Mạc tiên sinh ăn một bữa lẩu ở nhà lão Vương nhà bên xong, rồi vỗ vỗ mông chạy lấy người. Đáng thương Tiểu Vương, đừng nói là hòa hảo, ngay cái miệng nhỏ cũng không hôn thêm được cái nào nữa.
Tiểu Vương oán niệm không thôi, đuổi theo Mạc tiên sinh chạy ra, chặn người trước cửa: “Tra nam!”
Mạc Tô Hợp khoanh tay cười khẽ: “Sao anh lại là tra nam rồi?”
“Anh, anh ăn sạch sẽ rồi phủi mông chạy!” Tiểu Vương nói đến đúng lý hợp tình, cứ như là công tử khuê các bị lưu manh chà đạp hoa cúc.
“Anh ăn lẩu thôi, cũng gọi là ăn sạch sẽ?” Mạc tiên sinh bị cậu chọc, chịu không nổi đưa tay nhéo mặt cậu, nhéo xong lại nhịn không được xoa xoa, ánh mắt dần rũ xuống.
“Thế này đi, em đi tìm hiểu rõ ràng xem tại sao người thân với bạn bè của em đều không thích anh, nếu đến lúc đó em vẫn kiên trì muốn ở bên anh, vậy…”
Mạc tiên sinh lắc lắc ngón tay: “Anh không có nói như thế.”
Nhưng mà Tiểu Vương đã vui vẻ đến muốn bay lên, lộn mèo lên hoan hô tại chỗ rồi té ngửa ra, dép lê hình robot văng lên đập nát đèn trần ngoài hành lang.
Mạc tiên sinh: “… Đèn em đền.” Dứt lời liền vô tình mà đóng cửa nhà mình lại.
Tiểu Vương có mục tiêu rõ ràng, vô cùng nhiệt tình, lập tức gọi Hồ lão tam ra uống rượu.
“Haizz, người tao để ý kia, tao hỏi được tên rồi.” Tiểu Vương thần bí dùng khuỷu tay chọc chọc Hồ lão tam.
Hồ lão tam lập tức hứng thú bừng bừng vểnh tai lên: “Tên gì? Nói ra anh em giúp mày cua về.”
“Anh ấy tên là, Mạc Tô Hợp.”
Tiểu Vương gằn từng chữ mà đọc cái tên này, nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Hồ lão tam.
“** mẹ!” Hồ lão tam sửng cồ tại chỗ: “Mày nói ai? Mạc Tô Hợp? Mẹ mày Vương Đông Đông, đầu mày bị úng nước phải không? Tại sao mất trí nhớ rồi vẫn coi trọng hắn?”
“Mày biết anh ấy?” Tiểu Vương kéo Hồ lão tam lại.
“Hai người không hợp nhau đâu, cách hắn xa một chút.” Hồ lão tam tức giận: “Hắn cùng một loại người với thằng anh mày, căn bản khinh thường chúng ta, tao như bây giờ là do hắn làm hại.”
Nếu không phải Mạc tiên sinh mách với cha hắn, hắn cũng sẽ không bị khóa hết thẻ của mình.
“Nói thật cho mày biết, trước kia mày ở với hắn, hắn cả ngày quản này quản kia, mày cũng phiền hắn lắm rồi, đi ra uống rượu đua xe cũng không thoải mái.”
Tiểu Vương như bị sét đánh.
Tiểu Vương đi hỏi anh mình, Vương tổng bận rộn chỉ cho cậu thời gian 5 phút để trần thuật. Tiểu Vương cà lơ phất phơi ngồi trên sô pha ở văn phòng tổng tài: “Em vừa ý một người, tên là Mạc Tô Hợp, anh có quen không?”
Anh trai cậu chỉ liếc cậu một cái: “Cậu ta là bạn học của anh, đại thiếu gia nhà họ Mạc, khi em còn nhỏ cứ chạy theo người ta gọi anh Tô Tô.”
Tiểu Vương: “…”
Anh trai Vương đứng lên, mở cửa thỉnh thằng em rảnh rỗi của mình ra ngoài: “À đúng rồi, địa chỉ hiện tại của em là do anh đưa cho cậu ta.”
Tiểu Vương: “???”
Tiểu Vương lại đi hỏi mẹ: “Mẹ, con để ý một người, muốn yêu đương với người ta.”
Mẹ Vương vô cùng mừng rỡ: “Yo, con cưng của mẹ biết yêu rồi hả? Là con gái nhà ai vậy?”
“Không phải con gái, anh ấy tên là Mạc Tô Hợp, là nam.” Tiểu Vương trưng cái mặt khờ dại ra nói.
“Leng keng leng keng.” Cái ly trong tay trong tay mẹ Vương rớt xuống đất, sắc mặt bà lập tức trầm xuống: “Có phải là anh con giới thiệu cho con đúng không?”
Tiểu Vương sửng sốt, lắc đầu: “Không phải, con vô tình gặp anh ấy trên phố, anh ấy vô cùng đẹp.”
“Phi!” Mẹ Vương kích động: “Cái gì mà vô tình gặp được? Có quỷ mới tin nó! Đây đều là âm mưu của anh trai con, hắn muốn con đoạn tử tuyệt tôn, như vậy mới không tranh gia sản với hắn! Thằng Mạc Tô Hợp kia, nó chính là cố ý, hồi nhỏ nó bị mẹ kế ngược đãi, hận chết những đứa con do mẹ kế sinh ra. Con cho rằng nó thích con thật sao? Nó hại thằng em nó chưa hả dạ, muốn hại chết con luôn mới vừa lòng đó!”