắc mà vứt bỏ đi làm những chuyện đối nghịch đó?

Đem quyền lực tập trung ở trong tay một người quá mức hậu quả chính là, một khi người kia biến mất không hề báo động trước, vốn lực lượng được vặn thành một sợi dây thừng trong nháy mắt nứt gãy.

Y của ba mươi chín tuổi căn bản không nghĩ rằng bản thân sẽ vội vàng từ biệt thế giới, còn chưa kịp hoạch định tương lại của hệ Vạn Tượng, thậm chí, ngay cả di sản thuộc sở hữu của y cũng không thể nắm giữ.

Quách Tham thử dò xét: "Tôi ở trên tinh hạm nhìn thấy "Thiên sứ Trời sao" là thật sao?"

Tào Hi nhạy bén mà ngẩng đầu nhìn thẳng ông ta.

Quách Tham: "Tôi không có ý gì khác. Nghe cha tôi nói, Thượng tướng Lâm Doanh không người nối nghiệp, vài tham mưu thông qua thi đấu tuyển chọn chọn ra người mạnh nhất, thừa kế "Thiên sứ Trời sao", cho nên tôi cho rằng..."

"Là ai?" Trình Tụ hỏi.

Quách Tham: "Là người của Nhạc gia, gọi Nhạc..."

"Nhạc Hiệu?"

"Hình như vậy."

Trình Tụ không bất ngờ. Lúc y còn sống, vài người bạn chí cốt lục tục có đời kế tiếp, nhìn thuở nhỏ, đã liệt kê ra Nhạc Hiệu có thiên phú nhất.

Quách Tham: "Thế nhưng về sau, Tưởng Hướng Lam dùng một máy cơ giáp luyện tập rất thông thường đánh bại hắn rồi."

Đây là bí văn của hệ Vạn Tượng, Tào Hi cũng là lần đầu tiên nghe nói.

Quách Tham lại bổ sung một câu: "Không phải là đánh bại thông thường, nghe nói trực tiếp đem "Thiên sứ Trời sao" đánh tới tàn phế. Cho nên Tưởng Hướng Lam mới được công nhận là người nối nghiệp Thượng tướng Lâm Doanh."

"..." Chú ý của Trình Tụ là một vấn đề khác. Trách không được "Thiên sứ Trời sao" hư thành như thế!

Y nói với Tào Hi: "Nếu như ừm ừm ừm thật sự là ừm ừm ừm, tôi giúp cậu."

"Ừm ừm ừm" đầu tiên là Tống Dục là giả, "ừm ừm ừm" thứ hai là Tưởng Hướng Lam.

Tào Hi nghe hiểu: "Vì "Thiên sứ Trời sao"?"

Trình Tụ nghiến răng nghiến lợi: "Vì bị hố ba trăm năm chục triệu."

Tào Hi ý vị thâm trường mà "ừ" một cái. Quan tâm để ý cùng một túi tiền, là tiền đề trở thành người một nhà. Tiền đề có rồi, sau này còn xa ư? Hắn nghĩ tới đẹp đẽ, cúi đầu nhìn đỉnh đầu nho nhỏ tròn trịa của Trình Tụ, lòng lại lạnh phân nửa.

Chạy nhanh trên tinh thần không cách nào tăng tốc độ chậm chạp của cơ thể được.

Hắn bên này chợt vui chợt buồn, Quách Tham bên kia đã kích động đến nói năng lộn xộn: "Cho nên, tinh hạm là thật, "Thiên sứ Trời sao" là thật? Nhóc chính là người của Nhạc gia? Nhưng vì sao dáng dấp nhóc giống Thượng tướng Lâm Doanh?"

Trình Tụ: "Bởi vì ông ta là một người vĩ đại, cháu quá sùng bái ông ấy..."

Quách Tham tỉnh ra: "Cho nên nhóc phẫu thuật thẩm mỹ rồi."

Trình Tụ lắc đầu: "Cho nên lúc cháu ở trong bụng mẹ, đã tích cực đắp mặt nạ, làm vận động gương mặt, phải là hoàn mỹ không thiếu sót trên ngoại hình! Quả nhiên, sau khi cháu sinh ra hình tượng đã rực rỡ vô cùng!"

Quách Tham: "..."

Tào Hi sờ sờ mặt của Trình Tụ: "Đúng thật rất tốt."

Trình Tụ đang đắc ý, nghiêng đầu thấy mặt của hắn, lòng hừng hực lại lạnh xuống, hừ lạnh một cái quay đầu đi.

"Làm sao vậy?" Vẻ mặt Tào Hi khó hiểu, vừa rồi rõ ràng còn rất tốt.

Trình Tụ nói lẩm bẩm: "Trước đây toàn bộ truyền thông bỏ phiếu người đàn ông độc thân kim cương đứng đầu Tinh quốc..."

Tào Hi: "Không phải là Tào Kỳ thắng sao?"

Trình Tụ liếc nhìn hắn: "Hắn thứ ba."

"Thế nhưng thứ nhất và thứ nhì bị hủy bỏ tư cách rồi." Tào Hi vốn trải qua thật mà nói bậy, "Tào Nhiếp và Lâm Doanh là một đôi, làm sao có thể coi là người đàn ông độc thân?"

Quách Tham: "..." Hình như nghe được chuyện thầm kín khó lường!

Trình Tụ ha ha cười nhạt, quay đầu nhìn Quách Tham, đem vấn đề mới vừa bị cắt đứt nói tiếp tục: "Nhạc Hiệu bị đoạt vị trí nối nghiệp của người hệ Vạn Tượng, nhất định ghi hận trong lòng, cho nên sau này đi mưu hại những người như Tưởng Hướng Lam, bao gồm Nhạc gia?"

Quách Tham: "Ngoại trừ Tống gia và Tưởng gia là quan hệ thông gia, không hề ra tay, Nhạc gia Mã gia đều làm một lượt, còn có người của giới Chính trị nữa." Dừng một lát, tự cho là không dấu vết liếc mắt nhìn Tào Hi.

Tào Hi lạnh nhạt nói ra lời nói hắn không nên nói rõ ràng: "Tưởng Hướng Lam đã chết, Tào gia cũng bị hắn chơi đùa tổn thương nặng nề tới nguyên khí."

Trình Tụ sửa lại ân oán tình cừu của Tào gia và Tưởng Hướng Lam một chút, phát hiện mỗi giây lại não bộ một phim cẩu huyết có đủ yếu tố gia tộc, tình yêu, quyền lực vân vân đầy đủ lôi cuốn.

Tưởng Hướng Lam và Tào Nịnh bởi vì lợi ích của gia tộc mà kết hợp, trụ cột yếu kém, hôn nhân tràn ngập nguy cơ. Sau đó chia rẻ của Quân Chính càng ngày càng đậm sâu, mâu thuẫn hai người càng ngày càng sâu, có một ngày, Tưởng Hướng Lam không khống chế được ngọn lửa cừu hận của nội tâm, giết chết Tào Nịnh. Để phòng ngừa Tào gia trả thù, Tưởng Hướng Lam liều mạng đả kích Tào gia, khiến nó không gượng dậy nổi. Ba của Tào Nịnh vì việc công việc tư đau lòng hai phía nhất thời ngất xỉu, càng làm Tưởng Hướng Lam giết tới.

Bao nhiêu câu chuyện gia tộc đấu tranh có lý có cứ, có đầu có đuôi, có nhân có quả.

Tình tiết cũ khiến y cũng muốn xách từng người trong trò hề này, giáo dục thật tốt một trận. Sống lâu như thế rồi, gạo ăn cũng không cần trả tiền nữa. Suốt ngày không nghĩ tới báo đáp xã hội, cũng đang giở trò quỷ gì chứ!

Quách Tham thấy Tào Hi và Trình Tụ không nói lời nào, không nhịn được nói: "Tôi còn một vấn đề nữa."

Tào Hi: "Chúng ta nếu muốn hợp tác, đương nhiên công bằng, xin hỏi."

Quách Tham liếc mắt nhìn Trình Tụ, "Lần trước ở Tang gia nhìn thấy Trình Tụ sử dụng "bay vòng bốn góc" là bí kỹ độc môn của Thượng tướng Lâm Doanh nhỉ?"

Trình Tụ: "Tôi học trong video."

Quách Tham: "Cái này cũng không dễ học." Ít ra ông ta đến giờ còn chưa sờ tới cạnh.

Tào Hi: "Tôi cũng từng học, cũng đơn giản." Hắn đứng lên, dùng động tác chậm rãi biểu diễn một lần.

Quách Tham: "..."

Trình Tụ: "..." Y nói học bởi video, cũng không phải là vì biểu diễn "bay vòng bốn góc" học đơn giản bao nhiêu, mà là vì làm nổi bật thông minh tài trí của bản thân.

Quách Tham cũng không biết bản thân đã vô tình vì Tào Hi chôn xuống túi thuốc nổ rồi, đối với thu hoạch hôm nay cực kỳ thoả mãn, cho rằng tín nhiệm của đôi bên đã đạt tới một nấc hoàn toàn mới trước nay chưa từng có.

"Sao các cậu lấy được "Thiên sứ Trời sao"?"

Tào Hi nói lời thật: "Đấu giá."

Quách Tham: "Ba trăm năm mươi triệu?"

Tào Hi gật đầu.

Quách Tham hít một hơi thật sâu, may mắn bản thân thay đổi một cái đùi càng to hơn đúng lúc: "Khi còn bé, ba tôi thường sẽ kể cho tôi nghe chuyện của hệ Vạn Tượng, nói về đại gia tộc của tinh hệ Trung Ương, tôi vẫn ước có một ngày có thể trở về tới tinh hệ Trung Ương. Gặp nhau với các cậu là ngẫu nhiên, tôi chỉ là nắm được cơ hội này, xin hãy tin tôi không có ý đồ và ác ý gì với các cậu."

Tào Hi hỏi: "Chúng tôi có gì đặc biệt?"

Quách Tham: ""Bay vòng bốn góc" của Trình Tụ! Tôi thực sự cho nó là hậu nhân của Nhạc gia, đặc biệt là dáng dấp giống hệt như Thượng tướng Lâm Doanh. Tuy rằng tôi đã không còn quan hệ gì với hệ Vạn Tượng, thế nhưng tôi nghĩ bên trong cơ thể tôi còn giữ lại máu huyết của hệ Vạn Tượng. Nếu có một ngày, có cơ hội, tôi muốn gia nhập vào hệ Vạn Tượng."

Trình Tụ: "Hệ Vạn Tượng đã xuống dốc rồi."

"Thời điểm Thượng tướng Lâm Doanh mất, tất cả mọi người nghĩ hệ Vạn Tượng xuống dốc rồi, thế nhưng năm mươi năm sau, Tưởng Hướng Lam được gọi là "Lâm Doanh thứ hai" xuất hiện, hiện giờ đã trôi qua năm mươi năm, ai biết được sẽ không xuất hiện "Tưởng Hướng Lam thứ hai" chứ."

Trình Tụ: "Vậy quá đặc sắc rồi." Giờ đã xuất hiện Lâm Doanh thứ nhất, Tưởng Hướng Lam thứ nhất của "Lâm Doanh thứ hai" hư hư thực thực, nếu như lại xuất hiện một Tưởng Hướng Lam thứ hai... Vậy cũng quá đặc sắc rồi!

Quách Tham lấy được đáp án mình muốn, hài lòng đi về.

Ký túc xá còn lại hai người Trình Tụ và Tào Hi.

Trình Tụ đem bàn ghế dọn sạch.

Tào Hi nhìn sân bãi trống trãi, trong lòng lại có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Trình Tụ đề nắm đấm của mình: "Để tôi thử xem "bay vòng bốn góc" đơn giản bao nhiêu?"

Ánh mắt Tào Hi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trình Tụ dùng chân đá hắn một cái.

Tào Hi "Ai nha" một cái ngã xuống giường.

Trình Tụ: "... Cậu nhờ vào giả bộ té ngã để lên làm Phụ tá trưởng sao?"

Tào Hi nằm nghiêng ở trên giường, cười híp mắt: "Ý nghĩa của Phụ tá trưởng chính là, vì thoát được "mục" đơn này, tôi muốn "liêu" đến "trưởng" một gia đình.*"

[Mục, liêu, trưởng là những từ có cách đọc gần giống với phụ tá trưởng (mùliáocháng), riêng từ trưởng là giữ nguyên. Ở đây bạn Hi đã tách ra từng từ, để lái sang một nghĩa khác.

Mục 目: mắt, xem, hạng mục... Riêng ở đây không thể hiểu là mắt được.

Liêu 撩: trêu, chọc... Hay dùng từ này để biểu thị sự chọc ghẹo nhau của người đang yêu nhau hoặc đang cưa cẩm nhau.

Trưởng 长: sinh ra, lớn, tăng thêm...

Tạm dịch theo editor: vì thoát được hạng mục đơn thân này, tôi muốn trêu ghẹo tới khi sinh ra một gia đình.

Rất khó để hiểu hoàn toàn bằng nghĩa tiếng Việt, và cũng khó để giải nghĩa ra nữa ORZ]

Trình Tụ: "..."

Có người gõ cửa.

Trình Tụ mở cửa, liền thấy Hứa Chính Hào kích động đưa cho y một tờ bản khai: "Cơ giáp xã của học viện Thanh Dương tới tuyển người sớm nè, các cậu có muốn đi thử một chút hay không? Nếu như được chọn trúng, có thể đi học viện Thanh Dương học tập và huấn luyện sớm, nếu như huấn luyện tốt, thi tốt nghiệp còn thêm điểm đặc biệt nữa."

Coi như không phải học viện trong Quân sự, ngành cơ giáp của Đại học cũng xếp hạng nhất, Học viện Thanh Dương rất chú trọng bồi dưỡng nhân tài cơ giáp, thường xuyên tới trường phụ Trung tìm kiếm hạt giống tốt từ sớm. Dù sao phần lớn cơ thể của sinh viên cũng đã định hình rồi, thiếu hụt không gian nâng cao.

Trình Tụ không mấy hứng thú.

Trường phụ Trung có xã đoàn cơ giáp, thế nhưng y và Tào Hi đều không tham gia. Tuổi thật của lão yêu quái đã hơn một trăm tuổi cùng với một đám người mới non mềm chảy nước chơi đùa cơ giáp, đây không phải là ức hiếp người, đây là không biết xấu hổ.

Hứa Chính Hào cho là y không hiểu tầm quan trọng của cơ giáp, khuyên bảo: "Trước đây có một khảo sát, tiền lương bình quân của nghề có liên quan tới cơ giáp so với tiền lương bình quân đầu người Tinh quốc cao hơn gần mười lần."

Đó là một con số rất kinh khủng. Nếu như tiền lương bình quân Tinh quốc ở chừng một ngàn, như vậy tiền lương bình quân của công việc liên quan tới cơ giáp đã gần tới mười ngàn. Trình Tụ và Tào Hi là học sinh phổ thông, đích xác rất dễ bị hấp dẫn.

Hứa Chính Hào thấy y vẫn mảy may không bị đá động, sử dụng đòn sát thủ: "Hai ngày nữa các học trưởng của Học viện Thanh Dương sẽ đến, các cậu có muốn đi xem một chút hay không? Nói không chừng sẽ có thi đấu biểu diễn."

Nhìn ở trên phần cậu ta ra sức đẩy mạnh tiêu thụ, Trình Tụ đồng ý, cũng nhận thư mời.

Lúc còn hai người, Tào Hi tò mò hỏi: "Vì sao không tham gia? Không phải anh muốn chơi cơ giáp sao?"

Trình Tụ: "Chờ tôi lớn hơn chút nữa, tôi sẽ chuẩn bị vào chuyên ngành câu lạc bộ hào môn*, ai có thời gian cùng chơi với đám con nít của xã đoàn chứ." [câu lạc bộ nhà giàu:v]

Tào Hi nhận lấy đơn đăng ký, ánh sáng trong con ngươi hơi lóe: "Như vậy à."

"Cậu lại đang động suy nghĩ lệch lạc gì rồi?" Trình Tụ đột nhiên lại gần.

Tào Hi suy nghĩ một lát, nói: "Tôi muốn cùng anh tham gia xã đoàn cơ giáp."

Trình Tụ hỏi: "Lý do đâu?"

"Không hy vọng anh gia nhập vào chuyên ngành câu lạc bộ hào môn."

"Cậu ngược lại cũng thật trực tiếp."

"Không phải anh hi vọng tôi trực tiếp sao?"

"Đúng vậy, như vậy tôi cũng có thể trực tiếp từ chối cậu." Trình Tụ dựng thẳng lên một ngón tay, ở trước mặt hắn quơ quơ, "Không."

Ngày nào đó Học viên Thanh Dương chạy tới thu nhận hạt giống, hội trường trong ngoài được người ta chen lấn tấp nập. Xã viên của xã đoàn cơ giáp phụ Trung là nhóm đầu tiên tiến hành khảo hạch, lập tức có vài người ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.

Trình Tụ có chút hiếu kỳ tình cảnh khạo hạch của bọn họ, cầm giấy đăng ký đi hỏi bọn họ: "Khảo hạch thế nào? Có khó không?"

Vài người bảy miệng tám lưỡi mà giải thích.

Khảo hạch tổng cộng chia làm ba trận. Trận đầu là thi viết, kiểm tra hiểu rõ của bọn họ với cơ giáp. Trận thứ hai là lên máy luyện tập, nhìn tính phối hợp và khả năng thăng bằng của tay chân. Trận thứ ba là trắc nghiệm tâm lý, trắc nghiệm tố chất tâm lý và năng lực phản ứng của bọn họ lúc ở trường thi.

Băng qua biển người, chỉ là vì một trận trắc nghiệm căn bản như thế, nội tâm Trình Tụ là từ chối.

Thế nhưng, y còn chưa kịp gõ trống rút lui, vài thí sinh thi rớt đã tích cực mang y xông vào bao vây tầng tầng lớp lớp, một tay đem giấy đăng ký đập lên trước bàn đăng ký trắc nghiệm của Học viên Thanh Dương luôn.

"Đây là thần đồng nhỏ của phụ Trung chúng em! Đầu óc vô cùng thông thinh! Em ấy nhất định có thể!"

Từng các thí sinh thi rớt ra sức nói khoác, ký thác rất nhiều kỳ vọng với Trình Tụ.

Trình Tụ: "..." Nội dung vở kịch này đi hướng không đúng lắm. Dựa vào kinh nghiệm xem nhiều tiểu thuyết ở địa cầu của y, bản thân không phải nên bị hung hăng cười nhạo khinh bỉ một phen, tất cả mọi người nói đâm chọc y, chỉ bằng mi cũng xứng, sau đó nhổ nước bọt vào mặt y. Bản thân chịu đả kích sâu sắc rốt cuộc không hề khắc chế hồng hoang chi lực, sử dụng ra một chiêu kinh diễm, hung hăng đánh mặt tất cả mọi người, để cho bọn họ quỳ trên mặt đất kêu to: Người đây đẹp thế...

"Trình Tụ?" Người bên cạnh đưa tay muốn vỗ y, bị Tào Hi cản lại.

Tào Hi cúi đầu đem hai phần giấy đăng ký của mình và Trình Tụ đều ghi xong xuôi, sau đó đứng ở một bên đợi.

Đội ngũ xếp hàng rất dài, thế nhưng cuộc thi rất nhanh, rất nhiều người ôm tâm tính thử một lần căn bản ngay cả khoang cơ giáp mở ra sao cũng không rõ ràng, thoáng cái đã bị chà đạp một phen, lúc đến phiên Trình Tụ và Tào Hi, thời gian cũng chỉ qua hơn một tiếng đồng hồ.

Hứa Chính Hào thông qua hai cửa trước, đang đi về cửa ải cuối cùng, thấy Trình Tụ sang đây, kích động quơ quơ tay.

Tào Hi hỏi: "Các người lúc nào quen thân như thế rồi?"

Trình Tụ suy nghĩ một lát: "Đại khái là bắt đầu từ "ồ" "à" "hóa ra là như vậy à" đi? Cũng là tình hữu nghị của kẻ lừa gạt mà ra."

Tào Hi: "..."

Cuộc thi cơ giáp cửa thứ nhất, Trình Tụ làm được hơn sáu mươi điểm, còn lại đã không muốn điền nữa, Tào Hi đàng hoàng mà viết xong, nhận được điểm tuyệt đối. Tuy rằng thành tích khác nhau, thế nhưng biểu hiện của hai người đều được người chú ý. Lúc đến trận thứ hai, được xếp lên một máy.

Học trưởng của học viện Thanh Dương đứng ở giữa hai người, cầm kèm đồng chỉ huy: "Giờ nghe khẩu lệnh của tôi, đừng gấp gáp, chậm rãi nâng lên bước chân hướng..." Giọng nói của cậu ta còn chưa hết, Trình Tụ đã dùng ra "bay vòng bốn góc", sau đó khiêu khích ngoắc ngoắc tay về phía Tào Hi.

Tào Hi bất đắc dĩ, chậm rãi đi một lần "bay vòng bốn góc".

"..."

Học trưởng ném kèn đồng đi, vui vẻ chạy đi nói tin tức tốt cho những người khác, mình đã đào được bảo rồi.

Xét thấy biểu hiện của hai người xuất chúng, lúc bắt đầu trận thứ ba, tất cả người tới khảo hạch của Học viện Thanh Dương đều có mặt, chỗ ngồi không đủ, dứt khoát đứng xem, hơn mười ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào hai thiếu niên ở giữa.

"Khụ, giờ chúng tôi sẽ cho các em chơi một trò chơi, các em chơi thoải mái, lòng làm bình thường là được rồi."

Tào Hi và Trình Tụ nhận được hai máy trò chơi."

Trình Tụ hý hoáy một lát, có chút thất vọng, phiên bản rất cũ kỹ, còn không bằng Tào Hi mua cho y.

Tào Hi dùng khóe mắt liếc nhìn trình tự hý hoáy của Trình Tụ, cuối cùng cũng hiểu chơi thế nào, sau đó bắt đầu chậm rãi lần mò.

Mặc dù nói không chơi tốt, nhưng Trình Tụ một khi đã nghiện, một mạch vào vòng trong, ngay cả người của Học viện Thanh Dương nói có thể cũng không nghe thấy, được Tào Hi dẫn vào trong góc phòng ngồi tiếp tục chơi, đến lúc đã đói bụng kêu ùng ục, mới ngẩng đầu lên, mới phát hiện những người khác đã giải tán hết lúc nào rồi, chỉ còn lại có Tào Hi và người của học viện Thanh Dương cùng y.

Mặc dù da mặt Trình Tụ dày, nhưng lúc nên ngượng ngùng vẫn là sẽ ngượng ngùng: "Xin lỗi, em quên mất thời gian."

"Không sao, bọn anh vẫn là lầu đầu tiên nhìn thấy có người có thể dùng một mạng đem máy Xung Tiêu chơi tới hơn một trăm cửa."

Tào Hi như có vinh quang mà cười cười.

Trình Tụ đem máy chơi game trả lại cho bọn họ: "Khảo hạch kết thúc rồi?"

"Đúng vậy, bọn em đều thông qua, chúc mừng các em!" Các học trưởng vỗ tay bộp bộp.

Tào Hi và Trình Tụ im lặng mà nhìn bọn họ.

...

Bầu không khí có hơi quái dị. Cuộc thi thông qua, giám khảo cư nhiên càng hưng phấn hơnn thí sinh.

Các giám khảo vội ho một tiếng: "Các em hôm nay hãy theo bọn anh trở về học viên Thanh Dương đăng ký đi." Thái độ của hai người vô cùng bình tĩnh thực sự khiến người ta bất an, để tránh không cẩn thận chạy mất, bọn họ buộc lòng phải tiên hạ thủ vi cường, đem người nuôi nhốt trước rồi tính sau.

Trình Tụ định từ chối, sau đó một học tỷ đáng yêu có dáng dấp như con thỏ, cười híp mắt nói: "Học viện Thanh Dương ngoại trừ cơ giáp ra, nổi tiếng nhất chính là căn tin. Như đậu hũ bao cá vàng [1], sủi cảo thủy tinh [2], bánh bao sữa hoàng kim, mười món ăn dân giả..."

Chị ta vẫn chưa nói hết, bụng của Trình Tụ đã kêu ùng ục.

"Đi, chúng ta giờ đi ngay!"

"Nhất định mời bọn em ăn no một bữa."

Cũng không quản Trình Tụ có nguyện ý hay không, một đám người vây lấy bọn họ đi ra ngoài.

Lên xe, Trình Tụ đá đá chân của Tào Hi.

Tào Hi khom lưng, tai kề vào cạnh môi của y.

Trình Tụ thổi một hơi, mới lạnh lùng nói: "Là cậu nói cho bọn họ biết đi?"

Hơi thở vừa ấm áp vừa lành lạnh thổi ở bên tai, như một cầu nối, nối giữa hai người, tạo nên không gian riêng tư người khác không cách nào tiến vào, tràn đầy thân mật và mờ ám, dù cho giọng nói không tốt, Tào Hi cũng là ngọt ở trong lòng.

"Ừ. Là tôi nói."

Từ lúc Trình Tụ nói, hai người sau này phải thẳng thắn thành khẩn với nhau, Tào Hi đã trở nên chân thành hết sức, hầu như có hỏi tất đáp, có sai tất nhận.

Thế nhưng ở Trình Tụ nhìn xem, hắn đơn giản là không sợ hãi.

Trình Tụ: "Tôi nghĩ tôi nên rất tức giận."

Tào Hi: "Tôi giúp anh lừa một bữa cơm, chẳng lẽ không tốt sao?"

Trình Tụ: "Tôi còn phải cảm ơn cậu rồi."

"Giữa chúng ta chẳng lẽ còn cần dùng cảm ơn."

Trình Tụ quay đầu chỗ khác, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tào Hi ân cần mà điều chỉnh màu sắc của cửa sổ, để cho y nhìn càng thêm thoải mái.

"Bọn họ không mời thì không ăn?" Trình Tụ dường như lẩm bẩm với cửa sổ.

Thế nhưng đối với âm thanh của y, Tào Hi luôn luôn nắm rất nhanh: "Chỉ cần anh muốn ăn, thì mãi mãi có ăn."

Trình Tụ vẫn nhìn ngoài cửa sổ.

Chỉ là bắt được cái bóng nhợt nhạt trên cửa sổ, dường như đang câu lên một nụ cười thản nhiên.

Xe đến Học viện Thanh Dương, đoàn trưởng phó đoàn trưởng của cơ giáp xã đoàn nhận được tin tức đều tới đón, muốn gặp một lần hai ngôi sao mới siêu cấp có thiên phú dị bẩm trong truyền thuyết, xuất thế ngang trời, vô cùng nhuệ khí.

Tào Hi xuống trước, sau đó là Trình Tụ...

Đoàn trưởng nhìn xung quanh phía sau bọn họ: "Sao chỉ có một, còn một người nữa đâu?"

Trình Tụ xắn tay áo lên, rốt cuộc cảm thấy tình cảnh mình bị đánh mặt sau đó lại đánh mặt sắp thực hiện rồi.

Thỏ học tỷ đem Trình Tụ đẩy về phía trước: "Chính là em ấy. Em ấy dùng một mạng qua hơn một trăm cửa của máy Xung Tiêu đấy!"

Ánh mắt đoàn trưởng sáng lên, cầm tay y nói: "Nhỏ như vậy đã lợi hại như thế rồi, quá hiếm có rồi! Em yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho các em tài nguyên tốt nhất, toàn lực vun trồng em!"

Trình Tụ: "..." Vì sao, tất cả mọi người dễ nói như thế?

Sau khi trải qua xì xào bàn tán của Thỏ học tỷ, đoàn trưởng tự mình dẫn Tào Hi và Trình Tụ đi căn tin ăn, còn bày tràn đầy một bàn.

"Đây chỉ là căn tin số một, học viện chúng tôi tổng cộng có mười căn tin, từng căn tin đều có sở trường thức ăn khác nhau, hôm nay chỉ là một phần, em cứ ăn từ từ, thiếu còn nữa. Chính là lúc cơ thể đang lớn, nhất định phải bảo đảm dinh dưỡng cung cấp đầy đủ."

Ở trong cằn nhằn lải nhải của đoàn trường, Trình Tụ ăn tới bụng nhỏ cũng muốn sinh ra độ cung mới.

Sau đó đoàn trưởng lại mang y tham quan xã đoàn cơ giáp.

Vừa đi vào, là có thể thấy huy hiệu vinh dự và giấy chứng nhận đủ loại đủ kiểu đổ đầy ở hai bên tủ kính hành lang, đều là những năm thành quả chiến đấu qua các thời kỳ xã đoàn cơ giáp của Học viện Thanh Dương.

Tào Hi liếc mắt nhìn, phát hiện từ năm kia bắt đầu, hằng năm đều không thấy huy hiệu và giấy chứng nhận.

Cơ thể đoàn trưởng hơi nghiêng, chặn ánh mắt của hắn, đưa tay làm thế mời hai người: "Bên trong là sân huấn luyện, còn có cơ giáp luyện tập thuộc về cơ giáp xã đoàn chúng ta. Bọn anh có tập đoàn Khang Mỗ Ngang tài trợ, hàng năm có thể dùng thử một nhóm cơ giáp bọn họ mới phát triển ra. Cơ giáp năm nay tháng sau sẽ đưa tới, bọn em có hứng thú, cũng có thể thử nhìn xem."

Nói nhiều như vậy, Trình Tụ cuối cùng cũng có hơi hứng thú rồi. Bởi vì thầy của y có quan hệ tốt với nhà xưởng Ott, tất cả cơ giáp đều do nhà xưởng Ott cung ứng, bao gồm "Thiên sứ Trời sao" của y cũng là phía bọn họ định chế, cho nên có rất ít cơ hội sử dụng cơ giáp của tập đoàn Khang Mỗ Nang, trong lòng có chút tiếc nuối, giờ có cơ hội tới cửa, y đương nhiên sẽ không từ chối.

Nhìn mặt sắc mặt của y, Tào Hi cũng biết chiêu này đoàn trưởng ném ra rất tốt, trúng hồng tâm, hỏi: "Cơ giáp mới tháng sau ngày nào sẽ tới?"

"Mười lăm, vừa lúc là thứ bảy."

Tào Hi: "Bọn em nhất định có mặt."

Lấy được hứa hẹn của hắn, đoàn trưởng rõ ràng thả lỏng rất nhiều, dẫn bọn họ lại dạo qua một vòng, trời sắp tối, mới lưu luyến không rời mà tiễn bọn họ quay về.

——

[1] Đậu hũ bao cá vàng:

1 Đậu hũ bao cá vàng

[2] Sủi cảo thủy tinh:

2 Sủi cảo thủy tinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.