Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251

Chương 1: Cá vàng nhỏ



Edit: melbournje

🤤

Trên Internet có một câu nói rất đúng, mọi việc trên thế giới chỉ chia làm hai loại, một loại là liên quan cái rắm gì tới anh. Một loại còn lại là, liên quan quái gì tới tôi.

Mà Thư Trữ cho rằng, cũng có thể chia làm ba loại. Ví dụ như bạn đang đi dạo ở quảng trường, bỗng thấy trên đất có một trăm tệ, loại người đầu tiên sẽ bình tĩnh nhặt lên, không nhìn mọi người xung quanh, lặng lẽ đút túi. Loại tiếp theo cũng sẽ nhặt lên, rồi sau đó đem nộp cho cảnh sát.

Còn loại người cuối cùng, cũng chính là đại đa số mọi người, không thèm nhìn nó trực tiếp đi qua, không quan tâm trong lòng nghĩ như nào, áp chế đạo đức đang rục rịch, lại sợ phiền toái, chỉ bình tĩnh đi qua.

Thư Trữ chính là loại người thứ ba.

Cho nên, thứ làm cho cô có thể xoay người nhặt lên, chỉ có thể là chính cô!

Câu chuyện này bắt đầu phát sinh từ loại người đầu tiên...

"Chậm một chút, chậm một chút!"

"Anh zai à, anh bê cái này xuống trước đi."

"Đúng đúng đúng, cái kia muốn chuyển đi."

"Ôi này, cái đó ôm cẩn thận một chút, mà thôi quên đi, để tôi tự cầm."

Thư Trữ ôm rương bảo bối nhỏ, đây là những món đồ của cô từ bé tới giờ, thậm chí có chút đồ từ thời ở cô nhi viện, cô quý nó như bảo bối.

Trình Đoạn Dịch đã từng châm chọc cô, đem mấy cái đồ cũ này xem như bảo bối, có nhường người ta cũng chả ai thèm chạm vô.

Anh ta thì biết cái gì! Mỗi một vật nhỏ, đều có một đoạn kí ức, đều là những thứ cô từng cảm nhận được, mỏng manh, hay là yêu thương.

Thư Trữ phun ra một hơi, theo công ty chuyển nhà đến nhà mới.

Ôm cái rương, tóc dài xõa ở đằng sau, ngũ quan thanh tú, gương mặt trắng nõn, không ít người đều quay đầu nhìn cô. Mà cô hoàn toàn không thèm để ý, thầm nghĩ nhanh nhanh chuyển nhà thôi.

Xe không thể vào, cửa tiểu khu đã bị ngăn lại, còn có bảo vệ, nhưng công ty chuyển nhà phải làm thủ tục đăng ký, bị bắt cho xem chứng minh thư, mới cho bọn họ vào.

"Em gái, đây là chỗ nào? Sao nghiêm như vậy?"

Thư Trữ là một người đơn giản, chỉ cần không chọc tới cô, cô vẫn tương đối hiền lành.

"Đây là đất tư nhân, nổi danh yên tĩnh hoàn cảnh tốt, ít người." Thích hợp với những người chỉ muốn nằm chết ở nhà như cô.

Thuê phòng ở đây khá khó, sẽ không vô duyên vô cớ cho người lạ không ở đây vào, mỗi tòa có năm tầng, mỗi tầng có một nhà, cách với những tòa nhà khác cũng không quá xa.

Đối với một ít yêu cầu riêng tư cũng khá tốt. Vào ở còn có thể chọn hàng xóm, ví dụ như cô biết người ở phòng 248 là một họa sĩ, ở phòng 247 là một đôi vợ chồng trung niên, phòng 246 thì tạm thời chưa có ai ở. Những thứ này đều là cho phép lộ ra với người muốn thuê, dù sao nơi này chỉ có cầu thang, tầng cao hay tầng thấp vẫn gọi là có tiếp xúc.

Chủ của tiểu khu này cũng rất có ý tứ, chia thành mấy tòa nhà khác nhau.

Về phần tầng trên phòng 251, thời điểm cô thuê nhà thì không có người thuê.

Đúng, không có nhìn lầm đâu, cô ở phòng 249, trên tầng là phòng 251. Lúc cô thuê chỉ còn này hai phòng này. Cô còn hỏi có phòng 250 không, đối phương cười nói không có, tiểu khu không có phòng 250, có cũng thuê không được. Có thể tới chỗ này thuê, quả thật không cần nhất định phải thuê phòng 250.

"Sẽ không đi nhầm ấy chứ?"

Anh zai chuyển nhà Khang Tĩnh nháy mắt mấy cái, anh ta không thấy kiểu sắp xếp này tiện lắm, gom hết vào làm 1 tòa nhà còn hơn.

"Sẽ không đâu, có ký hiệu mà. Tôi cảm thấy rất tốt, rất có sáng ý, hơn hai mươi căn nhà, mỗi tòa 5 phòng, như thế nào cũng không có chênh lệch, ông chủ này thích độc lập."

Khang Tĩnh gật gật đầu, nơi này quả thật là độc lập, kiến trúc trong tiểu khu không giống với các kiến trúc ở chỗ khác, khắp nơi đều lộ rõ cá tính.

Thư Trữ cười cười, di động vang lên, một dãy số xa lạ, cô bèn bắt máy.

"Alo, ai đó?"

"Thư Thư... Em chuyển nhà à?"

Thư Trữ mặt tối sầm, là Trình Đoạn Dịch.

"Liên quan quái gì tới anh!"

"Thư Thư, em trước kia có như thế này đâu?"

"Đây đúng là bộ dạng của tôi còn gì nữa?"

"Thư Thư, không cần vô tình như vậy mà, anh cùng Liễu Nhứ Ngôn thật sự không có gì."

"Ha ha, đúng, các người không có gì đâu, chỉ là lên giường với nhau thôi ý mà."

Cúp điện thoại, lại chặn cái số này.

Thư Trữ thoạt nhìn thì là một người nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng thật ra lại là một người yếu ớt, không chấp nhận được sự phản bội.

Các anh trai chuyển nhà đã đi xa vào trong rồi, Thư Trữ thở ra một hơi thật dài, không cần tức giận, không cần tức giận.

Chậm rãi chạy theo hướng tới tầng 1, thời điểm tới cửa, liền phát hiện hai nhóm người đang đứng ở cửa ra vào.

"Như thế nào?"

"Không có chuyện gì, đi lên đi, bọn họ muốn chuyển, chúng ta cũng muốn chuyển!"

Khang Tĩnh vốn là không vội, chuyện giúp người ta dọn nhà này, sớm một lát, trễ một lát cũng không có gì khác biệt. Nhưng mà, công ty chuyển nhà của đối phương lại đối đầu với công ty mình, chuyện này đương nhiên là sẽ không nhường.

"Nhường cho chúng tôi lên trước được không, tôi thật sự rất vội." Dư Vũ bị đối diện với chuyện này thì không còn cách nào khác, bỏ thời gian cố giằng co này có khi ông mày chuyển lên từ lâu rồi.

Nhìn nhìn thời gian, còn có một tiếng.

"Ô, nói muốn lên trước là lên trước sao? Mơ đẹp đó anh zai."

Lại quay đầu nói với bọn họ, "Đi, đi lên."

Đến cùng vẫn là chọn gái, có khí chất, xinh đẹp, công ty của đối phương cũng lùi về sau một chút, Khang Tĩnh mang theo vài người, lập tức chuyển lên.

"ĐM!" Dư Vũ bị tức đến chửi tục, anh ở tầng năm, cô ta ở tầng bốn, cô ta chắn cái cầu thang này, thì anh đi lên kiểu gì!?

Truyện được up tại wattpad melbournje.

Đợi một hồi lâu, đám người Thư Trữ mới chuyển vào, Dư Vũ chạy nhanh dẫn người hướng lên trên, thật sự không còn kịp rồi, anh phải đi thử vai mà!

Dư Vũ sắp xếp, thấy êm êm rồi thì lập tức phóng xuống, còn có nửa tiếng nữa thôi.

Anh vô cùng lo lắng đi tới tầng 4, phát hiện...

"Nhường một chút đi, tôi đang vội."

"Ngay lập tức đây, chờ bọn họ đem cái tủ này nâng vào, là anh có thể đi!"

Dư Vũ nhìn nhìn, cầu thang rất lớn, nhưng cái tủ này cũng không nhỏ, vừa khéo chắn toàn bộ cầu thang.

Dư Vũ nhìn nhìn thời gian, gấp đến tức giận.

"Mau một chút được không?!" Ngữ khí có chút hung hăng.

Thư Trữ vừa rồi làm rơi cái rương nhỏ, đang đau lòng, thì nghe được giọng điệu này của Dư Vũ.

"Chờ một chút không được sao?! Có phải đàn ông không thế, không biết nhẫn nại à? Chúng tôi có thể cho anh qua, như mà không phải lúc này! Anh có thể hay thông cảm cho người khác một chút đi."

Rồi cô lại nói với bọn họ, "Mau một chút, để bên này là được."

Dư Vũ đang định cãi lại thì lại thấy cái tủ sắp được đem vào, người chuyển nhà vừa đem tủ hướng vào bên trong một chút, Dư Vũ liền lách qua chạy nhanh đi xuống.

Nhưng mà, người không hay ho, thì uống nước cũng bị buốt răng, Dư Vũ bị kẹt xe!

Lúc đến địa điểm phỏng vấn thì đã trễ 10 phút.

"Thực xin lỗi, tôi đến trễ."

Nhân viên lộ vẻ bình tĩnh nói, "Đến trễ là hủy bỏ toàn bộ tư cách."

"Tôi..."

"Đạo diễn nói là cậu nên đi về đi."

Dư Vũ có chút tuyệt vọng đi ra ngoài, đây là cơ hội thử vai mà công ty thật vất vả để lấy được, kết quả anh lại thất bại, không cần nghĩ nhiều, công ty khẳng định sẽ không cho anh cơ hội tốt như vậy nữa.

Dư Vũ đi ra, thở thật dài một hơi, không kẹt xe thì sẽ không đến muộn! Không bị hàng xóm kì cục trì hoãn, cũng sẽ không đến muộn.

...

Thư Trữ đi ra, cô đánh mất một thứ quan trọng, khẳng định là hôm nay chuyển nhà nên rơi. Cô mon men theo tầng 4 bắt đầu tìm từng góc.

Dư Vũ vừa vặn tiến vào, thấy Thư Trữ, mặt tối sầm, nhẫn nhịn, đi qua cô.

Lúc lấy chìa khóa từ trong túi thì bị rơi, móc khóa là một con cá vàng.

Đang chuẩn bị nhặt lên, liền nghe thấy một tiếng, "Chậm đã!"

Rồi sau đó liền thấy cô gái dưới tầng kia vô cùng lo lắng đi lại, xoay người nhặt con cá nhỏ của anh lên, liếc anh xem thường một cái rồi liền muốn xuống lầu.

Dư Vũ tức giận nở nụ cười.

"Cô cầm đồ của tôi đi đâu?!"

"Cái gì mà của anh, đây là đồ hôm nay tôi đánh rơi mất."

"A, cô nói cô đánh mất chính là cô đánh mất? Thế thì ra ngân hàng nói cô đánh rơi tiền ở đó thì cả ngân hàng là của cô đấy à!"

"Cái này vốn là của tôi, anh là một thằng đàn ông hơn hai mươi tuổi mà ngay cả con cá bé ti ti cũng tham à? Tôi nói cho anh biết cái này đi bán cũng chả được mấy đồng đâu."

"Haha, cô có bản lĩnh thì chứng minh nó là của cô đi!"

Lửa giận của Thư Trữ bỗng chốc bùng lên, "Làm sao không thể chứ, trên con cá vàng này khắc chữ SY, S là viết tắt tên của tôi, Thư."

"Y cũng là viết tắt tên của tôi, Dư!"

"Anh là một thằng đàn ông mà cũng muốn chiếm tiện nghi để lấy món lời nhỏ này à! Nhìn anh mặt người dạ chó, vẫn còn thù vụ chuyển nhà buổi chiều hử?! Có chút phong độ tí đi xem nào?!"

Dư Vũ mở to hai mắt, chỉ vào bản thân, "Cô nói tôi không phong độ á? Tôi đủ có phong độ, mà cái loại người hở ra là chỉ vào mặt người khác trách móc này nọ không nhìn lại bản thân mình, lại còn trách tôi không có phong độ?!"

"Cái này vốn là của tôi, tôi đánh rơi ở tầng 4, mà còn ai ở đây nữa, trừ tôi ra thì là anh chứ còn ai? Nhặt được đồ của người khác, không biết xấu hổ còn nói là đồ của mình? (1) Tiểu bạch kiểm!!!"

(1) Tiểu Bạch Kiểm: Ngoài nghĩa là người con trai nhu nhược quá mức, công tử bột thì còn có nghĩa là trai bao.

"Cái đồ đàn ông này, cô nói cái gì cơ?!"

Thư Trữ xắn một bên tay áo, hình tượng trong chốc lát sụp đổ, liếc nhìn từ đầu tới cuối người đàn ông trước mắt.

"Tôi là đồ đàn ông? Haha, anh không soi gương đúng không, trông anh chả khác gì gay, có khi so với con đàn bà còn yểu điệu hơn."

"Cô so với đàn ông thì khác đếch gì?"

Anh lại học cách của cô liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới, "Đồ sân bay!"

Thư Trữ thiếu chút nữa nhảy lên, "Anh nói cái gì?! Tôi chưa từng gặp qua người nào vô liêm sỉ, không có mặt mũi như anh."

"Thế cô có mặt mũi sao? Bản thân không mặt mũi còn nói đến ai khác."

"Anh..."

"Tầng trên, đừng có ầm ĩ nữa!"

Ở dưới tầng ba truyền đến âm thanh.

"Trả lại cho tôi!"

Dư Vũ đè thấp giọng, giật lại con cá trên tay cô!

"Thằng biến thái chết tiệt này, mẹ kiếp, mày trả lại cho bà nhanh!"

Thư Trữ liền giật lại!

"Phanh!"

Dư Vũ đóng cửa. Thư Trữ nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng đạp vào cửa nhà anh một cái!

"Trả lại đây."

Dư Vũ thấy cô không đi, liếc mắt một cái, con cá này rõ ràng là của ông đây mà! Tuy rằng không yêu thích lắm, nhưng giữ nhiều năm như vậy, vẫn có chút cảm tình. Hôm nay chuyển nhà, vừa thấy liền mang đi theo.

Thư Trữ thấy anh không mở cửa, nghiến răng, cười lạnh một tiếng rồi lấy điện thoại ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.