Sau ngày đó, một tuần sau, Sở Ngọc hẹn tôi đến Phồn Hoa Cư.
Tiếp theo là lần thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Quan hệ giữa chúng tôi cũng dần trở nên rộng mở và thân thiết hơn.
Anh ta dần dần phát hiện, tam quan của chúng tôi đồng nhất, nói chuyện cũng ăn ý.
Giống như bạn bè tri kỷ thời xưa.
Anh ta cũng từ từ chia sẻ những rắc rối gần đây của mình với tôi, có thể là vì để xoa dịu hoặc cũng có thể là muốn hỏi ý kiến của tôi.
Nhưng đối với tôi, nó không quan trọng.
"Kết quả bình chọn ảnh hậu lần này của Tuế Hàn đã có, cô ấy không được chọn."
Anh ta ngồi đối diện tôi, thở dài một hơi: "Cô ấy rất coi trọng lễ trao giải lần này, anh thật sự không biết nên nói cho cô ấy biết thế nào..."
Tôi buông đũa xuống và nghiêm túc đề nghị: "Nói thật thôi, nói càng sớm càng tốt."
Anh ta nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi cười giải thích: "Muốn giải quyết việc gì đó bằng tâm trí bình thường thì không được kỳ vọng quá cao về nó, nếu không một khi thất bại, tâm lý không thể cân bằng, sẽ dễ dàng mất bình tĩnh."
"Nếu cô Trần mất bình tĩnh trong buổi lễ, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến cô ấy."
Sở Ngọc đồng ý gật gật đầu, lại vô ý thức vuốt v e đầu ngón tay.
Một lúc lâu sau lại thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Anh sợ cô ấy sẽ khổ sở."
Trong mắt tôi nhanh chóng lướt qua một ánh sáng lạnh.
Sở Ngọc đối với Trần Tuế Hàn, thật sự là mười năm vẫn như ngày đầu, cực kỳ thâm tình.
Để ý cảm xúc của cô ta.
Để ý mọi thứ về cô ta.
Tôi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Em tin rằng đối với cô Trần thì anh còn quan trọng hơn cả chiếc cúp, sự an ủi của anh đối với cô ấy giống như đưa than ngày tuyết, chẳng lẽ anh không có tự tin về mức độ quan trọng của mình sao?"
Sở Ngọc sửng sốt, lập tức tán đồng lộ ra một chút ý cười.
Mà lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên một tiếng ——
Là WeChat của Trần Tuế Hàn.
Anh ta cầm lấy di động nhìn thoáng qua, vui vẻ tươi cười, sau đó lập tức sốt ruột đứng dậy, nói: "Mạnh Dung, hôm nay cám ơn em, Tuế Hàn được nghỉ rồi, anh sẽ đến nói cho cô ấy biết chuyện này."
Tôi nắm tay cổ vũ anh ta: "Cố lên."
Khi anh ta rời đi, tôi không ở lại lâu mà nhanh chóng trở về nhà.
Ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ chờ đợi.
Cho đến đêm khuya.
Điện thoại di động của tôi đột nhiên đổ chuông.
Sở Ngọc: "Anh và cô ấy cãi nhau.”
"Em nói đúng, không thể ôm quá nhiều chờ mong đối với việc gì đó."
Tôi nhìn tin nhắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh như băng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
So với Sở Ngọc vẫn luôn nắm trong lòng bàn tay, Trần Tuế Hàn càng để ý vòng nguyệt quế của Ảnh hậu hơn.
Sở Ngọc thông báo trước, chỉ làm cô ta càng thêm thất vọng, trút mọi oán khí lên người anh ta.
Đây mới là Trần Tuế Hàn trong lòng tôi.
Cậy sủng mà kiêu, mắt cao hơn đầu.
Nếu như không có tôi, có thể Sở Ngọc sẽ đau lòng Trần Tuế Hàn, an ủi cô ta gấp ba bốn lần.
Nhưng ai bảo tôi nói một câu…
"Em tin anh còn quan trọng hơn chiếc cúp."
Mà Sở Ngọc cũng tự cho là như thế.
Cho nên oán hận của Trần Tuế Hàn chỉ khiến anh ta thất vọng.
Cho dù, anh ta lo lắng cho cảm xúc của Trần Tuế Hàn.
Cũng sẽ thất vọng.
Nhưng thứ tôi muốn, chính là thất vọng.
Thất vọng hết lần này đến lần khác.
Lúc này người đại diện gửi thông báo đến:
"Ba ngày sau, tập hợp tại trường quay, chính thức bắt đầu quay."
Tôi bấm điện thoại di động và đi vào tầng hầm.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những bức ảnh dán đầy trên tường, cuối cùng rơi vào ở giữa tấm ——
Ánh mắt tôi âm lãnh, đầu ngón tay dùng sức đến run rẩy.
"Trần Tuế Hàn, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi."
Lúc trước sau khi bị mày hủy dung, người tưởng chừng không thể sống nổi lại xuất hiện trước mặt mày lần nữa.
Mày có ngạc nhiên không?
06
Ba ngày sau, tôi lên đường chờ đợi ở trường quay từ sớm, chuẩn bị một bữa ăn sáng nóng hỏi cho các nhân viên có mặt.
Họ cảm ơn, tôi mỉm cười hòa nhập vào trong đó.
Không biết là ai dẫn đầu, kéo đề tài lên người Sở Ngọc, một người nhỏ giọng nói: "Hai người họ cãi nhau, người kia không lấy được ảnh hậu, hai ngày trước về nước, ảnh đế lớn cũng không đi đón, chỉ để cho tài xế đi."
"Vậy thì thật sự kỳ lạ, không phải Sở Ngọc xót cô ta nhất à? Theo đuổi lâu như vậy rồi còn chưa được, chẳng lẽ là chán rồi?"
"Tôi cũng thấy vậy, người ta là đại thiếu gia, loại mỹ nữ nào mà chưa từng thấy qua, cứ bị câu cá mãi, chắc chắn cũng phiền."
Tôi để ý là những người đàm luận về Trần Tuế Hàn, giọng điệu cực kỳ tế nhị, vừa cẩn thận vừa khinh thường.
Bởi vì bộ phim này là đại nam chủ, giai đoạn trước nữ chính vẫn chưa xuất hiện, cho nên Trần Tuế Hàn cũng không ở đoàn làm phim, mọi người nói về cô ta, cũng không kiêng nể gì.
Một nữ sinh cười trêu chọc nói: "Tôi cảm thấy chị Dung đẹp hơn Trần Tuế Hàn nhiều, ảnh đế lớn vừa thấy sẽ lập tức quên mất cô ta thôi."
Trêu chọc này không có ác ý, mọi người đều nở nụ cười.
Tôi vội vàng xua tay, làm ra dáng vẻ cô gái nhỏ bị kinh hãi.
"Thôi nào, tôi không dám đâu, Tuế Hàn là tiền bối của tôi, làm sao tôi có thể so sánh được, bây giờ tôi mà dính dáng gì tới ảnh đế lớn, tôi sẽ sợ đến ngủ không được mất."
Vừa dứt lời, phía sau lập tức truyền đến một giọng nói trầm thấp:
"Sợ cái gì?"
Tôi xoay người nhìn lại, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Sở Ngọc.
Mặt anh ta không chút thay đổi, ánh mắt đen nhánh, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
Tôi lại không sợ chút nào, cười đến vô tội lại ngây thơ, hờn dỗi nói: "Sợ dính tai tiếng với anh đấy, ảnh đế lớn họ Sở à, bằng không fan của anh và cô Trần, xé x.ác em mất."
Mọi người không ngờ tôi lại nói giỡn với Sở Ngọc như vậy, vẻ mặt đều hơi khẩn trương nhìn anh ta.
Sợ một giây sau anh ta sẽ tức giận.
Nhưng Sở Ngọc liếc tôi một cái, trong mắt hiện ra một chút ý cười, nói:
"Đúng là gan chuột, miệng hổ."
Trong lời nói mang theo vài phần thân thiết bất đắc dĩ.
Tôi che miệng và cười nhẹ.
Sở Ngọc nhìn về phía nhân viên công tác, lại nói: "Tôi và cô Trần vô cùng trong sạch, đừng lan truyền tin đồn."
Mấy nữ sinh hoảng loạn gật đầu.
Tôi chớp chớp mắt, đến gần nhìn anh ta, giật mình nói: "Còn giận hả."
Nếu không sao lại nói câu đó.
Ý cười của Sở Ngọc phai nhạt đi.
Tôi vỗ vỗ thắt lưng anh ta, cười chuyển đề tài: "Ảnh đế lớn à, anh hãy chỉ cho em cách xử lý cảnh đầu tiên thế nào đi ạ."
Trong ánh mắt mang theo vài phần chờ mong và ngưỡng mộ.
Môi mỏng Sở Ngọc khẽ mím, gật gật đầu.
Tôi đi theo phía sau anh ta, quay đầu chớp chớp mắt với mấy nữ sinh.
Dẫn đại ma đầu đi đây.
Các nữ sinh cảm kích hôn gió với tôi.
Nụ cười của tôi càng sâu hơn.
07
Sau chuyện này, chuyện Sở Ngọc làm rõ mối quan hệ trong sạch giữa anh ta và Trần Tuế Hàn và việc có mối quan hệ thân thiết với tôi cũng được lan truyền trên mạng.
Khu vực bình luận và tin nhắn riêng tư trên Weibo của tôi đã bị oanh tạc liên tiếp, nhưng nội dung đều giống nhau.
Không phải nói tôi là tiểu tam hạ tiện không biết xấu hổ thì chính là bảo tôi cút ra khỏi giới giải trí đừng tới cọ nhiệt.
Trong lúc này, Trần Tuế Hàn trả lời phỏng vấn, chỉ nói mình tin tưởng tình cảm của Sở Ngọc.
Lời nói không rõ ràng.
Lại đóng đinh tôi vào cái danh ô nhục là làm tiểu tam.
Có một hôm, trợ lý đột nhiên chạy tới, nói: "Chị, chị có chuyển phát nhanh."
Tôi nhíu mày, mở hộp chuyển phát nhanh ra, thấy rõ đồ vật bên trong, tay run lên kinh hãi kêu lên một tiếng.
"A!".
Mọi người theo tiếng nhìn.
Chỉ thấy có một con chuột c,h,ế,t trên mặt đất, toàn thân đầy máu.
Còn có một tờ giấy nữa——
"Tiểu tam chec tiệt, cho mày chen chân vào giữa nữ thần và Sở Ngọc này, đi ch,ế,t đi! C,h,ế,t đi! Mày đi c,h,ế,t đi!"
Ánh mắt mọi người lập tức vi diệu lên.
Tôi vừa xấu hổ vừa tủi thân, xoay người muốn đi.
Lại bị Sở Ung ngăn cản, giọng điệu của anh ta mang theo một chút áy náy: "Thực xin lỗi, là chuyện của anh liên lụy đến em."
Tôi cẩn thận lui ra phía sau vài bước, mặt tái nhợt, lắc đầu nói: "Không sao, sau này em sẽ cẩn thận hơn...".
Sở Ngọc nhìn tôi, muốn nói lại thôi:
"Anh sẽ bồi thường cho em."
Tôi lắc đầu và rời đi.
Thật ra tin đồn này rất dễ giải quyết, chỉ cần Sở Ngọc tự phát tuyên bố làm rõ, mọi chuyện sẽ lập tức lắng xuống, nhưng Sở Ngọc chỉ nói bồi thường, lại không muốn làm rõ.
Tất nhiên là, không muốn đánh vào mặt Trần Tuế Hàn.
Xem ra, anh ta đã tha thứ cho Trần Tuế Hàn.
Nhưng gương đã có vết nứt, thực sự sẽ trở lại hoàn hảo sao?
Tôi không tin điều đó.
Mà tôi cũng rất nhanh, nhận được cái gọi là bồi thường của Sở Ngọc ——
Vai nữ chính phim điện ảnh lớn, hai chương trình tạp kỹ cấp S, và một bộ quần áo phiên bản giới hạn.
Ngón tay tôi cạo qua viên kim cương vụn trên làn váy lễ phục, gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm.
"Đúng là tri kỷ mà."
Ngay cả việc ba ngày sau tôi sẽ tham gia một buổi tiệc tối từ thiện mà Sở Ngọc cũng biết.
Xem ra, trong mắt đã có tôi rồi.
Tôi nhận lễ phục, nhưng trả lại vai nữ chính và chương trình tạp kỹ.
Còn viết một ghi chú..
"Cảm ơn vì bộ lễ phục, những thứ khác, em muốn dựa vào chính mình."
Thiết lập của tôi là người tự lập tự cường, nên không thể bị sụp đổ.
Ngay cả khi nó có trông thực sự hấp dẫn.
08
Bữa tiệc từ thiện, các ông lớn từ tất cả các tầng lớp xã hội tụ tập.
Tôi cầm champagne, ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm phòng tiệc ——
Dưới ánh đèn thủy tinh, Trần Tuế Hàn mặc váy dài màu bạc, Sở Ngọc mặc âu phục giày da, dáng người cao ngất như cây thông.
Cô ta nắm lấy cánh tay anh ta, vẻ mặt thân mật.
Cô ta xinh đẹp và đoan trang.
Hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ngạo mạn hung ác trong quá khứ.
"Khương Niệm, ức hiếp mày không cần lý do, muốn trách thì trách cha mẹ mày vô dụng, nghèo vốn cũng là tội."
Nỗi đau bị con dao xẹt qua má cùng tiếng cười sắc bén của cô ta, lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi.
Cảm giác hít thở không khí càng thêm mãnh liệt, tôi chỉ có thể hít vào từng ngụm.
Thật lâu mới có thể giảm bớt.
Nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, Sở Ngọc nhìn từ xa, ánh mắt mang theo một chút lo lắng.
Sau đó, điện thoại di động của tôi đổ chuông.
"Em không sao chứ."
Tôi không trả lời.
Xoay người rời khỏi phòng tiệc, đi ra ngoài hít thở không khí.
Đi không biết bao lâu, thế nhưng gặp được Trần Tuế Hàn.
Cô ta từ trên cao nhìn xuống liếc tôi, trong lời nói mang theo vài phần khinh miệt: "Tôi cảnh cáo cô, cách A Ngọc xa một chút, bằng không thứ c.h.ế.t cũng không phải chuột."
Dứt lời, cô ta nghênh ngang rời đi.
Con chuột?
Sở Ngọc đã nói với cô ta à?
Tuy nhiên, cô ta không nhận ra tôi.
Cũng khó trách.
Dù sao khuôn mặt này, tôi phải nằm trên giường bệnh một năm mới đổi lại được.
Tôi nhìn bóng lưng cô ta, đôi môi đỏ mọng chậm rãi nhếch lên.
Trần Tuế Hàn, cuộc chiến săn g,.i.ết mới vừa mới bắt đầu thôi.