Lão Tướng

Chương 8



Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Chương 8: Danh tiếng (Trung)

Trình Tụ ngồi ở trước máy tính kiểu cũ của thư viện, dựa vào tờ hướng dẫn thao tác ở trên bàn cẩn thận sử dụng.

Mắt to nhìn bụng đầy đau xót: "Trước giờ chưa từng dùng hả?" Căn cứ kia lạc hậu cỡ nào á, ngay cả một máy tính cũ cũng không có.

Trình Tụ thuận miệng lên tiếng, mới phản ứng được mình bị cho là thằng nhà quê chưa thấy qua cảnh đời, trong lòng nhịn không được thổ tào: Y một trăm năm trước đã dùng âm thanh điều khiển máy tính, một trăm năm sau vậy mà lại vẫn phải dùng bàn phím... May mà cơ sở văn hoá y tốt, đổi lại người khác đã sớm đem bàn phím ăn hết.

Mắt to thấy y nhìn chăm chú, vui mừng rời đi.

Trình Tụ thử nửa ngày, máy tính này ngoại trừ tìm tra cứu, những chức năng khác đều bị khóa lại rồi. Muốn gỡ bỏ cũng không phải là không thể được, máy tính cũ kỹ, hệ thống cũng quá hạn, cách y phá giải khi ở thời đại kia đã nát cả con phố, thế nhưng, lấy kỹ thuật nửa thùng nước* của y rất khó không động đến người theo dõi tầm xa. Cũng may trước mắt y cũng chỉ muốn tra ít tài liệu, không đến mức để cho mình thực sự biến thành một thằng nhà quê chưa thấy qua cảnh đời. [ý nói bản lĩnh chưa tới đâu]

Mặc dù có uy hiếp của máy phát sóng điện từ, nhưng Trình Tụ vẫn đem cơ giáp — một phần "Làm phản" thì ắt hẳn không thể thiếu. Y thậm chí hy vọng tiến triển của cơ giáp đã vượt qua tai hại lớn nhất này.

Kết quả hoàn toàn thất vọng.

Nhà xưởng Ott, tập đoàn Khang Mỗ Ngang loại cơ giáp dê đầu đàn mấy năm nay vẫn không ngừng ở trên hy vọng sửa cũ thành mới tốt hơn, nhưng khoa học kỹ thuật đột phá chính thức có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trong phát minh rất ít không bao nhiêu, duy nhất khiến Trình Tụ vừa mắt chính là nguồn năng lượng tuần hoàn của hệ thống tái chế. Nó thực hiện, giải quyết được vấn đề bổ sung nguồn năng lượng của cơ giáp, với hàm ý chỉ cần mi không chết khát, không đói chết, không ngạt chết, không mệt chết, cơ giáp có thể không ngừng nghỉ mà làm việc. Đáng tiếc bộ hệ thống này mới vừa phát minh không được bao lâu, thể tích lớn như núi, vẫn không thể trực tiếp ứng dụng ở trên cơ giáp.

Uể oải chỉ có ngắn ngủi một giây đồng hồ, Trình Tụ rất nhanh lại vui vẻ. Ngủ một trăm năm, vừa mở mắt phát hiện khoa học kỹ thuật tương lai đình trệ, bản thân vẫn là học sinh xuất sắc, không có bị thời đại đào thải, cảm giác này giống như sau khi thay đồ, bản thân vẫn là người chơi mãn cấp.

Giờ khắc này, y rốt cuộc tìm được chút cảm giác thoải mái của sống lại rồi.

Y tắt đi cơ giáp, nhìn lại hiện trạng Tinh quốc...

Càng rối tinh rối mù.

Tổng thống nhậm chức không tới ba tháng, đã tuôn ra vụ bê bối khi tranh cử xuyên tạc số liệu bỏ phiếu, tỷ lệ dân chúng ủng hộ đột phá 20%, Hội nghị Lập pháp đang sứt đầu mẻ trán nghiên cứu thảo luận là nên trực tiếp tuyên bố nghi thức Tổng thống nhậm chức vô hiệu hay là bước vào quy trình kết tội.

Di dân tinh* mở rộng quá mức dẫn tới ngân sách Chính phủ dành cho di chuyển nhân khẩu không đủ hàng loạt, một số Di dân tinh bị vứt bỏ, trở thành Hoang tinh, Di dân tinh còn lại vì cướp giật tài nguyên của Chính phủ, tranh đầu rơi máu chảy, các loại bạo loạn liên tiếp xuất hiện. Nô lệ, không hộ khẩu... Những danh từ mất tích từ lâu này cũng chết mà sống lại. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sân đấu Giao Long dám bán công khai mà tiếp đón nhiều người xem như vậy. Chính phủ là Bồ Tát bùn đi qua sông bản thân khó giữ**, Di dân tinh đã mất khống chế.

[Di dân tinh: dân di cư của Tinh quốc]

[Bồ Tát bùn đi qua sông, bản thân khó giữ, thành ngữ. Giải thích vì Bồ Tát bùn làm bằng tượng bùn ở trong nước sẽ bị ngâm hư. Ví von ngay cả mình cũng không bảo vệ được càng không để ý tới giúp đỡ người khác.]

Trình Tụ không nhịn được cảm khái, phát triển mạnh Di dân tinh là chủ trương Chính trị của Tào Nhiếp, khó có được đã được Quân bộ đồng ý thông qua. Năm đó vì chuyện này, Tào Nhiếp vài lần đến Quân bộ mở hội nghị, sau đó còn thẳng thắn nương nhờ cọ cơm trong phòng ăn của Quân bộ, cũng là quét thẻ của y... Nhớ lại đoạn thời gian đó coi như là thời kỳ hoà bình cực kỳ hiếm thấy của Chính phủ và Quân bộ rồi.

Đáng tiếc, hiện giờ làm thành như vậy. May là Tào Nhiếp chết sớm, nếu như sống đến giờ, lấy tính cách của hắn, trên mặt vân đạm phong khinh, trong lòng nhất định hộc ba lít máu, nói không chừng đã tươi sống tức chết rồi.

"Mày còn đọc sách, mày mới bây lớn hả, đọc được à?" Sau khi nhận được tin tức Trình Tụ ở thư viện lạc đàn, Lông xanh hùng hùng hổ hổ chạy tới bắt đầu trào phúng.

Trình Tụ: "Gặp được người yếu hơn anh, hẳn là đem tâm tính đặt thấp, suy bụng ta ra bụng người, đây là một loại tôn trọng. Gặp được người mạnh hơn anh, hẳn là đem trình độ nâng cao, hướng hắn làm chuẩn, đây là một loại tiến bộ."

Lông xanh nghe được không hiểu ra sao: "Có ý gì?"

Trình Tụ chậm rãi liếc mắt: "Chính là, tôi đọc được."

"... Mày mới vừa rồi không phải là trợn mắt với tao hả?"

"Trong đôi mắt tôi rớt cứt chuột*." Trình Tụ nhìn gã, đôi mắt đen trắng rõ ràng đàng đàng hoàng hoàng chiếu rọi hình dáng của gã.

[Đầy đủ ở trên là một cục cứt chuột rơi vào nồi cháo. Nấu một nồi cháo, kết quả phát hiện trong cháo có một cục cứt chuột, đương nhiên nồi cháo này là không thể ăn. Ngạn ngữ này nói: Chỉ cần có một chút hư hoặc gây hại gì đó, sẽ khiến tổng thể gặp phải bị thiệt hại. Như một cá nhân có hành vi tư tưởng bất lương, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tổng thể. Có ý tương tự: Con sâu làm rầu nồi canh.]

"Quá buồn nôn rồi, bỏ đi." Lông xanh ghét bỏ lui ra phía sau một bước, suy nghĩ một lát, lại đẩy Trình Tụ một cái, "Tao vẫn cảm thấy mày vừa rồi là liếc tao."

Trình Tụ: "Vậy anh quay trở lại."

Lông xanh quay trở lại, sau đó tức giận: "Mày thừa nhận vừa rồi liếc tao?"

Trình Tụ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Đến, ngồi xuống nói chuyện phiếm." Liên tục ngẩng đầu nói chuyện mỏi cổ.

"Tán gẫu hậu sự của anh mày hả?" Lông xanh kiên trì không ngồi, "Nghe nói anh mày kiếm một máy cơ giáp báo hư? Ha, đây là vì kiếm cớ sau này thua thi đấu hả?"

Trình Tụ nói lời thấm thía: "Tôi đã có chị dâu rồi."

Lông xanh không suy nghĩ sâu xa, trực tiếp hỏi: "Ai?"

"Không phải anh."

"..."

"Anh tôi vô cùng đặc biệt thâm tình với chị dâu." Vượt qua thời không và tuổi tác, tới chết thật sự không thay đổi. "Cho nên, anh không có hy vọng."

Lông xanh cả giận: "Mày đang nói lung tung gì đó? Tao lại coi trọng anh mày? Ha, anh mày hắn ta lớn lên... Lớn lên..." Suy nghĩ kỹ một chút, quả thực thật đẹp trai, hơn nữa sức chiến đấu lại mạnh, ở loại vùng đất này còn đối em trai của mình không rời không bỏ, nhân phẩm cũng không tệ...

Thừa dịp gã xoắn xuýt, Trình Tụ thật nhanh tắt đi máy tính, chuẩn bị chuồn êm, còn chưa chạy ra hai bước, sau gáy đã đánh tới một trận gió mạnh, muốn trốn cũng là trốn được, thế nhưng, không né cũng không sao. Do dự một chút, Trình Tụ dừng bước, ngoan ngoãn bị người xách ở sau cổ.

Lông xanh đem y kéo tới trước mặt: "Nghe nói mày báo danh làm người chủ trì?"

Trình Tụ gật đầu.

"Tao ngày mai có cuộc tranh tài, mày tới chủ trì đi."

"... Anh xác định là sân nhà của anh hả?" Dựa vào quy tắc, hai bên thi đấu, nhân khí vượng hơn là sân nhà người đó, mới có quyền lựa chọn người chủ trì.

Lông xanh phẫn nộ: "Ông đây là "Anh hùng"! Làm sao có thể không phải là sân nhà?! Ngày mai mày ngoan ngoãn cút sang đây cho tao, nếu như chủ trì xảy ra chuyện không may, tao sẽ không bỏ qua cho mày! Đến lúc đó, cho dù anh trai mày tự mình sang xin lỗi tao cũng không tha." Vừa nghĩ tới Tống Dục đem gương mặt vênh vênh váo váo ở trước mặt mình cúi đầu nghe theo, gã hứng phấn lông cũng thuận theo.

"Mấy giờ? Ở chỗ nào?"

Lông xanh khốc khốc vứt một câu: "Tự mình đi trước sân khấu tra bảng giờ giấc."

"... Ít ra nói cho tôi biết tên anh là gì?" Trình Tụ nói xong, Lông xanh đã không còn bóng dáng rồi. Y đành phải lẩm bẩm: "Không biết nói "Lông xanh" có người biết hay không."

"Anh ta tên là Hồ Thư, loại Cơ giáp." Trong góc thư viện chui ra một thanh niên vóc người thấp bé gầy yếu. Vì sao dùng "Chui", là bởi vì trước khi xuất hiện tiếng nói, Trình Tụ gần như chú ý không được sự hiện hữu của cậu ta, đây là cực hiếm thấy. Kiếp trước lúc bắt đầu hiểu chuyện, Trình Tụ vẫn ở trên chiến trường lăn lộn, việc tra xét hoàn cảnh bên người đã trở thành một loại bản năng, dù cho không hết sức, ra đa trong đầu cũng sẽ tiến hành không góc chết với khu vực bước vào, người có thể tránh thoát quan sát của y, ở mặt ẩn núp tung tích tất nhiên có chỗ độc đáo.

Đối phương thấy y nhìn mình chòng chọc, cười cười: "Tôi là Trương Băng."

Tôi tên là Trương Băng, là giới thiệu.

Tôi là Trương Băng, là tuyên bố.

Kém một chữ, cho thấy đầy đủ tâm lý khác biệt.

Có thể thấy được, người thanh niên trước mắt này mặc dù bề ngoài bình thường, nụ cười hòa nhã, nhưng nội tâm cực kỳ kiêu ngạo. Cậu ta ở nơi này cũng thật sự có thứ để kiêu ngạo, vua Trò chơi – một trong bốn ngôi vương.

Trình Tụ mỉm cười tự giới thiệu: "Em là Trình Tụ. Cám ơn thẻ làm đẹp của anh."

"... Là thẻ mát xa. Nhóc vẫn chưa từng dùng?"

"Thẻ là coi như đối chiếu trình độ nha, giờ diện tích của cơ thể em quá nhỏ, có chút lãng phí, chờ lớn lên chút nữa."

Trương Băng gật đầu: "Ý kiến hay."

Hai người cũng có lòng qua lại thân thiết lẫn nhau, rất nhanh thì dâng lên thân thiện, Trương Băng vẫn mời bạn nhỏ mới quen đi nhà hàng ăn một bữa thịt bò bít tết đắt tiền, vì cơ sở gầy dựng tình hữu nghị kiên cố sau này cùng Tống Dục.

Gọi "Anh trai" hùng hồn thế này, Trình Tụ tự nhiên biết gì nói đó:

"Em và anh em không phải là anh em ruột, hai bọn em đều là đời sau của dân chạy nạn Watt, từ nhỏ đã bị lừa gạt tới một trong căn cứ kỳ lạ, anh trai vì bảo vệ em, thường xuyên bị mắng nhiếc, đánh đập tàn nhẫn cực hình đẳng cấp không thuộc về nhân loại, bản thân ăn không đủ no còn đem khẩu phần lương thực tiết kiệm tiếp, cố gắng đem em nuôi trắng trắng mập mập. Anh xem em hiện giờ lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng là anh trai em dùng máu tươi và mồ hôi của anh ấy đổ đi ra ngoài từng chút đó nha!"

"Anh trai em còn thường xuyên dạy nhân sinh, dạy đạo lý cho em. Anh ấy thích giáo dục người khác nhất, giờ em tốt bụng, thuần khiết, ngây thơ như vậy, đều là anh trai em dùng tấm lòng yêu thương và chân thành của anh ấy từng chút bồi dưỡng nên nha!"

"Anh trai em... Ồ, anh muốn nghe câu chuyện của anh trai em và chị dâu em hả? Được được. Anh trai em nhất kiến chung tình với chị dâu, chị dâu em được gọi là người đẹp nhất thế giới nha, người từng thấy đều nói tốt! Anh trai em vừa thấy mặt đã quỳ, từ nay về sau cũng sẽ không đứng lên, lại còn mắc bệnh lạ thấy hoa đã muốn đếm cánh hoa, thấy đậu đỏ đã muốn hỏi xuân tới nở mấy nhánh*, cuối cùng, ở dưới ủng hộ và cổ vũ của em, anh em chọn buổi tổi của đêm không trăng gió lớn, khoác ga giường đêm dò hương khuê phòng..."

[Câu trên xuất phát từ đoạn thơ này:

Đậu đỏ sinh ở phương nam,

Mùa xuân đến, nở bao nhiêu cành.

Xin chàng hãy hái cho nhiều,

Vật ấy rất gợi tình tương tư.

Hồng đậu có hột hình tròn, màu sắc tươi hồng, hình dạng đáng yêu, thường làm trang sức trên mái tóc phụ nữ. Người xưa lấy cây này biểu tượng cho tình yêu nên mới có tên là cây "tương tư".]

Một bữa cơm, Trương Băng uống một nồi cháo gà lớn, chóng mặt mà đi trở về.

Người kể chuyện Trình lau lau miệng nói đến miệng khô lưỡi khô, suy nghĩ một chút nếu như chuyên ngành thi đấu cơ giáp không đi tiếp, có khả năng phải đi làm chuyên ngành viết lách.

Từ khi cơ giáp vào tay, Tống Dục đã thành thanh niên đêm không về ngủ lang thang, vài ngày mới có thể thấy mặt, trở về cũng là vội vã tắm rửa thay quần áo khác. Trình Tụ không thấy được cậu, cũng lười chủ động chạy đi nói chuyện làm người chủ trì, tự mình nhìn vô gương chỉnh trang một chút, đã hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chạy đi làm lao động trẻ em rồi.

Trên sân đấu bề ngoài cao lớn đang truyền tin tức không có gì khác với sân Tứ Hợp trong lịch sử, nhà ai xì hơi, mùi vẫn chưa ra ngoài, tin tức đã huyên náo trên dưới đều biết.

Vì vậy, chờ Trình Tụ khi vào trận thi đấu, đã xảy ra một màn cực kỳ lúng túng — ưu thế sân nhà Lông xanh bị người đoạt đi!

Cụ thể phải nói, chính là không làm không chết.

Sau khi Lông xanh mời Trình Tụ làm người chủ trì, lập tức trắng trợn tuyên dương một phen, gây nên không ít hứng thú của khán giả vừa mới xem xong cuộc thi đấu khác, số khán giả mua vé áp đảo độ đáng tin của Lông xanh.

Lúc vào trận, Lông xanh và đối thủ ở cửa nói chuyện phiếm. Lông xanh đem Trình Tụ bỡn cợt không đáng một đồng, rõ ràng nói mình chọn y làm người chủ trì chính là vì nhìn y làm ra cơm, đối thủ xuất phát từ hiếu thắng, cố ý làm ngược lại, liều mạng nói tốt cho Trình Tụ, tạo thành biểu hiện giả dối Lông xanh mời Trình Tụ khinh thường Trình Tụ, đối thủ không mời Trình Tụ ưu ái có thừa.

Khán giả tới nổi giận thay Trình Tụ, tới tấp bỏ phiếu cho đối thủ, Lông xanh đau đớn mất ưu thế sân nhà, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối thủ lại tìm một người chủ trì sang đây, hung hăng đánh mặt của hắn.

...

Trình Tụ nhìn Lông xanh xấu hổ đến hận không thể chui xuống đất, chỉ có thể lắc đầu.

Đương nhiên, chờ khán giả phát hiện người chủ trì không phải là người bọn họ muốn nhìn, đối thủ của Lông xanh cũng hung hăng hưởng thụ một đống khán giả trở mặt vô tình lãnh khốc, ở trong tiếng hít thở của toàn trường bị Lông xanh đánh cho rối tinh rối mù.

Sau khi thi đấu, Lông xanh cố ý tìm đến Trình Tụ, nhìn như vênh váo tự đắc, kỳ thực xấu hổ đến cực điểm mà tỏ vẻ cuộc thi đấu sau nhất định khẳng định cực kỳ kiên định giao cho y chủ trì.

Trình Tụ trả lại ha ha.

Lông xanh chỉ trời làm thề.

Trình Tụ biểu thị lời thề không thể tin, tiền thế chấp có thể dựa vào nhất.

Vốn là Lông xanh muốn tiến hành phá huỷ đả kích Trình Tụ sau cùng chẳng biết tại sao vứt ra một khoản tiền, mới hài lòng rời khỏi.

Tống Dục trở về tắm đúng dịp thấy toàn bộ quá trình hảm hại lừa gạt của Trình Tụ, hình tượng Thượng tướng Lâm Doanh hào quang cao ngất ở trong lòng lần thứ hai đổi mới, một đi không trở lại.

Để bảo đảm nhiệm vụ chủ trì lần này của Trình Tụ tiến hành thuận lợi, Lông xanh trước thi đấu vô cùng khiêm tốn, nhưng mà mặc kệ hắn khiêm tốn thế nào, vẫn bị khán giả đoán trước được, tiêu thụ của vé thi đấu vẫn rất cháy như trước. Nhưng, để tránh bạn nhỏ Trình Tụ đáng yêu lần đầu tiên chủ trì cuộc sống lại khó khăn, khán giả rưng rưng đem vé tiết lộ cho Lông xanh tuyệt đối thân thiện, thuận lợi tiễn hắn lên ngai vàng sân nhà.

Lông xanh hãnh diện, đắc ý chỉ định Trình Tụ làm người chủ trì.

Trình Tụ cầm microphone, thảnh thơi thảnh thơi ngồi vào bên cạnh ghế trọng tài.

Bên trong sân, hai máy cơ giáp đứng đối mặt nhau.

Hình thức so tài hôm nay chính là hình thức vật lộn đơn giản nhất, không thể vận dụng võ nóng. Đối thủ của Lông xanh chỉ thiếu đúng một danh hiệu "Anh hùng", biệt hiệu và tên cơ giáp cũng gọi là Gió Xoáy, tốc độ di chuyển có tiếng.

Trọng tài sợ Trình Tụ lính mới mở đầu luống cuống, cố ý hỗ trợ nói vài câu: "Gió Xoáy bước vào sân đấu mới ba năm ngắn ngủi, đã có ba danh hiệu trên người, tiền đồ không lượng. Đặc sắc của cậu ta là tốc độ nhanh, đặc điểm vô cùng giống Diệp Tử Hà — ngôi vương Cơ giáp. Nhưng cơ giáp "Phi Diệp Lưu Tinh" là kiểu cơ giáp định chế cấp B, hiện xếp hàng thứ nhất ở sân đấu cơ giáp. Đương nhiên, "Gió Xoáy" cũng rất tốt, là Gió Táp 7 của tập đoàn Khang Mỗ Ngang, là vương giả tốc độ. Đối thủ sân nhà hiện giờ của hắn là Hồ Thư và "Lòng Biển Sâu", vô cùng trùng hợp, cũng là tốc độ chạy. Mọi người cũng biết, Hồ Thư là fan trung thành của Diệp Tử Hà, vì thêm thân cận hình tượng "Phi Diệp Lưu Tinh", cố ý đem một số linh kiện của "Lòng Biển Sâu" tiến hành cải tạo, mặc dù là Gió Táp 5, sớm hơn hai đời so với "Gió Xoáy", nhưng sau khi cải trang uy lực càng hơn trước đây. Cuộc chiến "Anh Hùng" và "Gần Anh Hùng", chưa biết ai thắng ai, còn rất khó nói."

[Giải thích chút nếu ai bị rối: Gió Xoáy là biệt hiệu và tên gọi cơ giáp của người đấu với Lông xanh. Gió Táp 7 và Gió Táp 5 là tên hiệu của cơ giáp, cùng tên hiệu nhưng cách nhau 2 đời.]

Hắn ta mới vừa nói xong, khán phòng một mảnh tiếng xì xào.

Có khán giả thậm chí bắt đầu ồn ào hô to tên "Trình Tụ".

Hai vị tuyển thủ trên sân cũng có chút buồn bực, đây rốt cuộc là ai thi đấu chứ!

Trọng tài lòng tốt bị cho rằng lòng lang dạ thú, cũng có chút phiền muộn, lãnh khốc mà cắt đứt tiếng xì xào của toàn trường, trực tiếp tuyên bố bắt đầu thi đấu.

Dưới kỳ vọng của muôn người, Trình Tụ chậm rãi nâng micro: "Gió Xoáy chủ động xuất kích. Xem ra anh ấy biết rõ nhược điểm của Gió Táp 5 —— khởi động chậm 0.1s. Quả nhiên, Lông xanh tránh không thoát đối thủ, anh ấy bị hung hăng đánh trúng đầu, thế nhưng Gió Xoáy nhất định không ngờ, đầu thân mình của Lông xanh chính là vô ích, cho dù đánh trúng cũng sẽ không đánh hư thứ gì."

Lông xanh nghe được sắp hộc máu!

Gió Táp 5 lúc khởi động máy chậm 0.1s? Tại sao hắn không biết! Không đúng, phải là ranh con chưa đủ lông đủ cánh làm sao mà biết?

Lông xanh bị đánh có chút lờ mờ, rõ ràng không ở trạng thái chiến đấu, đối thủ nhân cơ hội gia tăng thế tiến công, đem hắn dồn đến rìa thi đấu, gần như không còn sức đánh trả.

Đừng kết thúc nhanh như vậy chứ.

Trình Tụ chưa thoả mãn liếm môi một cái, nói: "Hệ thống phòng ngự trước ngực Gió Táp 5 làm được không tệ, cho dù tiến công hơn mười lần cũng tuyệt đối sẽ không hư. Lông xanh thụt lùi luống cuống như thế, là đang che đậy chiêu lớn chăng?"

Đối thủ trong lòng căng thẳng, ra tay nhẹ lại.

Lông xanh nắm lấy cơ hội từ tiến công vùng ra, thuận tiện còn dùng đánh thọc sườn hơi không nhẹ không nặng.

Trình Tụ: "Lông xanh lảo đảo phản kích, nhìn dáng vẻ e thẹn mềm mại không sức, dẻo không xương của anh ta cũng biết một chút vừa rồi chỉ do dụ dỗ. Nhưng Gió Xoáy bị dọa, lập tức rút quân. Từ chỗ này chúng ta có thể thấy được, đối thủ cũng không có ý gì với Lông xanh. Chỉ là yêu đơn phương."

"Nói bậy gì đó?!" Lông xanh ở bên trong khoang cơ giáp phát ra gào thét, sau đó không quan tâm xông lên một trận tiến công mạnh mẽ.

Trình Tụ: "Từ xưa tới nay đa tình trống hận, đánh chết tra nam lập một mộ phần. Tình yêu của Lông xanh hóa thành lệ khí, Gió Xoáy nguy hiểm!"

Lông xanh: "..." Thật là muốn đánh chết người chủ trì!

Gió Xoáy: "..." Ta thua, mi đánh. Mi thua, ta giúp mi đánh!

Người chủ trì gây nên nỗi căm giận chung hoàn toàn không cảm thấy, tiếp tục cẩn thận bưng chén cơm của mình: "Không nên xem thường mỗi một tra nam. Chữ "Tra" có ba vết, đó không phải một ngày là luyện thành. Loại chuyện kỳ lạ này người bình thường gặp phải đối thủ biến thành hoa si, đã sớm đánh tơi bời, chạy trối chết, Gió Xoáy là người bình thường. Anh ta không trốn, anh ta vòng quanh, ý đồ đem Lông xanh nhiễu loạn đến choáng váng. Chờ thời điểm Lông xanh trọng tâm bất ổn, chính là thời điểm xuất thủ của Gió Xoáy. Đừng quên, Gió Xoáy lợi hại nhất cũng không phải là gió, mà là xoáy!"

Gió Xoáy vừa mới chuẩn bị tấn công nghe vậy dưới chân dừng lại, lập tức bị Lông xanh hung hăng đạp một cái.

"Lông xanh bắt được cơ hội. Trong nháy mắt Gió Xoáy hạ thủ lưu tình, anh ta đánh ra, anh ta nghênh địch chính diện. Từ lúc bắt đầu thi đấu đến giờ, ngoại trừ vừa mới bắt đầu tình ý kéo dài đánh thọc sườn một cái ra, Lông xanh vẫn áp dụng tuyến đường tấn công chính diện, xem ra anh ấy cũng không biết Gió Táp 7 vì gia tốc mà hy sinh phòng ngự phía sau của cơ giáp, hoặc là, biết rất rõ ràng, vẫn thủ hạ lưu tình. Ai, hỏi thế gian tình là gì, cứ khiến người chấp nhận sống chết."

Một thằng nhóc không biết mười tuổi hay không ngồi ở trên sân khấu, nhìn như nghiêm trang "Nói chuyện yêu đương", lại bất thình lình toát ra vài câu lời bình chuyên nghiệp, khán giả nghe được hơi sửng sốt.

Lông xanh kinh ngạc không chắc. Lời này nói ra từ trong miệng một ranh con chừng mười tuổi, độ có thể tin quá thấp, thế nhưng... Lỡ như thật sự thì sao?

Gió Xoáy càng kinh ngạc không chừng. Biết được nhược điểm phòng ngự phía sau của Gió Táp 7 là ở một lần trong sửa chữa, lúc thợ sửa chữa cơ giáp thay tấm ngăn có chút chặt, mới phát hiện sau lưng của "Gió Xoáy" so với kiểu cơ giáp Gió Táp khác mỏng chừng 3 cm. Không nên xem thường 3 cm, độ dày cơ giáp một phân một ly cũng phải trải qua tính toán tinh vi, chắc chắn thực hiện giá trị cởi lực và độ chống đỡ lớn nhất, sai một li cũng có thể tạo thành thiếu sót phòng ngự, huống chi là 3 cm. Gió Xoáy từng thử, giá trị phòng ngự phía sau của Gió Táp 7 khác biệt rất lớn với Gió Táp 5, 6. Người tài trợ của hắn hỏi nhà xưởng Ott, lấy được trả lời là, tốc độ của Gió Táp 7 đủ để tách ra phần lớn công kích ở phía sau lưng. Gió Xoáy từng suy nghĩ đổi miếng ngăn, thế nhưng cơ giáp dày 3 cm ở trên tốc độ và độ linh hoạt giảm xuống không chỉ một đẳng cấp, cái được không bù đắp đủ cái mất. Cũng may Gió Táp 7 tốc độ kinh người, đối thủ đụng tới hắn cũng rất khó, lại càng không có người suy nghĩ đi công kích phía sau lưng của hắn, cho nên bí mật này vẫn giấu cho tới hôm nay mới bị phát hiện.

Nhưng Trình Tụ làm sao mà biết được? là Tống Dục nói? Tống Dục mạnh như thế nào?

Nhược điểm bại lộ, trong lòng hắn chột dạ, khí thế không lớn bằng lúc trước, theo bản năng né tránh phía sau lưng, động tác vốn lưu loát thỉnh thoảng lộ ra cứng ngắc cùng băn khoăn.

Lông xanh hoài nghi hắn tương kế tựu kế, cố bày trận thế nghi binh, không cam lòng hàng loạt cơ hội bỏ qua không công, lỡ như thật thì sao? Do dự chỉ chốc lát, vẫn là đem tâm đưa ngang*, quyết định phóng túng một phen. [mô tả quyết tâm lớn, quyết định khó khăn]

Thử tiêu bỉ trường*, Gió Xoáy rất nhanh bị chế trụ.

[Thử tiêu bỉ trường là chỉ cái này hạ xuống cái kia bay lên. Thử: cái này. Tiêu: Mất đi, biến mất, mất, đã không còn. Bỉ: Cái kia, đối phương, ngoài ra. Trường: Tiến bộ.]

Thế nhưng danh hiệu của Gió Táp 7 là "Vương giả tốc độ" cũng không phải gọi cho vui. Cho dù đè đánh, hắn vẫn như trước có thể dựa vào tốc độ chạy xung quanh. Tiếp tục như vậy nữa, Lông xanh hao hết sức lực, Gió Xoáy còn có cơ hội lật bàn.

Lông xanh đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, thế nhưng đâm lao phải theo lao. Tiết tấu thi đấu đã nắm giữ ở trong tay của hắn, hiện giờ bỏ đi, bằng nỗ lực trước mặt tất cả đều uỗng phí.

Trình Tụ thấy lắc đầu, nếu như trong tay có cây búa, đoán chừng đã bổ lên rồi.

Đây cũng đang làm gì!

Tốc độ Gió Táp 7 mặc dù nhanh, thế nhưng thao tác và hiểu biết cũng rất phổ thông, hầu như đều có quy luật được làm theo, tốc độ theo không kịp, đã trực tiếp vượt lên trước một bước. Vốn cho là thao tác của Tống Dục coi như là khá lắm rồi, trình độ của sân đấu cũng sẽ không kéo nhiều lắm, không nghĩ tới...

Trình Tụ một tay nâng má: "Duỗi chân trái."

Gió Xoáy và Lông xanh đều theo bản năng duỗi một cái, sau đó đột nhiên hắc tuyến mà nhìn tư thế của đối phương, tiếp tục thi đấu.

Trình Tụ còn nói: "Duỗi chân phải."

Gió Xoáy ngoảnh mặt làm ngơ, Lông xanh lại quỷ thần xui khiến lại duỗi thêm một lần.

Tất cả khán giả đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Gió Xoáy tới vô ảnh đi vô tung đột nhiên mất đi thăng bằng, toàn bộ cơ giáp nhào tới trước. Mặc dù Gió Xoáy ở nửa đường điều chỉnh trọng tâm cơ thể, muốn quay cuồng rơi xuống đất, nhưng Lông xanh đúng lúc vọt tới, đạp xuống một cái phía sau lưng của hắn.

Lực công kích mắt cá chân tăng mạnh là một trong đặc sắc của "Phi Diệp Lưu Tinh", vừa lúc cũng là tuyệt chiêu sau khi Lông xanh cải tạo.

Hắn đạp một chân qua, hệ thống phòng ngự của Gió Xoáy lập tức sáng lên đèn đỏ cảnh báo.

Gió Xoáy còn muốn vùng vẫy phản kháng, bị Lông xanh một quyền trấn áp!

Lúc trọng tài tuyên bố Hồ Thư thắng, khán giả còn đắm chìm trong khiếp sợ.

Không phải là tình thế biến hóa quá nhanh, khiến người ta không phản ứng kịp, mà là, cuộc tranh tài này căn bản là thực hiện thi đấu của Trình Tụ. Y đâu phải là người chủ trì, căn bản là bên ngoài sân chỉ bảo.

Lông xanh vì sao thắng, bởi vì hắn nghe lời.

Gió Xoáy vì sao thua, bởi vì lúc hắn nên nghe lời lại không nghe. Nghĩ lại chút, nếu như lúc Trình Tụ nói "Duỗi chân phải", hắn cũng duỗi chân, như vậy, Lông xanh cũng sẽ không nhân lúc hắn vấp té.

Khán giả lọt tròng khi nghĩ thông sự thật.

Như vậy có thể chứ?

Quy tắc chưa nói không thể. Dù sao, loại mức độ chỉ đạo này, người bình thường căn bản làm không tới.

Cho nên, sau này sân đấu rất có thể đều phải bại bởi một thằng nhóc không biết có phải mười tuổi hay không?

Khán giả và tuyển thủ suy nghĩ tỉ mỉ vô cùng sợ hãi.

Trình Tụ đã được toàn sân nhìn chăm chú cũng không nghĩ đến phức tạp như mọi người. Y đang vì một phát hiện mới vui vẻ, tìm được cách nhận tiểu đệ rồi —— thu nhận học đồ!

———

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.