“Hàn tướng quân đang có chuyện trọng yếu, như vậy Tuyết Nô xin phép cáo lui.”Vũ nữ kia cười quyến rũ nói, tư thái ưu nhã mềm mại. Nàng đưa tay lấy sa mỏng tới, miễn cưỡng mà quấn quanh lấy da thịt, sau khi bao trùm một tầng áo gấm dày, theo thứ tự mà đeo đồ trang sức vào tay.
Trước khi rời đi lều nỉ, Tuyết Nô ánh mắt quét qua Băng Nhi, trên môi hiện lên nụ cười thần bí.
Băng Nhi thật cúi thấp đầu, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt gì. Nàng nhận ra được người nữ tử này,là mỹ nữ mỹ lệ nhất trong thành Lâu Lan, cũng vũ nữ cao quý nhất, chỉ cần đụng một chút da thịt, sẽ phải trả giá nửa tòa thành. Tuyết Nô thông tuệ mà kiều mỵ, các vương hầu quý tộc ở mọi quốc gia đều mơ tưởng đến nàng.
Nghĩ đến nữ nhân xinh đẹp như vậy dĩ nhiên là người tình của Hàn Chấn Dạ, Băng Nhi trong lòng hiện lên sự đau đớn mơ hồ. Ngay cả chính mình cũng không rõ tại sao lại có cảm xúc như vậy? Nàng hẳn là căn bản không cần cái gì mới đúng a!
Nàng chậm chạp hít sâu một hơi, mong đợi nỗi đau đớn trong trái tim kia có thể nhanh một chút mà biến mất.
“Nàng gọi Tuyết Nô, vũ nữ tốt nhất trong Lâu Lan quốc, cũng giống như ngươi có thể làm cho nam nhân nhận được sự hưởng thụ hứng thú nhất, bất quá nàng cũng không chờ sau khi ta mất hồn mà cho ta một đao.”Hàn Chấn Dạ cười lạnh, nằm nghiêng ở trên giường êm nhìn nàng, tròng mắt đen như có điều suy nghĩ mà nheo lại.(hix sao anh này cứ hay nhắc lại chuyện đau lòng vậy nè )
Băng Nhi hơi dùng sức cắn chặc môi, không có phát hiện trên môi đã có vết thương. Máu tươi vào miệng, nổi khổ sở khó có thể tả.
“Đã có nàng hầu hạ, ngươi cần gì còn muốn kêu gọi ta tới?”Nàng lạnh lùng nói, bỏ qua một bên không nhìn tới hắn. Nàng trong ngực đau đớn từ từ tạo thành một nỗi tức giận, cơ hồ muốn nhảy lên phía trước xé đi khuôn mặt cười tà kia.
Bọn họ lúc trước làm cái gì? Hắn đã từng ôn nhu như vậy,kịch liệt như vậy yêu Tuyết Nô? Tuyết Nô lấy lòng hắn sao? Chẳng lẽ hắn đối vớimỗi người đàn bà cũng có thể làm ra những chuyện thân mật như vậy sao?
Cảm xúc phiền muộn tới càng lan tràn, Hàn Chấn Dạ đã đi tới trước mặt nàng,dùng đôi tay nhanh chóng chế trụ cằm của nàng, đoạt đi năng lực suy tư của nàng.
Hàn Chấn Dạ dùng lực thật kinh người, ý tứ không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, dùng sức mạnh to lớn cơ hồ muốn làm cho hàm dưới nàng muốn vỡ vụn. Nàng hô nhỏ một tiếng, đau đớn kịch liệt khi hắn nắm càng thêm mạnh.
“Ngươi tốt nhất nhớ đến thân phận của mình, ta không cần tiếng nói đối với một nữ nô.”Hàn Chấn Dạ lạnh nhạt nói, tròng mắt đen trở nên lạnh hơn, ngọn lửa tàn khốc ở trong đó toát ra. Hắn buông tay ra, tùy ý nàng té lăn trên đất, trên cao nhìn xuống bộ dáng chật vật của nàng.
Băng Nhi không có cách nào dời tầm mắt đi chỗ khác, chỉ có thể nhìn thẳng vào trong ánh mắt của hắn, trong mắt toát ra sự tức giận không nói gì. Nàng vào thời khắc này cực kỳ hận hắn, biết hắn có chủ tâm muốn nhục nhã nàng. Nhưng là nàng không chỗ có thể trốn, thậm chí không có cách nào phản kháng, sinh tử của nàng cùng vinh nhục, cũng vẻn vẹn nằm trong lòng bàn tay hắn…
“Cỡi quần áo ra.”Hắn lạnh lùng hướng người dưới đất ra lệnh.
Trên đầu lưỡi muốn phản bác lời của hắn, lại bị nàng nuốt xuống, thân phận nàng hôm nay thật thấp kém không thể nào có thể cự tuyệt mệnh lệnh của hắn.
“Như ngươi mong muốn.”Băng Nhi giả bộ không cần nhún bả vai một cái, vô cùng khống chế không để cho hai tay phát run.
Tay nàng giải khai dây nhỏ, dùng tốc độ chậm chạp nhất rút áo đi. Dưới ánh sáng của ngọn lửa, nhanh chóng trở nên trần truồng, nàng ngạo nghễ mà ngẩng đầu lên, tóc đen mềm mại rời rạc về phía sau giương nhẹ, hai tròng mắt trong trẻo không sợ hãi chút nào mà nhìn hắn.
Ánh sáng từ phía sau phản chiếu tới bộ dáng trần truồng của nàng. Ngọn lửa toát ra, ánh sáng rực rỡở trên da thịt của nàng lại giống như là những cánh hoa rơi rối rít.
Hàn Chấn Dạ tầm mắt đi theo từng cử chỉ của nàng, tiếp xúc đến đôi mắt đen bất khuất. Coi như thân là nữ nô, nàng vẫn tồn tại sự kiêu ngạo như cũ, ban đầu ở Thiết thành, hắn chính là bị ngọn lửa trong đôi mắt ấy hấp dẫn…
Nhớ tới từng chuyện phát sinh trong Thiết thành tí, hắn thân thể cao to cường tráng phút chốc cững ngắc, một hồi lâu sau khóe miệng hở ra nụ cười lạnh. Nhớ lại quá khứ trong lòng hắn ngọn lửa càng thêm phẫn nộ càng thêm thiêu đốt. Hắn chậm chạp tiến tới gần nàng, hơi thở nóng rực bao phủ nàng. Hai tay ngăm đen trơn trượt dọc theo thân thể mềm mại của nàng.