Đối với người trưởng thành mà nói, Tề Dĩ Phạm chỉ là một cậu học sinh chưa trưởng thành, sẽ cảm thấy cậu nhóc chính là một đứa trẻ, chưa đến tuổi nghĩ đến mấy cái này.
Nhưng thực tế, một trong những niềm vui ở trường của học sinh chính là nhìn các thầy cô giáo hẹn hò yêu đương.
Một khi gặp được, sẽ lại nháo nhào một phen.
Giống như thầy lý và cô địa năm ngoái mới đến, bởi vì đã xác định tình cảm rõ ràng rồi, quan hệ đã được xác định, không ít lần bị các học sinh trong trường trêu chọc.
Mà những cặp đôi khác, tuy vẫn còn chưa công khai, nhưng cũng đã bị nhìn ra manh mối.
Với chủ đề này của học sinh, chưa bao giờ có tên của Kiều Diên.
Nhưng có thể là vì đã quý mến Kiều Diên rồi, Tề Dĩ Phạm cảm thấy Kiều Diên cũng không tệ nha, năng lực tốt, mặt mũi đẹp, dáng người cũng được, cảm thấy cũng khá giống người mẫu phong cách u buồn trên những cuốn tạp chí Nhật Bản.
Chỉ mất cái tính cách hơi nhàm chán, nhưng nghĩ theo khía cạnh tốt thì chính là kiểu người chính trực nha.
Hơn nữa Kiều Diên cũng đến tuổi lấy vợ rồi, lẽ ra phải yêu đương hẹn hò từ lâu mới đúng.
Tề Dĩ Phạm chỉ cho là Kiều Diên ngại không nói ra.
Chắc chắn cậu đã thích ai đó, nhưng với cái tính này, hẳn sẽ không chủ động đi tỏ tình, hay là tìm cách lấy lòng đối phương.
Nghĩ đến đây, Tề Dĩ Phạm ghé lại gần Kiều Diên, nói: "Thầy, có phải thầy thích cô giáo nào mà ngại không nói ra không? Thầy nói với em đi, chờ đến lúc đó thầy không dám nói ra thì chúng em giúp thầy bóng gió với người ta.
Thầy không phải lo, em thấy thầy cũng đẹp trai, biết đâu người ta cũng thích thầy thì sao.
Loại chuyện này thầy nhất định phải chủ động, dù sao cũng không thể để người ta là phái nữ mà tìm thầy chủ động được, đúng không nào?"
Tề Dĩ Phạm móc tim móc gan, dùng hết kinh nghiệm tích lũy được qua mười bảy năm mà giúp Kiều Diên bày mưu tính kế.
Mà chờ cậu nhóc nói xong, Kiều Diên nhìn sang, ánh mắt nhàn nhạt mà mơ hồ, không biết là đang nghĩ cái gì.
"Thầy..." Tề Dĩ Phạm nhìn dáng vẻ chưa phản ứng lại của Kiều Diên, lại chuẩn bị hỏi tiếp.
Không ngờ lần này Kiều Diên đã lên tiếng: "Không có."
Tề Dĩ Phạm: "..."
Tề Dĩ Phạm vốn tưởng ít nhất đã có một cái bắt đầu, chỉ là Kiều Diên không biết phải thúc đẩy thế nào, không ngờ tình huống thực tế lại là Kiều Diên căn bản không có cả khởi đầu.
"Sao lại không có được?" Tề Dĩ Phạm ngây người, khó mà tin được, cậu nhóc quét mắt nhìn Kiều Diên từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: "Thầy tu đạo đấy à? Cũng quá thanh tâm quả dục rồi đấy.
Không phải chứ, đừng nói là thầy còn chưa hẹn hò bao giờ nha?"
Kiều Diên đang rũ mắt, nghe vậy thì nâng lên, nhìn sang cậu nhóc.
Kiều Diên không trả lời, nhưng Tề Dĩ Phạm đã nhìn ra đáp án từ trong mắt cậu.
"Không có thật hả?" Tề Dĩ Phạm nói, "Thế sao được, em nói thầy nghe, thầy với cậu em là bạn học, tuổi tác hẳn là xấp xỉ nhau, cậu em cũng đã hẹn hò với hai ba cô rồi."
Tề Dĩ Phạm nói xong, Kiều Diên ngẩng đầu nhìn cậu nhóc, khẽ chớp mắt một cái.
Tề Dĩ Phạm nhắc đến Tần Đông Loan xong, Kiều Diên ngồi bên cạnh chăm chú nhìn, nhìn một lát, cậu lên tiếng.
"Sao em biết?"
"Chú Trần nói với em đó." Tề Dĩ Phạm nói, "Em còn được xem ảnh rồi."
Kiều Diên nhìn Tề Dĩ Phạm, lại chớp mắt một cái, đáp.
"Ừm."
"Nhưng mà cũng không hẹn hò lâu." Tề Dĩ Phạm nói, "Đều là từ hồi đi du học lận, mọi người cùng chơi với nhau, tụ tập nhiều rồi trở nên thân thiết, sau đó thì theo lẽ tự nhiên mà đến với nhau.
Giống như mấy thầy cô ở trường mình yêu nhau ấy."
Đừng thấy Tề Dĩ Phạm còn nhỏ, nói mấy chuyện này vẫn khá ra dáng.
"Cũng là lẽ thường thôi, người cậu em tiếp xúc đều ở trong vòng này, sau này cưới vợ cũng sẽ tìm người trong đó." Tề Dĩ Phạm nói tới đây, giống như nhớ đến gì đó, quay sang.
"Đúng rồi, ngay mới đây bà ngoại em còn khá thích vị tiểu thư nhà họ Nhiếp kia.
Là ông ngoại với ba em đi tiệc thương gia gặp được.
Dù sao thì bà ngoại em có vẻ ưng lắm, còn bảo cậu em đưa người về, nhưng mà lúc đó cậu em phải đi tìm thầy nên từ chối rồi." Tề Dĩ Phạm nói.
Tề Dĩ Phạm kể chuyện, Kiều Diên ngồi một bên nghe, không nói gì.
"Thầy, thầy nói cậu em sẽ cưới vợ như thế nào nhỉ?" Tề Dĩ Phạm hỏi.
Tề Dĩ Phạm ôm bóng rổ, vẻ mặt ngây ngô tán gẫu chuyện của Tần Đông Loan.
Cậu nhóc cũng chỉ coi đây là một chủ đề tán gẫu bình thường, bởi vì đều là chuyện rất tự nhiên, nên càng có vẻ bình thường.
Kiều Diên đưa mắt nhìn cậu nhóc, không đáp.
Cũng không đợi cậu trả lời, Tề Dĩ Phạm phì cười, nói.
"Em thấy là, ít nhất cũng phải xinh đẹp."
Tề Dĩ Phạm khẳng định chắc nịch.
Nói xong, lại dùng ánh mắt chắc chắn nhìn sang Kiều diên, giống như là muốn nhận lại sự đồng tình từ cậu.
Kiều Diên đối diện với cậu nhóc hai giây, cúi đầu, nói.
"Không xinh đẹp chắc cũng được chứ."
Tề Dĩ Phạm nghe vậy, không để tâm lắm nói: "Thế là thầy không biết rồi, mấy cô bạn gái cũ của cậu em đều rất xinh."
Tề Dĩ Phạm xem ảnh từ chỗ Trần Cảnh Vũ.
Không nói đến diện mạo và khí chất của Tần Đông Loan, chỉ nói riêng gia thế thôi, thì dù đối phương là dáng vẻ gì anh cũng đủ sức cân lại.
Tề Dĩ Phạm nói xong, Kiều Diên đưa mắt nhìn cậu nhóc, một lát sau, Kiều Diên nói.
"Dù sao thì cậu ấy cũng không kém được."
Tề Dĩ Phạm: "..."
Tề Dĩ Phạm vốn tưởng Kiều Diên sẽ khéo léo chuyển sang chủ đề khác, không ngờ Kiều Diên lại trực tiếp bỏ phiếu trắng.
Cũng chính là nói, trong mắt Kiều Diên, Tần Đông Loan là người không để ý diện mạo của đối phương thế nào, đồng thời, dù đối phương có xinh đẹp đến đâu, thì Tần Đông Loan cũng thừa sức xứng đôi với người đó.
Tề Dĩ Phạm bị lời này của Kiều Diên làm cho nhất thời không phản ứng lại.
Cậu nhóc nhìn Kiều Diên ở trước mặt cầm bút viết loạn lên đề thi, suy nghĩ một chút, gọi Kiều Diên.
"Thầy."
Kiều Diên ngẩng đầu.
Tề Dĩ Phạm nhìn Kiều Diên trước mặt, rất thật thà đánh giá cậu một câu.
"Thầy còn độc duy hơn cả em."
Kiều Diên nhìn cậu nhóc, hỏi.
"Độc duy là gì?"
"Tức là thầy chỉ thích điên cuồng mỗi cậu em thôi ấy." Tề Dĩ Phạm giải thích đơn giản.
Kiều Diên nhìn cậu nhóc, im lặng suy nghĩ.
Một lát sau, Kiều Diên khẽ mỉm cười, nói.
"Đúng là vậy."
Tề Dĩ Phạm: "...".