Hôm nay Thư Trữ có đi đến tiệm cà phê, Dư Vũ thì còn vài ngày nữa là bắt đầu quay phim, Thư Trữ liền mang Hoàng Mao sao nhờ anh trông hộ.
"Hoàng Mao, đến đây, tao cho mày ăn thịt hộp này!"
Hoàng Mao nằm sấp, bất động như núi, thoạt nhìn thì tâm tình thật không được tốt cho lắm.
"Hoàng Mao, ăn chút đi, tao là ông chủ của mày đó, không giống với bà chủ đâu."
Anh đưa thịt hộp tới bên miệng nó, Hoàng Mao quay đầu sang bên kia, rõ ràng bất mãn với anh, không nhận đồ ăn của anh.
"Mày không ăn thì tao ăn đấy!" Dư Gia nổi giận.
"Gâu!" Sẽ không ăn.
"Ăn!"
"Gâu!" Không ăn!
Dư Vũ chỉ vào nó, sắp bùng nổ đến nơi, tại sao đến một con chó cũng cáu kỉnh với mình nhỉ?!
Anh cởi một bên dép lê, chỉ vào nó, đầy hung ác nói, "Mày ăn hay không??"
"Gâu gâu gâu!" Nói không ăn là không ăn!
"Mày mày mày..." Anh nghĩ tới lúc Thư Trữ bàn giao nó cho mình, nổi giận ném dép lê sang một bên, nằm sấp trên đất, mặt đối mặt với Hoàng Mao.
"Ông! Coi như mày là ông tao đi! Nể tình mặt mũi, ăn chút chứ?"
...
Thư Trữ đi đến quán cà phê nhà mình, lúc này có không ít người xếp hàng, đúng là buổi sáng, uống một tách cà phê, làm một hộp đồ ngọt, mang theo là có thể no rồi.
Đi làm thì mang đi làm, đến trường thì mang đến trường.
Trong tiệm mới tuyển thêm hai người, phụ giúp đóng gói, nên hiệu suất nhanh lên không ít.
"Còn kịp không?" Có một em gái đang xếp hàng hỏi cô gái đằng trước mình.
"Dù muộn cũng phải mua! Tối hôm qua tớ nằm mơ đến đồ ngọt của chỗ này, chảy nước miếng cả đêm, cả cái chuyện xưa kia nữa, chờ tớ có chuyện gì, tớ sẽ đến đổi!" Vì là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, nên cô không có chuyện xưa gì có thể tới đổi cả.
Thư Trữ cười cười, đúng là những vị khách thật đáng yêu.
Cô đi tới quầy bán hàng, đóng gói đồ ngọt, hai cô bé kia lưng đeo balo, sôi nổi đến trước mặt cô, cười cười.
"À dạ, chị ơi, em không có chuyện xưa đâu ạ!"
Động tác trên tay Thư Trữ không ngừng, "Tặng cho em đó."
"Aaaa! Cảm ơn chị, em đã sớm muốn thử rồi!" Giọng nói cô bé càng về sau càng nhỏ lại, thật là một người khéo léo, cô bé sợ những khách khác biết đến thì sẽ không tốt lắm.
Tiễn nốt ba vị khách cuối cùng của sáng hôm nay, liền không có việc gì vội nữa, cô bé làm đồ ngọt Ngô Hiểu Thụy xoa xoa eo, nói
"Bà chủ, chị đây là bóc lột sức lao động đó! Có mỗi một buổi sáng, mà làm đến nỗi run rẩy hết cả tay."
Thư Trữ giương mắt, nhìn về phía cô ấy, "Thế em có muốn nhận lương không?"
"Hahaha." Ngô Hiểu Thuỵ nháy mắt mấy cái, làm việc ở chỗ này khiến cô rất hài lòng, việc làm trước kia, đều là đi vội vàng sợ tới muộn, một tháng có hơn 1000 tệ, một ngày còn làm mười mấy tiếng, mệt muốn chết. Theo quán của Thư Trữ, tiền lương có khi gấp đôi chỗ cũ, việc làm cũng thoải mái không ít, dù sao cũng không phải là một người chủ bán đồ ngọt, chỉ là một người làm đồ ngọt, nhưng thật ra tùy tiện bản thân thế nào cũng được.
Buổi sáng tầm mười một giờ, không có khách, một người đàn ông đi vào, cũng không nói chuyện, chỉ tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn bên ngoài mà ngẩn người. Lúc này, em gái phục vụ tiến lên, "Thưa anh, anh muốn gọi gì ạ?"
Người đàn ông kia ngẩng đầu, dùng giọng khàn khàn mà nói, "Cà phê."
Em gái phục vụ bị khuôn mặt của anh ta làm hơi kinh ngạc một chút, thẹn thùng hỏi anh, "Được, cà phê loại nào ạ?"
"Loại nào cũng được."
Em gái ngẩn người, đi chỗ khác, cẩn thận bưng một tách cà phê cho anh.
Người đàn ông ngơ ngác nhìn tủ đồ ngọt, trong tiệm vài cô gái cũng đang vụng trộm mà nhìn anh, Thư Trữ đi qua.
"Thưa anh, anh muốn đổi chuyện xưa sao?"
Người đàn ông đó không có đổi chuyện xưa, chỉ nhìn tủ đồ ngọt, nói, "Chắc cô ấy thích lắm."
Người này mặc tây trang, đi giày da, ngũ quan sắc bén, có một sự sang chảnh nhất định, nhưng không quá xa hoa, Thư Trữ nhìn nhìn, ừm, thổ hào đấy.
Người đàn ông nhìn cô, đột nhiên hỏi, "Phụ nữ sẽ quý trọng một người đàn ông như thế nào?"
Thư Trữ nghĩ nghĩ, còn chưa kịp nói, anh ta liền tiếp tục nói.
Người đàn ông cúi đầu, "Chắc cô ấy không thích người nhu nhược..."
Thư Trữ không nói tiếp, chuẩn bị đứng dậy, vẫn là nên đi chỗ khác vậy.
"Cho tôi một tấm giấy đi..."
Cô kinh ngạc quay đầu, cho anh ấy một tấm giấy.
Người đàn ông kia nghiêm cẩn viết xuống, nét bút như nét vẽ vậy, như là một loại nghi thức của sinh mệnh.
Qua thật lâu, anh ta mới chậm rãi đi ra ngoài, rõ ràng có khí phách, nhưng toàn thân tản ra sự tuyệt vọng.
Anh không lấy bánh ngọt, để lại một tờ tiền liền đi ra ngoài, Thư Trữ nhìn bóng lưng của anh, luôn cảm thấy anh có chút gì đó không đúng...
Thư Trữ đem tờ giấy chuyện xưa của anh ta đứng lên, cũng không xem, một người khách đến để lại chuyện xưa, sau đó lại chạy nhanh ra ngoài, vậy nên cô đã quên luôn là người đàn ông này có viết rồi.
Ngày hôm sau, có vài tin tức đưa lên, #Chủ tịch Diệp Cửu Chiêu của tập đoàn Diệp Thị qua đời#.
Thư Trữ tò mò bấm vào, không phải Diệp Cửu Chiêu còn rất trẻ sao?
Đây là... Người đàn ông ngày hôm qua sao?
Nghe tên Diệp Cửu Chiêu thì không phải rất nhiều người đều biết đến, nhưng nghe tên Cửu Gia thì lại như sấm bên tai. Người này thông minh, làm người lãnh đạo, tiếp nhận tập đoàn Diệp Thị, vài năm ngắn ngủi, Diệp Thị liền khuếch đại gấp đôi, là công ty lớn thứ hai trong nước.
Có người nói, cho anh thêm vài năm nữa, nhà họ Diệp sẽ phát triển đến đáng sợ. Trên mạng, tất cả mọi người đều bình luận tiếc hận, rất nhiều người nói nam thần qua đời, lúc anh còn sống thì không ai dám chụp ảnh của anh lại cả, nhưng người đi rồi thì như kiểu họ không sợ gì vậy.
Thư Trữ còn chưa đi ra khỏi cửa, tên trên lầu kia đã tới rồi, hình như cảm xúc của anh không tốt cho lắm.
"Anh làm sao vậy?"
Dư Vũ nhìn về phía cô, đột nhiên đưa tay, ôm chặt lấy cô, "Phá Thư, đi cùng với tôi!"
"Này này này, anh phát điên cái gì đấy?" Thư Trữ đẩy anh ra mà nói.
"Thư Thư, tôi thích cô, đi cùng với tôi đi!"
...
Dư Vũ đứng ngoài cửa, Thư Trữ có chút sững sờ, anh thích cô?
Hình như có gì đó không đúng?
Dư Vũ tựa trên cửa, trong mắt có chút ướt át hiện lên.
Diệp Cửu Chiêu đã mất, việc đó khiến cho bọn họ không thể tin được, nhưng vẫn phải nghiến răng nghiến lợi thừa nhận rằng Diệp Cửu Chiêu đã mất.
Nhưng anh không thể vui vẻ nổi.
Từ nhỏ bọn họ đã chính là kiểu "Con xem con trai nhà họ Diệp kìa..." mà lớn lên, từ nhỏ anh ta đã vĩ đại, lúc cấp hai đám bạn Dư Vũ còn trốn đi đánh điện tử, anh ta đã đi theo ông học cách tiếp quản công ty.
Anh ta cũng nô, anh ta cũng đùa, nhưng anh ta là người biết nô đùa đúng lúc, lúc còn học đại học mà đã đi làm ở công ty, trong khi Dư Vũ còn đang bị ba cầm roi bắt học, chuẩn bị thi đại học.
Diệp Cửu Chiêu người này chơi cũng có thực lực, bọn họ làm việc không lại anh, chơi cũng không lại anh, trước kia cậu ấy như kiểu con trời vậy, vì ông trời đã tạo ra một anh thật hoàn mỹ.
Nhưng mà hiện tại Dư Vũ mới phát hiện, ông trời thật là không công bằng.
Diệp Cửu Chiêu thích một người phụ nữ, là một người phụ nữ đã có chồng. Cô gái ấy nhỏ tuổi hơn, Diệp Gia suy nghĩ đủ các biện pháp, và anh vẫn mãi không chịu kết hôn.
Có một lần Dư Vũ chợt nghe người ta nói, cô gái Diệp Cửu Chiêu thích là đàn em đại học, quen nhau khi học đại học, đáng tiếc vì không hiểu tình cảm của mình, cho nên cậu ta luôn luôn không thừa nhận, cũng luôn luôn không ra tay.
Tốt nghiệp xong cô gái kia liền kết hôn, Diệp Cửu Chiêu mới phản ứng lại.
Chuyện sau này Dư Vũ cũng không rõ, nay lại biết rằng Diệp Cửu Chiêu đã chết, mới nghe Trang Minh nói, một tháng trước cô gái kia tự sát, vì trầm cảm, mà Diệp Cửu Chiêu, không rõ nguyên nhân vì sao lại qua đời.
Dư Vũ đem đầu huých vào cửa, nháy nháy mắt. Người như Diệp Cửu Chiêu cũng vì chữ tình mà khó khăn, hai chữ tình cảm này, đại khái là chuyện giày vò.
Nhưng chỉ có những người bị lún sâu trong đó mới biết được, tình cảm không phải là thứ dễ khống chế.
Anh thích Thư Trữ, muốn hai người đến với nhau, Nhưng ai biết ngày mai có cơ hội nói ra bốn chữ anh rất thích em hay không?
Dư Vũ nghĩ, anh muốn theo đuổi Thư Trữ, khi yêu cô, anh sẽ không tức giận, sẽ không cãi nhau với cô, sẽ nghe lời của cô, đối xử với cô thật tốt, sẽ không làm điều gì hối hận với cô.
Nếu phía trước là Thư Trữ, là hố lửa thì anh cũng đồng ý nhảy vào, còn cái gì mà chần chừ nữa?
Anh cũng không tin, bằng mị lực của Dư Gia, còn thu phục không xong một... người ngu ngốc?
...
Thư Trữ mở cửa.
"Thư Thư! Chúng ta đi xem phim đi!" Dư Vũ nhảy ra, cũng không biết đã ngồi ở cửa bao lâu.
Thư Trữ nhìn nhìn, hôm nay cô mặc quần jeans, tóc buộc đuôi ngựa, thoạt nhìn còn tưởng nhỏ tuổi, giống một học sinh vậy.
"Cô đi đâu đó?" Dư Vũ hỏi cô.
"Mua này nọ linh tinh thôi!"
Dư Vũ có chút sững sờ, không phải Phá Thư này luôn thích xinh đẹp, ra cửa là phải trang điểm sao? Sao hôm nay lại nhìn... đậm chất tuổi trẻ như vậy?
"Tôi đi với cô!"
Dư Vũ đi theo đi mới biết được người này thật sự là đi mua này nọ linh tinh, rốt cuộc anh đã biết vì sao cô mặc như vậy, là để xách đồ cho tiện ấy mà!
Dư Vũ trong tay thì xách đồ, hai tay Thư Trữ trống trơn, có sức lao động miễn phí, làm gì mà không cần chứ?
Chờ mua xong, Thư Trữ liền trả tiền.
Dư Vũ vẫy vẫy tay, "Thư này, nếu không thì cô xem phim với tôi đi, coi như trả công vì tôi đã xách đồ cho cô lâu như vậy?"
Thư Trữ ngẩng đầu, "Phim thể loại gì?"
"Đang chuẩn bị mua, xem phim tình cảm không?"
Cô nhìn anh một cái đầy xem thường, "Xem phim khoa học viễn tưởng đi!"
...
Dư Vũ người này, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt của cô!
Mỗi ngày tỏ tình bằng hoa, tặng hoa, nấu cơm, ca hát, mỗi ngày quấn quít lấy cô, đáng tiếc là cô cũng không muốn nói lời yêu.
Nếu yêu nhau cùng với Dư Vũ, anh ở nhà nấu cơm, Thư Trữ viết truyện. Hình như quan hệ của anh cùng Hoàng Mao không tốt lắm? Nếu đến ở nhà cô, còn không phải là gà bay chó sủa hay sao!
Hơn nữa người ngu ngốc này cả ngày ầm ĩ, chắc phải đem cô phiền thành cái dạng gì mất thôi...
Xì xì xì! Thư Trữ à, mày đã là gì với anh ta đâu, mày nghĩ sinh hoạt là dễ à?!
Cô xoa xoa đầu, Thư Trữ à, mày bị cái tên lầu trên kia nhiễm cho bệnh ngu ngốc sao?!
Cô hạ quyết tâm, về sau liền tính toán chờ Dư Vũ tìm đến nhà cô rồi nói rõ ràng.
Quả nhiên, tới giờ cơm chiều anh đã tới rồi.
"Đại Ngư, tôi..."
"Thư Thư, Diệp Cửu Chiêu có phải đã từng đến quán của cô không?"
Thư Trữ có chút sững sờ, sao lại nói đến vấn đề này?
"Là..."
"Có phải còn viết cái gì đó khồn?"
Cô gật đầu.
"Mang tôi đi đi, nhanh chút!"
Thư Trữ còn có chút sững sờ, Dư Vũ liền kéo cô ra khỏi cửa.
"Đây, này~" Thư Trữ tìm trên tường một hồi lâu, rốt cuộc mới tìm được.
Dư Vũ nhận, trên đó không viết nhiều lắm.
「 Loan Loan, vậy là em đã ra đi một tháng rồi. Những người khác đều nói anh là một người thật tài giỏi, ừm, nhưng thật ra anh chỉ là một kẻ nhu nhược mà thôi. Nhu nhược khi thích em, mà không chịu thừa nhận. Nhu nhược khi em kết hôn, anh lại không dám cướp dâu. Nhu nhược khi biết em trải qua một cuộc sống hôn nhân bất hạnh, nhưng lại không mang em đi.
Anh chỉ cố đấu cùng Đỗ Quân Khôn, nhưng không dám đi đến bên cạnh em, để mà nói cho em biết, Loan Loan, em theo anh đi.
Anh quả là một người nhu nhược, nếu có cơ hội một lần nữa, anh nhất định sẽ yêu em thật tốt, em muốn làm gì thì làm cái đó, em muốn cái gì thì có cái đó, nếu em có muốn anh cho em toàn bộ mọi thứ của anh thì anh cũng cho.
Anh ước được làm lại cuộc đời, khi đó anh sẽ không phải một người nhu nhược nữa, không cần làm Cửu Gia gì cả, chỉ làm của Cửu Chiêu của em thôi. 」
Dư Vũ đọc xong tờ giấy, anh cũng không nói gì, đưa cho Thư Trữ.
"Gia đình nhà họ Diệp nếu có đến hỏi muốn lấy tờ giấy này, thì cô cứ cho bọn họ đi, Diệp Cửu Chiêu vừa mất, nhà họ nhất định sẽ loạn, ai tới muốn nó thì cô liền cho, đừng giữ lại." Lời này anh nói thật nghiêm túc, khiến Thư Trữ không biết trả lời như nào.
"Sao anh biết rõ mấy chuyện liên quan tới nhà giàu này vậy?"
Dư Vũ ho một tiếng, "Tôi có một người anh họ có bạn nhà giàu mà, lần trước tôi cũng đi mượn xe anh ấy đấy thôi."
Thư Trữ gật gật đầu, cô tin.
Dư Vũ lại nhìn cô, "Thư à, cô xem người này thật sự không biết tiếc nuối, có mà không biết quý trọng! Nếu là một người đàn ông tốt, bỏ lỡ thì sẽ không có lần hai đâu! Nếu có thì nên bắt lấy, người không thể..."
"Tóm lại anh muốn nói gì?!" Thư Trữ giận dữ nhíu mày.
"À... Chính là hiện tại ở bên cạnh cô có một người đàn ông rất tốt đấy, cô nên cố mà nắm lấy anh ta đi!"