Lâu Lan Giai Nhân

Chương 42



Lâu lan giai nhân_C6.1

Tác giả: Điển Tâm

Bão cát tung bay đầy trời, cát sỏi thổi cuồn cuộn đánh tới tấp vào da thịt mang đến cảm giác thật đau đớn. Cộng thêm ánh náng chói chang nóng rực thiêu đốt làm con người đau càng thêm đau.

Cách đó không xa rời đi cung điện, ở trên quảng trường thành Lâu Lan, có một cái giếng sâu, là giếng nước ngọt, nước suối trong suốt mà ít ỏi, cư dân thành Lâu Lan hằng ngày uống nước chính là do đây cung cấp. Bên trong thành có phong cách kiến trúc biên cương mãnh liệt, lấy thân cây liễu thêu dệt thành tường, vẽ lên sắc thái sặc sỡ, bên trong thành lấy gạch vàng dầy cứng trải thành đường mòn, mà quảng trường chính là trung tâm của thành Lâu Lan.

Băng Nhi mặt không một chút thay đổi đứng ở bên cạnh miệng giếng,lấy ra một cái thùng làm bằng thân cây liễu, múc ra một thùng đầy nước ngọt. Nàng mặc áo da dê,bên hông buộc lên tạo thành một cái váy da, chân tay thon thả duyên dáng lỏa lồ dưới ánh mặt trời, xiềng xích bằng bạc nguyên chất bao quanh cổ nàng đưa tới ánh mắt chú ý của mọi người.

Mọi người ở sau lưng nàng nghị luận rối rít, từ cái xiềng xích kia liền hiểu ra được thân phận của nàng.

Hàn Chấn Dạ muốn nàng đi theo như một loại đầy tớ, chẳng qua là thỉnh thoảng gọi nàng, muốn nàng làm chút ít như đổi lại nước thay quần áo nhưng không có chân chính thương tổn gì nàng.

Đôi mắt đen kia thủy chung như có điều gì suy nghĩ cứ nhìn nàng mãi, không biết hắn suy nghĩ cái gì? Hắn có phải đang tính toán, suy nghĩ nên hành hạ nàng như thế nào?

Bởi vì thùng gỗ rất nặng sau mấy lần lấy nước, hai tay của nàng có chút run rẩy, da thịt tuyết trắng bởi vì mệt nhọc cùng không khí cực nóng thấm vào, nàng nhanh chóng đổ đầy mồ hôi. Nàng tạm thời nghỉ ngơi, lấy sa mỏng lau mồ hôi. Ánh mặt trời thiêu đốt không ngừng nàng có chút choáng váng, cước bộ không thận có lúc lại bước sai, thùng gỗ liễu trong tay do nàng ngã trên mặt đất, nước bên trong đã tràn hết ra.

Một tiếng kinh hô bén nhọn truyền đến, ngay sau đó là thanh âm tiếng chân Lạc Đà đạp loạn. Băng Nhi theo bản năng tránh ra, tránh né đi đến bên kia giếng.

Bị vũng nước kích thích, một chuỗi dài đội ngũ Lạc Đà, cầm đầu là con Lạc Đà kia bối rối giơ chân lên, đem nam nhân trên lưng đánh xuống. Mọi người nhìn thấy tình cảnh chật vật này của hắn, tất cả đều phát ra tiếng cười to, nam nhân kia lại còn thẹn quá hóa giận, sau khi đứng lên hướng phía Băng Nhi đi nhanh tới.

“Ngươi nữ nhân ngốc này, đang làm cái gì vậy? “Hắn tức giận mắng xẳng, quần áo hết sức hoa lệ, nhưng lại trông không giống là người dân Lâu Lan.

Nhìn kỹ đội ngũ Lạc Đà kia áo lữ hành cũng hoa lệ Phi Phàm, ở giữa đội ngũ này một gã nam nhân trẻ tuổi ngồi cao cao ở trên lưng một Lạc Đà màu trắng, đôi mắt nam nhân ấy có màu lam như màu của bầu trời, khóe miệng mím lại, trên trán có rất nhiều vật phẩm trang sức châu báu rực rỡ, châu báu lấy văn huy điêu thành Ngọc Thạch Khổng Tước để phân biệt với các nước.

Cái nam nhân kia từ trên Lạc Đà té xuống vẫn không ngừngtức giận nhìn chằm chằm Băng Nhi, nhìn thấy trên cổ nàng lúc này bị xiềng xích tinh xảo bao quanh, nhận ra cô gái xinh đẹp này chỉ là đầy tớ có địa vị thấp kém.

” Đầy tớ chết tiệt kia, chủ nhân của ngươi không biết quản giáo ngươi sao?”Hắn vung lên roi ngựa, roi vừa vung lên nhanh chóng bao quanh vùng eo mãnh khảnh của Băng Nhi lại, sau đó đem nàng giật tới đây.

Thân thể xinh xắn của nàng vì bị giật lại bất ngờ mà ngã xuống đất,da thịt tỉ mỉ vì ma sát ở trên mặt đất thô ráp vết thương rất nhanh rỉ ra máu tươi. Nàng cắn chặt môi, không có lên tiếng cầu xin tha thứ, vẫn là ngạo nghễ nhìn chằm chằm người nam nhân kia.

“Đây là cái ánh mắt gì? Ta không phải không thể thật tốt dạy dỗ ngươi?”Hắn hống hách nắm lấy xiềng xích ở trên cổ nàng mà kéo.

Cảm nhận được ánh mắt chủ nhân phía sau rất có hứng thú. Chủ nhân không có lên tiếng ngăn cản, mà hắn đối với cư dân Lâu Lan vốn đã không có hảo cảm gì, hôm nay nữ nô xinh đẹp này lại dám mạo phạm hắn, hắn phải nghĩ ra thật nhiều phương pháp để có thể trị tội nàng ta.

Đi tới phía trước, hắn nắm lấy cằm dưới của Băng Nhi, cùng một lúc hung hăngmà đánh nàng mấy cái tát.Hắn cũng không phải là làm dáng, mà là dùng hết khí lực mà đánh.

Trên quảng trường một mảnh tĩnh mịch, không có ai tiến lên nhúng tay vào, tất cả đều yên lặng mà nhìn. Hết thảy mưa gió sắp đến, trầm mặc chẳng qua là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.

“Ngươi còn muốn giữ mạng sống thì mau buông ta ra, nếu không để cho người của ta nhìn thấy, thì thật không hay chút nào.”Băng Nhi lạnh lùng nói, bên khóe miệng máu dọc theo cánh môi mà trợt xuống, nhuộm đỏ ở phần trên da dê áo mà nàng cũng không có lau đi. Bởi vì nhận mấy đòn nghiêm trọng kia, lỗ tai của nàng đến nay còn ong ong.

Nam nhân cười lạnh, dùng sức giựt khóa bạc, buộc nàng phải cúi đầu gần vào sát đôi giày ươn ướt của hắn.”Sẽ không tốt sao? Hắn có thể làm gì ta? Giết ta sao?”Hắn hoàn toàn không lo lắng chút nào, cho là Băng Nhi chỉ uy hiếp hắn mà thôi.”Muốn xong chuyện này người phải đem giày trên mặt nước liếm khô, liếm đến lúc nào đại gia ta cao hứng, ta sẽ tha cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.