Lão Vương Nhà Bên

Chương 6



Phần 6:

[Vương Đông Đông: Anh ơi anh ơi anh ơi! Anh nhìn người này xem, anh có quen không? Hắn là ai? Đang làm gì? Có quá khứ đen tối nào không?”]

Vương Tổng đang mở họp nhận được tin nhắn này, không biết nói sao luôn.

Hôm qua trợ lý nghe được điện thoại của họ, còn lo lắng cả buổi, nghi ngờ nhị thiếu gia bỗng nhiên thông suốt muốn tranh đoạt gia sản. Quả nhiên không thể kỳ vọng gì với thằng nhóc này được.

Anh trai Vương tắt màn hình di động, chờ họp xong rồi mới trả lời tin nhắn của cậu.

[Anh trai: Lư Hữu Lương, nhà sáng lập công ty game, giá trị con người không cao bằng anh.]

Nhận được thông tin về tình địch rồi, kế tiếp dễ xử hơn.

Giá trị con người không cao bằng anh trai, cũng không đẹp trai bằng cậu! Tiểu Vương về nhà tốn thời gian một ngày để tìm chuyện xấu của Lư Hữu Lương, còn mướn cả thám tử tư: “Đúng vậy, tôi muốn biết tất cả, dù là ngoại tình, gian lận trốn thuế, hay lúc học tiểu học kéo bím tóc của con gái, tất cả những chuyện xấu xa của hắn, tôi đều muốn có.”

Tiểu Vương bận bịu một ngày, nhìn đồng hồ đã 6 giờ chiều, bình thường giờ này Mạc tiên sinh cũng nên tan tầm về rồi mới phải.

Mạc tiên sinh là một người có hiệu suất làm việc rất cao, ít khi tăng ca, không giống anh trai cuồng công việc của cậu, mỗi ngày làm việc đến khuya.

Nhưng mà kỳ quái chính là, cả ngày hôm nay cậu đều ở nhà, cũng không nghe được tiếng mở cửa bên nhà đối diện. Tên Lư Hữu Lương luôn ở nhà kia, sao hôm nay lại không trở về?

Tiểu Vương ngồi trên cái ghế để mang giày đặt ở cửa, chờ nghe một tiếng “Anh về rồi đây” kia, cứ ngây ngốc chờ đến 7 giờ, nhưng vẫn không có người.

Sao lại thế này? Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Tiểu Vương bắt đầu đứng ngồi không yên, nhìn xem đồng hồ, lại xem lịch hôm nay. Dòng chữ màu đỏ trên ứng dụng lịch di động cho cậu biết, hôm nay là 20 tháng 5.

Phải rồi, hôm nay là 520, đôi tình nhân chắc chắn sẽ ra ngoài lãng mạn một chút. Ăn một bữa tối dưới ánh nến, lại thuận đường đến khách sạn mướn phòng…

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Tiểu Vương cảm thấy tim gan phèo phổi đều nóng cháy, khó chịu đến thở không nổi. Rõ ràng là bạn trai người ta, mình có tư cách gì để tức giận đâu?

Bàn tay đang cầm di động của Tiểu Vương run rẩy, cậu cảm thấy chuyện này vốn dĩ không nên như vậy, người có được sự tốt đẹp kia phải là cậu mới đúng.

Cậu muốn gửi tin nhắn cho Mạc Tô Hợp, hỏi một chút anh đang ở đâu, ở với ai, tại sao còn chưa về nhà. Lại đột nhiên nhớ tới, thậm chí mình cũng chẳng biết số điện thoại của người ta.

Vương Đông Đông, em uống rượu rồi còn dám lái xe?…

Giấy thu tiền điện nước của khu nhà có ghi…

Giấy thu tiền điện nước? Đúng rồi! Bên quản lý khu nhà chắc chắn có số điện thoại của Mạc tiên sinh.

Tiểu Vương mang dép lê chạy đi ra, một đường chạy đến quầy lễ tân của khu nhà: “Cho tôi xin số di động của Mạc tiên sinh nhà 1602, tôi để quên đồ ở nhà anh ấy.”

“Chuyện này, không có sự cho phép của chủ nhà, chúng tôi không thể cho được.” Chị gái quầy lễ tân rất khó xử.

Tiểu Vương sốt ruột nhìn chị gái nhà người ta: “Xin chị đó, thật sự rất quan trọng, không có thứ đó tối nay em ngủ không được mất.”

Rõ ràng là một gương mặt lạnh lùng, lại dùng ánh mắt lấp lánh đáng thương như cún con, tội nghiệp mà bĩu môi, cảm giác nếu không cho cậu thì giây tiếp theo cậu sẽ òa khóc lên ngay.

Chị gái quản lý khu nhà không khỏi mềm lòng: “Vậy, chị phải gọi cho Mạc tiên sinh xác nhận chút đã nha.”

Chị gái gọi điện cho Mạc tiên sinh, toàn bộ quá trình không đến năm giây, nhưng Tiểu Vương lại cảm thấy dài như năm thế kỷ. Cậu nghe được Mạc tiên sinh cười khẽ trong điện thoại một tiếng, nói: “Cho cậu ấy đi.”

Tiểu Vương như nguyện lấy được số điện thoại của Mạc tiên sinh.

Chị gái quản lý tò mò hỏi: “Cậu để quên thứ gì ở đó vậy?”

“Chìa khóa.”

Tiểu Vương thờ ơ đáp một câu, xoay người đi luôn.

Chị gái quản lý gật đầu, cả buổi mới hồi phục tinh thần lại: “Ủa không đúng, chỗ chúng ta không phải dùng khóa mật mã sao?”

Tiểu Vương lưu lại dãy số kia vào điện thoại, muốn gọi điện thoại lại không dám, nghĩ nghĩ, vẫn nên add wechat trước cái đã.

Ở chỗ thêm bạn nhập số điện thoại của Mạc tiên sinh vào, nhảy ra một người bạn đã tồn tại, tên là “Bảo bối”.

Tiểu Vương lập tức đơ.

Di động của cậu đã bị dập nát trong lần tai nạn kia, không có cách nào sao chép dữ liệu lại được. Cho nên tài khoản hiện tại cậu đang dùng hoàn toàn trống trơn không có lịch sử trò chuyện.

Click mở khung chat “Bảo bối” ra, lịch sử trò chuyện trống rỗng. Ảnh đại diện là đôi lâu đài cát nhỏ bên bờ biển cùng với một con sao biển, vòng bạn bè (*) cài đặt chỉ có thể thấy trong ba ngày gần đây, không có gì cả.

(*) Vòng bạn bè của Wechat, có chức năng tương tự tường Facebook, chỗ post ảnh, post status, …

Đầu ngón tay Tiểu Vương run rẩy, cẩn thận rời khỏi khung chat wechat, gửi một tin nhắn điện thoại cho Mạc tiên sinh: [Sao vẫn chưa trở về? Đã xảy ra chuyện gì sao?]

Mạc tiên sinh đáp lại hai chữ “Tăng ca”.

Tiểu Vương thở ra một hơi, ngồi ở trên chiếc ghế dùng để mang giày ngẩn người, không biết qua bao lâu, cậu nghe được tiếng thang máy mở cửa.

Im lặng đếm đến ba, giọng nói của Mạc tiên sinh đúng lúc vang lên: “Anh về rồi đây.”

Tiểu Vương lập tức kéo cửa ra, thấy được Mạc tiên sinh đang đối diện với cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.