Tề Dĩ Phạm cảm thấy thật ra chuyện này nên nói với Kiều Diên.
Lúc trước cậu nhóc đi tìm mẹ, mẹ không đồng ý, mới đổi chiến thuật đi tìm ba.
Nhưng ba lại tôn trọng ý kiến của mẹ, không thể cho phép cậu nhóc nuôi chó, nhưng lại giúp Tề Dĩ Phạm nghĩ ra cách đi tìm Tần Đông Loan.
Nhưng mà Tề Dĩ Phạm lại có hơi sợ cậu mình, cũng lo lắng Tần Đông Loan sẽ không đồng ý, thậm chí còn trách cứ cậu nhóc.
Tề Dĩ Phạm đã nghĩ, nếu vậy thì cậu nhóc sẽ lại thay đổi chiến thuật, đi xin xỏ Kiều Diên.
Tuy chiến thuật có nhiều, cuối cùng lại đụng trúng luôn Kiều Diên, nhưng Tề Dĩ Phạm vẫn cảm thấy, chuyện này nhờ Kiều Diên lên tiếng tám phần là sẽ thành công.
Thế nên sau khi Kiều Diên đồng ý sẽ bàn với Tần Đông Loan, Tề Dĩ Phạm không chờ cậu mình về nữa, sau khi hỏi lại để xác nhận Kiều Diên thật sự muốn giúp mình hỏi thì đã hoàn toàn mãn nguyện ra về.
Căn nhà vốn ồn ào náo nhiệt, Tề Dĩ Phạm đi rồi, rất nhanh khôi phục vẻ quạnh quẽ của trước đó.
Kiều Diên quay về ngồi xuống bàn, tiếp tục làm số liệu.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Tần Đông Loan đã về.
Hôm nay là thứ sáu.
Ngày mai hai người đều không phải ra ngoài, nên tuy là Tần Đông Loan về muộn hơn thường ngày, nhưng cũng không nói dì giúp việc sang nấu cơm.
Tần Đông Loan về rồi, Kiều Diên và anh lại đi siêu thị một chuyến mua nguyên liệu cho bữa tối nay.
Về đến nhà, Kiều Diên hỗ trợ nhặt rau rửa thức ăn, Tần Đông Loan thì phụ trách đứng bếp.
Hai người tự nấu nướng, cũng không phải làm món gì quá cầu kỳ phức tạp, hai món mặn một món canh, rất nhanh là xong.
Ăn xong, hai người dọn dẹp qua nhà ăn, sau đó về phòng đi tắm, thay sang quần áo mặc nhà thoải mái, lại cùng nhau đi ra phòng khách.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, trời đã tối đen, hai người ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi chuẩn bị xem phim.
Đèn phòng khách tối đi, ánh sáng từ màn hình ti vi chiếu ra lúc sáng lúc mờ, cũng chiếu lên hai người ngồi ở ghế sô pha.
Kiều Diên ngồi trên ghế sô pha, chăm chú xem phim, trong lúc đó, Tần Đông Loan đặt một tay trên vai cậu.
Kiều Diên quay đầu, Tần Đông Loan cũng nhìn sang, cậu chớp mắt một cái, sau đó được anh kéo đến cạnh mình, bàn tay luồn qua chiếc áo phông trắng đưa vào trong.
Hai người đã ở bên nhau một thời gian, thời gian biểu của Kiều Diên được Tần Đông Loan sửa về đúng chuẩn.
Một ngày ba bữa đúng giờ ăn, nhưng cậu vẫn không béo lên được bao nhiêu, vẫn cứ gầy như trước.
Nhưng làn da của cậu lại đẹp hơn trước.
Vẫn trắng, vẫn dễ bị lưu lại dấu vết, nhưng lại có sức sống hơn.
Thói quen của hai người theo thời gian đã tự động thích ứng với tiết tấu của đối phương, cơ thể cũng đã đạt được sự ăn ý tuyệt đối.
Bộ phim vẫn còn tiếp tục, khả năng tập trung vào nhạc phim và lời thoại của Kiều Diên lúc thì ngưng lại lúc thì bay tán loạn, cho đến cuối cùng, lý trí bị đánh tan, Kiều Diên được Tần Đông Loan bế lên rời khỏi phòng khách.
Chuyện không thể làm xong trong phòng khách, Tần Đông Loan bế Kiều Diên về phòng ngủ hoàn thành.
Những dấu vết đã hơi mờ đi trên người Kiều Diên, một lần nữa được tô đậm lại, tắm cũng không thể sạch, ngược lại bởi vì có thêm hơi nước mà khiến nó rõ ràng hơn rất nhiều.
Mỗi lần Tần Đông Loan đều nhắc nhở bản thân phải kiểm soát lực, nhưng mỗi lần thấy dáng vẻ ngây ngô mụ mị của Kiều Diên, anh lại không thể khống chế chính mình.
Chuyện làm xong, Kiều Diên cạn kiệt sức lực được Tần Đông Loan bế vào phòng tắm.
Tắm sạch sẽ xong, hai người lại về giường.
Trước là kịch liệt mang đến kh0ái cảm cực hạn, sau là sự vỗ về vô cùng cẩn thận dịu dàng khiến người ta đắm chìm vào sâu.
Tần Đông Loan ôm Kiều Diên, cúi đầu hôn lên trán cậu.
Bởi vì vừa tắm xong nên cơ thể Kiều Diên toả ra mùi thơm lẫn theo hơi nước thanh mát nhẹ nhàng.
Cơ thể Kiều Diên sắp không chống đỡ nổi nữa, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
Trước khi cậu chìm vào giấc ngủ, Tần Đông Loan hỏi.
"Hôm nay Tề Dĩ Phạm đến đây?"
Kiều Diên hơi mở mắt, nhìn Tần Đông Loan hỏi lại.
"Sao anh biết?"
"Anh rể nói." Tần Đông Loan đáp.
Hoá ra sau khi gợi ý cho cậu con trai, Du Tùng lại cảm thấy vẫn nên đánh tiếng trước với Tần Đông Loan, bèn gọi điện cho anh.
Bao gồm cả chuyện nuôi chó.
Kiều Diên hơi ngạc nhiên nhìn anh, sau đó "ồ" một tiếng.
"Sao không nói với tôi?" Tần Đông Loan hỏi.
"Quên mất."
"Quên mất?" Tần Đông Loan bật cười.
Kiều Diên lại giương mắt nhìn anh, sau đó rũ mắt, cũng cười.
"Sợ tôi không đồng ý?" Tần Đông Loan lại hỏi.
"Cũng không phải."
"Chỉ là cảm thấy đây là một chuyện lớn, cần chờ đến khi có nhiều thời gian mới nói với anh." Kiều Diên nói.
Tuy là Kiều Diên đã đồng ý với Tề Dĩ Phạm, nhưng cậu và Tần Đông Loan đã là một gia đình, đối với gia đình này của bọn họ, sự gia nhập của một thành viên mới chắc chắn cần phải hết sức cẩn thận.
Kiều Diên nói xong, Tần Đông Loan hơi trầm mặc, không nói thêm gì.
Anh cúi đầu nhìn Kiều Diên, hỏi.
"Em có muốn nuôi không?"
Tần Đông Loan hỏi xong, Kiều Diên lại ngẩng đầu nhìn anh, trả lời.
"Có hơi."
"Chán hả?"
"Không phải.
Chỉ là cảm thấy có thể sẽ càng náo nhiệt hơn."
Tần Đông Loan không hỏi tiếp nữa.
Kiều Diên ngẩng đầu nhìn anh, Tần Đông Loan cũng rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt trầm tĩnh.
Chủ đề này cứ thế dừng lại không được tiếp tục, Kiều Diên nhìn Tần Đông Loan: "..."
"Anh thì sao?" Kiều Diên hỏi.
Tần Đông Loan nhìn cậu, hỏi: "Tôi làm sao?"
Kiều Diên: "..."
"Anh có muốn nuôi không?" Kiều Diên hỏi.
Tần Đông Loan nghe câu hỏi của cậu, không trả lời mà rũ mắt nhìn cậu, một lát sau, Tần Đông Loan nhắm mắt lại.
"Chờ em có nhiều thời gian thì nói với tôi sau đi."
(*) Tự nhiên có cảm giác là Tần tổng đang muốn bé Kiều nũng nịu xin mình cho nuôi cún:>>>
Kiều Diên: "..."
Tần Đông Loan nói xong, nhắm mắt như đang chuẩn bị ngủ thật.
Nhưng sau chủ đề vừa rồi, cơn buồn ngủ của Kiều Diên đã hoàn toàn bay biến.
Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Đông Loan chuẩn bị ngủ, nhìn một lát, cậu hơi rướn người, sau một thoáng thăm dò, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Nụ hôn của cậu luôn rất ngắn ngủi.
Như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại luôn khiến đối phương rung động.
Không cần biết là dùng bao nhiêu lần, nụ hôn này của Kiều Diên luôn có thể khiến Tần Đông Loan một lần nữa mở mắt.
Tần Đông Loan cúi đầu nhìn Kiều Diên đang được anh ôm trong ngực, mà cậu bởi vì vừa chủ động hôn anh nên vẫn chưa rời đi quá xa.
Đôi con ngươi màu hổ phách của cậu sáng mà trong veo, đang nhìn thẳng vào anh.
"Bây giờ em cũng có rất nhiều thời gian." Kiều Diên nói.
Kiều Diên nói được một câu, lời tiếp theo bỗng nghẹn lại khó mà nói ra, hàng lông mi rũ xuống của cậu rung rung, cuối cùng lại nâng lên.
Kiều Diên quàng tay ôm lấy cổ Tần Đông Loan, sau đó nhích người lại gần, lại hôn anh thêm một cái.
"Nhiều đến mức có thể làm thêm một lần nữa."
Sự chủ động của Kiều Diên luôn trúc trắc như thế.
Vụng về trúc trắc, nhưng cũng nồng nhiệt chân thành.
Tần Đông Loan rũ mắt, cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt của anh tựa biển sâu giữa đêm đen, cho đến khi Kiều Diên đã ở dưới thân, trong mắt anh mới nổi lên sóng ngầm mãnh liệt mà chỉ có Kiều Diên ở bên dưới mới nhìn thấy.
-
Cuối cùng thì Tề Dĩ Phạm cũng được như ý nguyện.
Tuy không phải cậu nhóc tự nuôi, nhưng bất cứ lúc nào cậu nhóc đều có thể đến đây chơi.
Chú chó này được Tần Đông Loan và Kiều Diên cùng nhau lựa chọn, là một chú chó Collie với bộ lông có hai màu đen trắng, cực kỳ thông minh, cũng cực kỳ xinh đẹp.
Sau khi mang chú chó Collie này về nhà, Kiều Diên đã đặt cho nó một cái tên.
A Mang.
***
88: Cho mọi người dễ hình dung, thì Mang 芒 này là trong "quang mang 光芒/guāngmáng/", nghĩa là: tia sáng/chói lọi/rực rỡ
Hay dữ ahuhu, hay sau mà nuôi chó tiếp tui cũng đặt là Mang nhỉ~.