Về nhà, Dư Vũ đem hoa quả ném trên bàn, ngồi ở sofa nhìn, bỗng thấy sầu riêng rất ghê mắt.
Kéo lấy túi táo, rửa sạch hai quả, ngồi trên sofa "răng rắc răng rắc" mà cắn, lại gần hơn một chút còn có thể nghe thấy anh nói lảm nhảm,
"Không ăn thì quên đi! Ông đây tự ăn!"
...
Thư Trữ ăn đồ bên ngoài về, trùng hợp là lầu trên kia cũng vừa trở về, hai người kết bạn.
"Mỗi ngày cô đều ăn đồ ăn bên ngoài mà không thấy phiền sao!"
"Nhà 117!"
"Cái gì?"
"Tôi nói chỗ 117 bán đồ ăn ngoài, người ta thay nhau đến, một chút họ cũng không thấy phiền!"
Dư Vũ: "..."
"Cô không biết nấu cơm sao?"
"Không!"
Dư Vũ nhìn cô, đột nhiên một mặt nghiêm túc nói, "Về sau ai cưới cô, thật đáng thương..."
"Cút!"
"Cô không cần đi làm à?"
"Không việc làm!"
"..." Vì sao có người không việc làm mà nói như đúng tình hợp lý như vậy nhỉ?!
Đi đến lầu một, gặp một đôi vợ chồng già đang ân ái, đúng, bạn không nhìn lầm đâu, là ân ái đó!
"Bạn già, ông chậm một chút!"
"Ai, được thôi, bà cũng chậm thôi, có bậc thang kia kìa!"
"Được được được, trưa nay muốn ăn cái gì? Tôi làm cho ông!"
"Ăn nem rán nhé, để tôi gói nem cho!"
"Được đó!"
...
Đến đổ rác hai người cũng đi cùng nhau...
Rồi đôi vợ chồng đó thấy bọn họ, chào hỏi qua sau đó cười nói,
"Đôi tình nhân trẻ đã về rồi sao?"
Thư Trữ: Không, chúng cháu không phải là người yêu, xin đừng hiểu lầm!
Dư Vũ: Không, chúng cháu không phải là người yêu, xin đừng hiểu lầm!
Đến lầu hai, thấy họa sĩ đang hút thuốc lá, ngay tại ban công, Thư Trữ cùng Dư Vũ đồng thời nhíu mày, Dư Vũ hỏi anh ta,
"Sao anh lại hút thuốc ở chỗ này thế?!"
Họa sĩ một mặt ưu thương nhìn bọn họ,
"Không phải hút thuốc, tôi đang đón sự tịch mịch..."
Không! Anh đang đón gió thì có!
Lên đến lầu bốn, Thư Trữ mở cửa, đột nhiên nói một câu, "Sao hàng xóm của tôi ai cũng ngộ thế nhỉ? Không có một ai là người bình thường..."
Rồi sau đó cô mở cửa đi vào rồi lại đóng cửa, ba bước thần tốc.
Dư Vũ: "!!!" ĐM!
...
Dư Vũ thử vai mấy lần coi như thuận lợi, tuy rằng không mấy cảnh diễn, nhưng là ít nhất cũng xuất hiện, chỉ cần có mặt đẹp có kỹ thuật diễn, còn sợ cái rắm!
Nhân vật của anh đương nhiên không phải anh muốn quay lúc nào thì quay, mà là đoàn làm phim muốn quay lúc nào thì quay.
Thành thật mà nói thì, đi ra ngoài mới nửa năm, thay đổi về tính tình rất lớn, nếu dựa vào con người anh trước kia, có khi đã sớm đem đạo diễn Vương gì gì đó và người đại diện ngược thành cặn bã rồi!
Không dựa vào cha, không dựa vào tiền, thì chả làm được gì sất! Trách không được ba anh đối với việc anh ra ngoài không ý kiến, đời này của ông ấy mà nói, hơn ba mươi năm, chẳng lẽ lại bị tên tiểu tử như anh dọa!
Lúc tối, Dư Vũ ngồi vào trên sofa, lướt Weibo, hiện tại Weibo của anh đã có một chút người chú ý, mỗi ngày ở dưới đều trầm trồ khen ngợi đẹp trai này nọ.
Dư Vũ vào Weibo Độc Kê Thang, thấy cô chưa đăng gì, thất vọng thoát ra. Lại âm thầm vào Weibo của Hưu Thư, một bên nói,
"Mẹ!"
"Nhà!"
"Mày!"
...
Thư Trữ áp áp chân, rồi sau đó nằm ở trên giường, điện thoại vang lên, cô cầm lấy, nhận máy.
"Thư... Thư." là Trình Đoạn Dịch.
Thư Trữ sửng sốt, rồi sau đó nói, "Tôi xin anh đừng gọi điện thoại nữa được không?!"
"Thư Thư! Chả lẽ tình cảm nhiều năm của chúng ta là giả sao!?" Từ sau chuyện đó, đây là lần đầu tiên Trình Đoạn Dịch giận mà rống lên.
"Vậy chuyện kia...của anh, chính là...giả sao?" Thư Trữ nháy nháy mắt, đem đến nước mắt chực trào ra nín lại.
Người không đáng, chảy nước mắt cũng không ai đau lòng cho mình, không đáng.
"Thư Thư, anh nói rồi, việc kia là trùng hợp! Chuyện đã xảy ra, anh tưởng chỉ cần bù đắp lại, Thư Thư, anh..."
Thư Trữ cúp điện thoại, chặn số này.
Đúng vậy, việc đã xảy ra!
Cô biết anh ta chỉ chiếm 30% nhân tố, nhưng chính vì 30% này, nếu cô tiếp tục cùng với anh ta, chuyện này sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong lòng cô! Không bỏ được, quẳng đi cũng không xong kết...
Thư Trữ nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, trong lòng phiền chán, lấy điện thoại, đăng ở Weibo Độc Kê Thang:
Có phải hay không gặp quá nhiều người kì quái rồi, đến đây châm chọc một chút đi mọi người!
Cô lướt lướt phía dưới, có một cái tên cực kì thu hút, Thư Trữ cười lạnh, chỉ thấy bên trên viết:
Đại Ngư: Oa! Kì quái nhiều lắm, nhất là cái cô gái ngốc ở lầu dưới của tôi, ha ha, cô ấy phòng 249! Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ mà cứ như đàn ông ý, còn không có tâm nữa chứ!
Dư Vũ bình luận ở Weibo của Độc Đại này, chủ yếu vẫn là vì lầu dưới kia đưa anh quả sầu riêng! Hiện tại quả sầu riêng kia vẫn còn đặt trên bàn, ném đi cũng không được, không ném đi cũng không xong, theo thời gian mà bốc mùi, khiến anh nhớ rõ về cô gái kia.
Thư Trữ bình tĩnh trả lời câu,
Độc Kê Thang:Bạn ở trên tầng của cô ấy, vậy bạn ở phòng 250 sao?!
Rồi sau đó không để ý tới náo nhiệt phía dưới, cô gửi cho lầu trên một tin nhắn:
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Ngu ngốc! 」
Dư Vũ thấy Độc Đại nói mình phòng 250, anh trả lời, sợ cô ấy lại hỏi gì đó, nhưng lại yên lặng triệt để.
Nhận được tin nhắn của lầu dưới, Dư Vũ chấn động, hửm? Hay là phát hiện tôi tốt, muốn ăn hoa quả rồi?
Đọc được nội dung, anh trừng mắt, giận dữ trả lời:
「 Lầu trên là đồ ngốc: Mẹ nó chứ! Cô cô cô 」
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Anh nói lắp sao 」
「 Lầu trên là đồ ngốc: Cô mới nói lắp đó, cái đồ thần kinh, không có chuyện gì liền mắng chửi người 」
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Tôi cao hứng / cười lạnh 」
「 Lầu trên là đồ ngốc: Cố tình gây sự, thật không phân biệt rõ phải trái! 」
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Giống nhau cả thôi (dog) không cần giảng đạo lý! 」
「 Lầu trên là đồ ngốc: Hả, tôi đây không cần giảng đạo lý với cô! 」
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Tôi cùng lắm là cẩu độc thân ( FA), anh mừng không 」
Hả? Cô không có đối tượng?!
Nực cười! Cô ta có đối tượng hay không liên quan cái rắm gì đến mày, kích động cái gì chứ!
「 Lầu trên là đồ ngốc: Cô không đối tượng? Ha ha ha, tôi chỉ biết cô như vậy là không gả ra được thôi! 」
「 Lầu dưới là đồ ngốc: À, anh cho là anh gả đi được sao? Đồ gay 」
「 Lầu trên là đồ ngốc: Phá Thư ( quyển sách rách?, nếu kphai mng cmt ở dưới cho mình chỉnh nha) , ông đây xé rách mày! 」
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Thật khéo, Thối Ngư ( cá chết), bà đây cũng muốn băm mày ra! 」
「 Lầu trên là đồ ngốc: Đừng có bà đây bà đây nữa, cô là phụ nữ đó! 」
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Liên quan cái rắm gì tới anh 」
...
Hai người chiến tranh lúc lâu, thẳng đến Thư Trữ thắng lợi, cười mà đi ngủ. Cô hoàn toàn không phát hiện, cảm giác thống khổ cùng phiền muộn Trình Đoạn Dịch mang đến đã mất tích đi đâu mất, toàn bộ buổi tối, ngay cả trong mơ, cũng không có bóng dáng Trình Đoạn Dịch.
Sớm ngày hôm sau, khi tỉnh lại, ở trên giường lăn qua lăn lại, lấy điện thoại ra, thấy tên lầu trên ngày hôm qua vậy mà còn gửi tin nhắn
「 Lầu trên là đồ ngốc: Alo alo alo, Thư kia, tôi đây có sầu riêng, tôi không ăn, cô ăn không? 」
Cách vài phút lại có một tin nhắn:
「 Lầu trên là đồ ngốc: Khụ khụ, chủ yếu là ông đây không ăn, nếu cô cần, thì tôi ném cho 」
Thư Trữ chỉ trả lời ba chữ, muốn, đưa tới.
Trên lầu Dư Vũ giận dữ, "Mẹ nó! Cô muốn ăn còn muốn tôi mang tới cho cô?!"
"Dư Vũ! Mày cuồng chịu ngược sao?! Người kia thái độ như thế, mà mày còn xách xuống cho cô ta?!"
Sau đó bước chân không ngừng đến lầu 4, đem cửa gõ "cạch cạch cạch", phảng phất như có thể phát tiết sự phẫn nộ trong lòng vậy.
Chờ! Mở cửa đi rồi tôi phun chết cô!
Rồi sau đó cửa mở, một cô gái ngũ quan tinh xảo, mặt mộc không trang điểm, tóc đen lười nhác xõa ở phía sau, Thư Trữ cười cười, ôn nhu lưu luyến,
"Cảm ơn!"
"Không, không, không cần khách sáo!"
Thấy anh bất động, cô lại hỏi, "Còn có chuyện?"
"Không, không có chuyện gì..."
"Vậy, hẹn gặp lại!"
"Lại, gặp!"
Từ ngữ rối loạn, đầu óc hồ đồ, Dư Vũ về nhà ngồi trên sofa, ngây người vài phút, rồi sau đó nổi giận,
"ĐM! Dư Vũ! Lời nói hùng hồn của mày đâu?!"
Đồ hèn nhát!!!
...
Ăn sầu riêng, Thư Trữ ở rối rắm chuyện họp lớp, dù sao cũng đã nói phét rồi, nếu đến lúc đó không mang đi, Mã Yến kia sẽ cười nhạo cô thế nào!?
Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Trình Đoạn Dịch cùng Liễu Nhứ Ngôn cũng sẽ đi, cô không thể chịu thua!
Người sống nhờ mặt mũi, Thư Trữ cô làm sao có thể thua chứ!
Nhưng nếu như có người hỏi, tại sao anh lại đi làm diễn viên quần chúng, chẳng lẽ nói ngày thường anh an nhàn quá, muốn đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống?!