Sức mạnh của một bữa cơm duy trì liên tục tới qua nửa đêm.
Chấm nhỏ ngoài cửa sổ đã lên đèn, người trong phòng nên ngủ còn nằm ở trên giường xoa bụng, trong miệng càng không ngừng lẩm bẩm: "Bên cạnh tôi xuất hiện một tên phản đồ, cùng với lang sói đem tôi hãm hại vào trong một cái hố to sâu không thấy đáy."
Tào Hi bị y lẩm bẩm cũng có hơi mơ hồ, lặng lẽ ngáp một cái: "Tôi đã thừa nhận sai lầm rồi."
Trình Tụ đập giường: "Sau khi phạm nhân giết người thừa nhận lỗi lầm, đều phải bị pháp luật trừng phạt."
""Pháp luật" chuẩn bị trừng phạt tôi thế nào?" Tào Hi hỏi.
"Lấy cho tôi một viên tiêu hóa sang đây." Giọng nói đầy căm phẫn thoáng cái đã chuyển sang giọng điệu mềm moa mà cảm khái, "Bữa ăn tối hôm nay thực sự là quá ngon rồi."
Tào Hi vừa xuống giường lấy thuốc, vừa chỉ chỉ đồng hồ điện tử trên tường: "Đã là một ngày mới rồi." Hắn đúc Trình Tụ uống thuốc xong, ngồi ở bên cửa sổ giúp y xoa bụng.
Trình Tụ thoải mái mà cuốn ngón chân lại: "Cậu thực sự muốn tham gia cơ giáp xã?"
Tào Hi gật đầu.
"Cậu không cảm thấy bọn họ quá kỳ lạ sao?"
"Chúng ta ở trong mắt người ta cũng không bình thường đi?"
"..." Trình Tụ vỗ cái tay đang ở trước ngực mình kia, "Trách ai được? Một thiếu niên hồn nhiên như hoa như ngọc, cả ngày lăn lộn với một thiếu niên lớn tuổi không mặt không da, trên thị giác cũng đã không cách nào duy trì hồn nhiên chân thật nữa rồi."
Tào Hi hơn nửa đêm bị ghẹo tới cảm xúc dâng trào không chỗ để nói, chỉ có thể xoa bóp mặt của y: "Mau lớn nhanh lên đi!"
Trình Tụ: "Đừng đổi chủ đề, chuyện cơ giáp xã của Học viện Thanh Dương còn chưa nói xong. Cậu không cảm thấy thái độ của bọn họ ân cần rất kỳ dị sao? Nếu không phải mỗi ngày tôi đều rửa mặt rất sạch sẽ, còn tưởng rằng bên trái viết "Lâm" bên phải viết "Doanh" nữa."
Tào Hi: "Cầu tài nhược khát là bầu không khí trước sau như một của Học viện Thanh Dương."
Trình Tụ phát ra tiếng cười lạnh ha ha.
Tào Hi lúc này mới nói: "Trước khi tham gia, tôi sẽ điều tra rõ ràng."
Trình Tụ: "Đúng vậy, nói không chừng nội bộ của bọn họ xảy ra vấn đề gì đó, đang tìm kẻ chết thay."
Tào Hi cười cười. Tìm kẻ chết thay không hẳn, nhưng nội bộ chắc là xảy ra vấn đề.
Ngày thứ hai, lớp Cao trung cử hành nghi thức trao thưởng nhỏ, Tào Hi giành được khen thưởng học sinh ưu tú loại một, tiền thưởng năm nghìn.
Trình Tụ không phải là học sinh lớp Cao trung, không đoạt giải, nhưng sau đó, chủ nhiệm lớp tiết lộ thông tin, chỉ cần cuộc thi cuối kỳ y giữ vững tiêu chuẩn, học kỳ sau là có thể chính thức chuyển tới lớp Cao trung.
Chuyển hay chuyển Trình Tụ không quan trọng, bằng cấp đối với thi đấu thủ cơ giáp chuyên nghiệp mà nói, hoàn toàn không cần, Tào Hi ngược lại rất hào hứng, dẫn y đi căn tin chúc mừng.
Trình Tụ không khỏi tưởng niệm mỹ thực của Học viện Thanh Dương: "Cho dù là cậu tra ra được cơ giáp xã có vấn đề gì cũng không cần biểu hiện ra ngoài, chúng ta đem cơm của mười phòng căn tin của bọn họ đều ăn chực hết rồi tính tiếp."
Tào Hi cười, xoa đầu của y: "Chờ chúng ta đi học ở Học viên Thanh Dương, còn nhiều cơ hội mà."
Trình Tụ chẳng tỏ thái độ mà đẩy tay của hắn ra: "Cậu gần đây làm động tác này gần với tần suất kéo khóa quần rồi đó."
Tào Hi: "..."
Hai người cười cười nói nói quay về ký túc xá, trên đường gặp được người trung niên tự xưng là thư ký của Bàng Hạc Viên. Hắn ta giao cho Tào Hi hai tờ thư mời: "Hội nghị biện luận người ứng cử Tổng Thống lần đầu sẽ tiến hành ở đại lễ đường Thánh Quang vào buổi sáng thứ bảy, hoan nghênh hai vị đến dự."
Hắn ta đi rồi, Trình Tụ đem thư mở ra, tò mò lật xem: "Lần trước xem biện luận, chính là ở trên màn hình. Lúc hai ứng cử chửi tôi chưa bao giờ thống nhất như thế. Không nghĩ tới lại có cơ hội đích thân tới hiện trường."
Tào Hi: "Xem xong hội nghị biện luận rồi đi Học viện Thanh Dương, hẳn là tới kịp. Lần này anh có thể làm khán giả an tĩnh rồi."
Trình Tụ: "Mỗi lần thấy bọn họ chửi tôi, tôi cũng sẽ phản bác."
Tào Hi: "Phản bác thế nào?"
Trình Tụ: "Vẽ hoa vào mặt hắn, ở trên màn hình."
Tào Hi: "... Lần này nhất định phải kiềm chế."
Đến ngày hội nghị biện luận, Trình Tụ dậy thật sớm, từ trong tủ quần áo chọn ra một tây trang nhỏ đầy khí chất, tự động thắt một cái nơ.
Tào Hi: "Thư mời không có quy định mặc chính trang."
Trình Tụ hướng về gương sửa sang lại: "Nhìn vở kịch nội đấu của chính đàn, phải xốc lại tinh thần mười phần, lòng dạ phải hoàn toàn tập trung và ủng hộ."
Tào Hi đứng ở phía sau y, cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu của y: "Vậy bọn họ thật vinh hạnh."
Trình Tụ vừa sửa lại cửa tay áo vừa quay đầu trừng hắn: "Cậu cho là tùy tiện sửa lại một động tác có thể giảm thiếu tần suất tính toán với cậu sao? Cậu thực sự là quá ngây thơ rồi."
Tào Hi đứng ở trong phòng tắm, xử lý ít râu mới nhú gần đây ở trước gương: "Tôi nghĩ anh ngại là khóa kéo."
"... Giờ bắt đầu hơi ngại rồi."
Ăn xong điểm tâm, hơi nhìn thoáng qua lý lịch của hai ứng cử rồi mới ra cửa, lúc đến đại lễ đường Thánh Quang, tới nơi còn hơn mười phút, nhưng cửa đã tụ tập không ít khàn giá đợi vào trong. Trong bọn họ có bụng phệ, vẻ mặt thong dong tự tại, có gầy trơ cả xương, vẻ mặt thâm cừu đại hận, có nam áo mũ chỉnh tề, cũng có nữ lôi thôi lếch thếch, coi như là thể hiện đủ loại trạng thái của toàn bộ dân chúng Tinh quốc lên mức độ lớn nhất.
Trình Tụ tò mò quần chúng vì sao đa dạng hóa như thế.
Tào Hi giải đáp: "Sau khi hai bên kết thúc biện luận, sẽ có một tiếng để khán giả tự do nêu câu hỏi. Quần chúng đa dạng hóa có thể càng phản ứng mức độ hiện trạng quốc gia. Thế nhưng, mắt anh thấy chưa chắc là bộ mặt thật."
Trình Tụ nghe vậy lại nhìn nhìn đám người kia, quả nhiên phát hiện một ít mánh khóe. Ví dụ như phụ nữ lôi thôi lếch thếch kia làm một bộ móng vô cùng tinh xảo, người gầy trơ cả xương trong tay áo cất giấu một đồng hồ vàng có giá trị xa xỉ.
"Có ý nghĩa không?" Y hỏi.
Tào Hi: "Anh có thể hiểu là vì kỷ luật của Quân đội."
Trình Tụ: "Kỷ luật của Quân đội chưa bao giờ dùng ở trên người dân thường."
Tào Hi thở dài: "Cho nên anh mãi mãi sẽ không biết không có kỷ luật là một chuyện đáng sợ dường nào đâu."
Cửa bắt đầu xét vé, bọn họ theo đoàn người đi vào trong. Bàng Hạc Viên đối với bọn họ không tệ, cho hai chỗ ngồi gần sâu khấu, cách sau lưng người chủ trì không xa, có thể rõ ràng mà thấy bục đứng của hai vị ứng cử.
Các quần chúng trật tự ngay ngắn mà lần lượt làm tốt, người chủ trì tuyên bố hiện trường trật tự, như là không thể lớn tiếng gây ồn ào, không thể tùy ý cắt đứt phát biểu của người ứng cử vân vân.
Sau đó, cửa chính đóng chặc, hiện trường điều chỉnh ánh sáng, đoàn thể của người ứng cử thỉnh thoảng từ hậu đài đi ra, thấp giọng thì thầm với người chủ trì. Lại đi qua hơn mười phút, người chủ trì rốt cuộc tuyên bố biện luận sẽ bắt đầu, cũng giảng giải nội quy.
Hội nghị biện luận tổng cộng ba tiếng hai mươi phút, chia thành ba phần, nội dung vì quốc gia đối nội.
Phần đầu tiên là từng người trần thuật chính kiến, mỗi người ba mươi phút.
Phần thứ hai là chủ trương Chính trị của đối phương nhắm tới, nêu câu hỏi tự do. Cũng mỗi người ba mươi phút.
Phần thứ ba là quần chúng đặt câu hỏi.
Ở giữa ba phần, mỗi bên có mười phút nghỉ ngơi.
Người chủ trì giải thích xong, mời người ứng cử hai bên lên sân.
Người ứng cửa của đảng Dân Thanh gọi là Tần Khải, ngoài năm mươi tuổi, là ngôi sao mới của chính đàn Tinh quốc dần dần mọc lên của những năm gần đây, lấy dáng vẻ của phong cách nhẹ nhàng và ăn nói của dí dỏm hài hước mà được hoan nghênh rộng rãi. Dưới sự so sánh lẫn nhau, dáng vẻ của Từ Hải Thông, người ứng cử của đảng Thời Tiến là vô cùng phổ thông, lúc cười còn có thể lộ ra một hàng răng vàng đen, giảm đi phần ấn tượng.
Chẳng qua trong lòng Tào Hi hiểu, cho dù đảng Thời Tiến bỏ qua tuyển cử Tổng Thống lần này, lại không bỏ cho đối thủ cạnh tranh ngột ngạt. Lý lịch, hình tượng, tài hoa của người ứng cử này cũng không tính xuất sắc, lại có một bản lĩnh tương đối lợi hại —— chửi người*. Nhìn ra đảng Thời Tiến hạ quyết tâm, coi như là mặc kệ đảng Dân Thanh lên nắm quyền, cũng phải khiến hắn ta lên nắm quyền đầu đầy bụi đất. [Từ gốc là phun nhân, nó có nghĩa giống như câu chửi người]
Quả nhiên, chờ Tần Khải nói xong phần mở đầu, Từ Hải Thông lập tức tiếp đề tài: "Từ lúc tôi sinh ra tới giờ, chỉ từng qua lại với một người người bạn gái, chính là vợ của tôi, sợ rằng không cách nào như Cục trưởng Tần thường xuyên xuất hiện với mỹ nữ ở trên các đầu đề được, người biết tôi lại cũng không quá nhiều, cho nên tự giới thiệu sẽ hơi lâu chút, hi vọng mọi người đừng chê tôi phiền."
Khán phòng phát ra tiếng cười thiện ý.
Từ Hải Thông không nhìn thấy sắc mặt lúng túng của Tần Khải, tự nhiên công khai sơ lược lý lịch: "Tôi có một ưu thế lớn so với Cục trưởng Tần đại khái là, tuyệt đối sẽ không bởi vì tính gièm pha mà xuất hiện ở trong danh sách tố cáo của Quốc hội Lập pháp."
Người chủ trì: "Kế tiếp mời Cục trưởng Tần làm phát biểu trước."
Tần Khải: "Vừa rồi cầu trưởng Từ nhắc tới ưu thế, tôi nghĩ tôi cũng có một cái. Ít ra tôi không cần đi nhà tù trưng cầu ý kiến." Đây là châm chọc Hoa Trường Lâm bị khởi tố, rất có thể sẽ đối mặt thời hạn tù bảy năm trở lên.
Trình Tụ ngồi ở khán phòng lắc đầu. Tần Khải đã bị Từ Hải Thông làm tức giận, miệng bắt đầu không chọn từ nữa, đây cũng không phải là đầu mối tốt.
Chẳng qua Tần Khải ở chính đàn thấm nhuần nhiều năm như vậy, bản lĩnh điều chỉnh tâm tình hạng nhất, rất nhanh đã chỉnh đốn lại tâm tình, liền bảo đảm tiến hành rồi trình bày ba vấn đề về kinh tế, giáo dục và điều trị, tới cuối cùng, hắn ta thừa kế lệ cũ lúc đảng Dân Thanh giao tranh với đảng Thời Tiến, công kích sắc bén một chút chính sách di dân đương thời.
"Mọi người đều biết, Di dân tinh đã hỏng tới không thể hỏng được nữa. Người ứng cử của một đời trước, đời trước đó nữa của đảng Dân Thanh cũng đã nói như thế, chỉ là lúc bọn họ nói tuyệt đối không nghĩ tới, Di dân tinh lại có thể trở nên càng hỏng bét hơn nữa."
Khán phòng phát ra vài tiếng cười khẽ.
Tần Khải: "Không cần đoán trước, lịch sử đã nói cho chúng ta biết, "kế hoạch mộng tưởng" Di dân tinh năm đó của Tào Nhiếp đưa ra là một sai lầm to lớn mà ảnh hưởng sâu sắc như thế nào. Nó đem Tinh quốc kéo vào vực sâu, khiến những công dân Tinh quốc không chiếm được đãi ngộ công chính đang hò hét trong tuyệt vọng. Một năm trước, một bé gái không biết tên đến từ Di dân tinh hỏi tôi, nếu như tôi tranh cử Tổng Thống, cô bé có thể tham gia bỏ phiếu hay không... Tôi đến nay vẫn chưa thể đối mặt với đôi mắt trong suốt chưa hiểu sự đời ấy. Tôi tuyên thệ, nếu như tôi trở thành Tổng Thống, tôi sẽ cải cách Di dân tinh triệt để, khiến "kế hoạch mộng tưởng" tên xứng với thực!"
Lúc người chủ trì đang phân tích tổng kết chủ trương Chính trị của Tần Khải trình bày, Trình Tụ lặng lẽ liếc mắt nhìn Tào Hi.
Khóe miệng Tào Hi mỉm cười, thế nhưng ánh mắt là lạnh như băng.
Trình Tụ nghĩ: Không biết Tào Hi có hối hận hay không. Nếu như không làm ra lựa chọn như vậy, khi Tào Nhiếp còn sống chắc là rực rỡ vô cùng, gia thế, lý lịch, bề ngoài, tài hoa... Hết thảy đều hoàn mỹ tới mức không thể xoi mói. Sẽ không để lại một cục diện rối rắm để người chê trách.
"Hiện giờ mới phát hiện sườn mặt của tôi rất làm người ta mê muội sao?" Tào Hi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói.
Trình Tụ gật đầu.
Tào Hi ngẩn ra.
Trình Tụ: "Đẹp hơn chính diện."
Tào Hi: "..."
Người chủ trì tuyên bố Từ Hải Thông bắt đầu trình bày.
Từ Hải Thông: "Đầu tiên, tôi phải nói tiếp cho xong đoạn cố sự vừa rồi của Cục trưởng Tần. Nếu như cô bé kia thực sự nhỏ như lời của anh ta nói, không biết sự đời, tôi nghĩ hiện giờ cô bé hẳn là còn chưa tới tuổi bỏ phiếu, bất kể cô bé là đến từ Di dân tinh hay không."
Khán phòng vang lên một mảnh tiếng cười.
Từ Hải Thông nói tiếp: "Còn nữa, ở Tinh quốc không có bất kỳ một tinh cầu nào không có tên. Tên của nó phải có một chữ cái phía trước còn phía sau là số, hay là bởi vì số học của ngài không quá tốt, cho nên quên mất rồi."
Lại là một trận tiếng cười.
Mặc dù Tần Khải vẫn duy trì nụ cười, nhưng sắc mặt đã có hơi biến thành đen rồi.
Trình Tụ có chút đáng tiếc. Từ Hải Thông người này, nếu như năng lực bản thân mạnh hơn nữa, hoặc là bối cảnh mạnh hơn chút, nói không chừng thực sự sẽ trở thành một Tổng Thống có thể vì nhân dân giải sầu. Mỗi ngày mở tin tức, nhìn hắn ta ném pháo vào những viên chức khác, là chuyện người khác hướng về cỡ nào hả.
Từ Hải Thông: "Đối với "kế hoạch mộng tưởng", tôi nhất định phải nhấn mạnh một điểm là, lúc đó, nó lấy được phiếu đồng ý gần như chín mươi phần trăm của Hội nghị Quốc hội. Tôi nghĩ bất cứ ai cũng biết không dễ gì có nhiều như thế. Mà càng không dễ là, ông ấy nhận được giúp đỡ của một vị Thượng tướng Thất tinh duy nhất trong lịch sự Tinh quốc. Chính sách từ đưa ra tới hoàn thiện rồi đến chứng thực, là quá trình dài dằng dặc mà phức tạp, bên trong sẽ có vô số người tham dự. Tôi lại muốn cường điệu một chút, người thực thi "kế hoạch mộng tưởng" đảm nhiệm lần ba đền tứ đảng Dân Thanh, mà đối với đánh giá mặt trái của "kế hoạch mộng tưởng" cũng là từ khi nó bắt đầu. Được rồi, tôi nghĩ tôi nên để lại chút thời gian cho chủ trương Chính trị của tôi, mặc dù, tôi nghĩ mọi người càng muốn thấy là mặt của Cục trưởng Tần."
Chủ trương Chính trị của hắn ta cũng không cẩn thận như Tần Khải, rất nhiều chi tiết đều có vẻ rất thô ráp, nội dung cũng trống rỗng, trọng điểm của Từ Hải Thông dường như không phải là việc này, sau khi trình bày xong thở phào nhẹ nhõm vô cùng rõ ràng, sau đó cười híp mắt nhìn chằm chằm Tần Khải.
Người có mắt nhìn cũng nhìn ra được, Từ Hải Thông hôm nay là cố ý tới ghim hắn ta.
Người chủ trì: "Giờ là thời gian biện luận của đôi bên. Do Cầu trưởng Từ đưa ra câu hỏi với Cục trưởng Tần trước, đề xuất của tôi là, vừa rồi Cục trưởng Tần đưa ra kế hoạch "Cơ sở điều trị miễn phí, trợ cấp bệnh tật nghiêm trọng". Nhưng chúng ta đều biết là, người bị bệnh nan y không cách nào đoán trước được. Mời Cầu trưởng Từ nêu câu hỏi."
Từ Hải Thông: "Thỏa mãn người chủ trì một tí. Xin hỏi Cục trưởng Tần định dùng loại thuật bói toán nào để dự đoán chi phí trợ cấp điều trị trong tương lai?"
Tần Khải đáp không nhanh không chậm: "Đúng vậy, phân tích của tập thể chúng tôi thông qua chi phí điều trị mấy năm gần đây, đã làm dự tính vô cùng cặn kẽ, ngoài ra cũng ước lượng khả năng chấp nhận của Chính phủ, đồng thời nghĩ ra biện pháp tiết kiệm chi tiêu, bao gồm biện pháp điều chỉnh giá thuốc."
Từ Hải Thông: "Anh đây là chỉ tăng cao?"
"Không, đương nhiên là giảm bớt."
"Dựa vào giá vốn sao?" Từ Hải Thông nói, "Anh nhất định không biết trước khi thuốc được sản xuất ra cần phải nghiên cứu."
Tần Khải: "Tôi đã đem nó xếp vào trong công thức tính toán giá thuốc của tôi rồi. Thế nhưng, giá thuốc trên mặt hiện giờ chính là phải cao hơn rất nhiều, tôi nghĩ chi tiêu điều trị của vị công dân này tăng lên rất nhiều chi phí không cần thiết."
Biện luận của hai người bước vào giai đoạn biến hóa.
Người chủ trì không thể không lên tiếng cắt đứt, đem trọng tâm câu chuyện kéo tới giáo dục.
Từ Hải Thông còn chưa mở miệng, Tần Khải đã tiên hạ thủ vi cường: "Nghe nói mấy ngày hôm trước Đại học Thủ Đô ra một văn kiện khiếu nại, nhân vật chính họ Hoa, đây thật là khéo đó, không phải sao?"
Trình Tụ nhìn về phía Tào Hi.
Tào Hi thấp giọng giải thích rõ: "Là Hoa Ký Du. Cô ta bóp rớt một danh ngạch của một tên nghiên cứu sinh, đưa cho con gái của một người bạn."
Trình Tụ: "Nếu như cậu không từ chối cô ta, giờ cũng là một trong những nhân vật gièm pha rồi."
Tào Hi: "Anh nhất định là nhân vật chính khác."
Trình Tụ: "Tôi không có ý định đồng ý."
"Vậy tôi cũng không thể nào đồng ý." Tào Hi dịu dàng mà liếc nhìn y một cái, "Cố sự của tôi, anh mãi mãi là nhân vật chính."
Trình Tụ nhướng mày.
Hai người đang triền triền miên miên trò chuyện phía dưới, trên bục đã nóng lên một chút nữa rồi.
Từ Hải Thông gần như lấy cách xé rách mặt mà châm chọc Tần Khải: "Thế nhưng có cha mẹ nào hi vọng tin tưởng vào kế hoạch giáo dục của một người đàn ông trung niên thường xuyên hẹn ăn cơm với thiếu nữ vị thành niên không?"
Tần Khải: "Cậu yêu cầu vì ngôn hành và phụ trách tố cáo của cậu không chịu trách nhiệm! Tình cảm của tôi và vợ tôi vô cùng ân ái mặn nồng."
Từ Hải Thông: "Tình yêu đồng thoại điển hình của Tổng Thống và đệ nhất phu nhân. Chúng tôi thường còn có một từ để hình dung, bằng mặt không bằng lòng."
Người chủ trì phải cắt ngang công kích thân nhân quyết liệt của hai người: "Giờ đến phiên Cục trưởng Tần nêu câu hỏi với Cầu trưởng Từ."
Tần Khải: "Tôi vô cùng hiếu kỳ biện pháp sửa đổi của Cầu trưởng Từ đối với "Kế hoạch mộng tưởng". Xin hỏi, cậu làm như thế nào để cải thiện cục diện đã tạo thành ảnh hưởng đối với Di dân tinh xa xăm mà chỉ thị của Chính phủ đã không còn cách nào."
Tào Hi nhíu mày một cái. Vấn đề này của Tần Khải hiển nhiên không thích hợp ở trên biện luận nói ra. Cử tri muốn thấy trong hội nghị biện luận là hướng đi đúng đắn trong tương lai của quốc gia này, mà không phải hiện tại đang bị vậy trong tâm tối dày đặc hơn. Trước mặt vạch ra Chính phủ bất lực, sẽ tạo thành tâm tình tiêu cực của cử tri đối với Chính phủ.
Từ Hải Thông bắt được nhược điểm này, cười híp mắt, đáp: "Tôi không biết Chính phủ có một lần nào bất lực như vậy, nhưng tôi nghĩ, hẳn không phải lần này của tôi rồi!"
Đến phân đoạn nêu câu hỏi cuối cùng, ngược lại là tình cảnh ấm áp nhất.
Tào Hi và Trình Tụ đều nhìn ra, người đặt câu là đã sắp xếp trước, thái độ có lễ độ, câu hỏi tràn đầy dấu vết của máy móc, hai người ứng cử cũng là tính trước kỹ càng, thời gian trả lời hầu như không chút nghĩ ngợi.
Trình Tụ ngáp một cái, có chút hối hận bản thân lãng phí thời gian ngồi ở chỗ này, sớm biết thế không bằng ở nhà xem TV, ít ra, còn có thể ra sớm.
Hội nghị biện luận của ba tiếng hai mươi phút cuối cùng kết thúc. Dù cho ở trên bục tranh đỏ mặt tía tai, Tần Khải và Từ Hải Thông vẫn là thái độ giả bộ hữu nghị, bước lên ôm lẫn nhau, về phần bọn họ lúc có thể ôm lấy đối phương, liều mạng ở bên tai đối phương nói Thomas hay không, khán giả đã không biết nữa rồi.
Trình Tụ và Tào Hi ngồi xe đi xem cơ giáp của học viện Thanh Dương.
Trình Tụ hưng phấn mà giới thiệu điểm khác biệt của cơ giáp giữa nhà xưởng Ott và tập đoàn sản xuất Khang Mỗ Ngang. "Khác biệt lớn nhất của bọn họ chính là, nếu như nhà xưởng Ott sản xuất ra loại hàng hóa gây sốt, tập đoàn Khang Mỗ Ngang nhất định sẽ bắt chước. Ngược lại cũng giống như vậy."
Tào Hi hỏi: "Cho nên khác nhau là..."
Trình Tụ: "Ký hiệu của công ty trên cơ giáp không giống nhau."
Tào Hi: "..." Thực sự là khác biệt quá lớn.
Hai người quen cửa quen nẻo mà đi tới cơ giáp xã, đi vào trong một mạch, dĩ nhiên không có ai, chỉ có vài người đoàn viên lớp dưới đang quét dọn vệ sinh. Trình Tụ hăng hái bừng bừng mà hỏi chỗ đi của những người khác, đáp án lấy được lại là bọn họ đi Đại học Lâm Trung Hồ.
Trình Tụ hỏi Tào Hi: "Chúng ta là bị leo cây rồi sao?"
Tào Hi: "Chúng ta tới sớm."
"Vậy không có cách nào rồi..." Ánh mắt y nhìn Tào Hi chằm chằm, nguyện vọng rõ ràng.
Tào Hi gật đầu biểu thị đã hiểu: "Có thể dùng ăn để giải quyết vấn đề không coi là vấn đề."
Hai người cùng nhau đi ăn căn tin thứ hai.
Giống như những gì khoác lác của đoàn trưởng cơ giáp xã, Học viện Thanh Dương quả nhiên mỗi căn tin đều có mỹ vị khó có được. Trình Tụ ăn xong, bụng lại tròn vo. Tào Hi có chút lo lắng: "Anh có thể dài ra chiều ngang hay không?"
Trình Tụ cả giận nói: "Cơ thể tôi vẫn còn phát triển, nhảy lên cao nhanh nhất rồi! Đặc biệt cần dinh dưỡng cung cấp."
Tào Hi nghiêm túc mà biểu thị đồng ý.
Hai người cơm nước xong lại tới cơ giáp xã, Thỏ học tỷ có mặt rồi.
Chẳng qua sắc mặt của cô ta nhìn không tốt, có chút ngượng ngùng, nói: "Cơ giáp ở trên đường xảy ra chút chuyện, có thể phải qua đợt này mới có thể tới."
Trình Tụ liên tưởng đến đám người đoàn trưởng đi Đại học Lâm Trung Hồ, thử hỏi thăm: "Là bởi vì Đại học Lâm Trung Hồ?"
Ánh mắt Thỏ học tỷ lóe lên: "Đoàn trưởng đi khiếu nại, cụ thể chờ anh ấy quay về rồi hãy nói."
Cô không muốn nói, Trình Tụ và Tào Hi cũng không tiện hỏi tiếp nữa, tùy tiện nói vài câu liền đi ra. Thỏ học tỷ rất áy náy, một đường đem người tiễn tới cửa Học viện, đang định gọi xe vì bọn họ, đoàn trưởng của bọn họ đã quay về, gương mặt của tất cả mọi người đều đau buồn phẫn nộ, trên mặt hai người còn có máu.
Thỏ học tỷ: "Tập đoàn Khang Mỗ Ngang nói thế nào?"
Đoàn trưởng lắc đầu.
Sắc mặt Thỏ học tỷ ảm đạm xuống.
Đoàn trưởng nhìn Tào Hi và Trình Tụ, lộ ra biểu tình xấu hổ, vốn bàn tay để ở trong túi lại vươn ra sờ sờ cổ, cười khan nói: "Không thể cho các em xem cơ giáp." Dừng một lát, nói lời nói thấm thía, "Cơ giáp của Lâm Trung Hồ những năm gần đây tuy rằng đã đuổi kịp, nhưng chuyên ngành của bọn họ không giỏi. Các em sau này phải tham gia chuyên ngành liên quan cơ giáp, vẫn là ưu tiên cân nhắc trường Quân đội Trung Ương đi."
Trình Tụ nắm tay áo của cậu ta: "Chuyện gì xảy ra?"
Đội trưởng lắc đầu, không muốn nhiều lời, dẫn theo những người khác đi vào trong.
Thỏ học tỷ bị Trình Tụ quấn lấy, ở dưới sự làm nũng bán moe của y, cuối cùng không kiên trì nổi, nói ra: "Năm trước kia có một vị học trưởng ở trong thi đấu gian dối, bọn chị bị cấm thi đấu một năm, không ít xã viên lợi hại đều trên danh nghĩa tới Đại học Lâm Trung Hồ. Năm ngoái bọn chị thật vất vả khôi phục tư cách thi đấu, bởi vì tuyển thủ chủ lực cũng không có, ở vòng đấu loại bị đào thải. Đại học Lâm Trung Hồ nhân cơ hội bôi nhọ danh tiếng của cơ giáp xã bọn chị, rất nhiều tân sinh cũng không muốn gia nhập bọn chị, thà rằng theo học liên thông trên danh nghĩa ở những trường phía dưới."
Trình Tụ hỏi: "Còn có thể liên thông trên danh nghĩa?"
Thỏ học tỷ: "Cơ giáp xã là đặc biệt. Không ít nhà quyền thế liên kết của cơ giáp chuyên nghiệp sẽ tới khảo sát, khai thác nhân tài, cho nên đối với người muốn đi con đường chuyên nghiệp mà nói, trường học cũng không quan trọng, quan trọng là phải có biểu hiển thi đấu hòa thuận."
Trình Tụ tính toán một chút, vỗ đùi: "Em gia nhập vào bọn chị!"
Tào Hi: "..."
——
Lời editor: Tào Hi lảm nhảm lải nhải cả buổi, mà Trình Tụ chả chịu, Thỏ học tỷ mới nói tí đồng ý cái gụp *thắp 1 ngọn nến cho Tào Hi*