Lâu Rồi Không Gặp

Chương 3



Trình Dịch Hòa từ nhỏ sinh trưởng ở trong một làng nhỏ tên là Mã Khe. Làng không thẹn với tên, đúng là một thung lũng nhỏ ở giữa hai ngọn núi lớn, từng ngôi nhà được xây trên sườn núi, um tùm, cao thấp chằng chịt, đứng ở cửa phía đông quay đầu là có thể nhìn thấy sân nhà phía tây.

Vào mùa xuân phong cảnh khắp núi đồi đều ngập tràn hoa lê, mây mù như di động khắp núi, lúc này Mã Khe phảng phất như ở trong mây, tường hồng, ngói xanh biếc, khắp nơi thoang thoảng mùi thơm hoa cỏ, đẹp như thơ như hoạ.

Nhưng Trình Dịch Hòa rất ghét mùa xuân, bởi vì đến mùa này bà nội rất thích lôi kéo anh lên núi hái nấm.

Đối với loại thức ăn mềm mại trượt trượt kia Trình Dịch Hòa rất ghét. Nhưng với người già từng sinh sống ở thời nạn đói, vào lúc ấy trong nhà thiếu lương thực thiếu ăn, nhân khẩu lại nhiều, mỗi ngày chỉ có thể tận lực thức sớm hơn người khác để có thể tìm thêm nhiều hơn một chút lương thực.

Bà nội thường thường nhắc nhở Trình Dịch Hòa, nói anh đang ở trong phúc mà không biết phúc.

Cho nên hừng đông hôm nay, cháu nội đích tôn mắt còn chưa có mở, bà đã kéo nó từ trong chăn ra.

Trình Dịch Hòa vuốt mắt, không tình không nguyện đi theo phía sau bà nội, hừng đông sương mù phảng phất như một tầng lụa mỏng lành lạnh, không khí trong lành làm Trình Dịch Hòa đã không còn buồn ngủ.

Nó nhảy nhảy nhót nhót chạy ở phía trước, tiện tay ngắt vài ngọn cỏ dại, một mình vui chơi rất vui vẻ, lập tức quên việc không vui vì phải dậy sớm ra sau đầu.

Đột nhiên bà nội ở phía sau sau hét to một tiếng, Trình Dịch Hòa bị doạ dừng bước, chỉ thấy bà nội loạng choà loạng choạng dùng tốc độ khó mà tin nổi chạy tới, vừa chạy vừa gọi: “Mày là thằng cháu phá sản, mày xem đã giẫm hỏng bao nhiêu thức ăn!”

Trình Dịch Hòa vô tội cúi đầu, lúc này mới phát hiện dưới chân rất nhiều nấm đã bị mình giẫm hỏng, Trình Dịch Hòa sợ hãi né qua một bên, le lưỡi một cái chạy mất.

Lúc này bà nội mới chậm chạp chạy tới, cúi người xuống đau lòng nhặt nấm còn sót lại ở dưới đất, bĩu môi thầm thì, đúng là lãng phí đồ ăn …

Trình Dịch Hòa rất chán, nên chạy tới sườn núi ở phía xa. Đây là nơi nó và đồng bọn hay tới bắt bò cạp, bò cạp ở đây tương đối nhiều.

Trình Dịch Hòa vừa đi vừa đá mấy cục đá, ngược lại thật sự khiến nó lật ra một tổ bò cạp, những con bò cạp nhỏ màu vàng thất kinh trốn trong bùn đất quả thực một trận phiên binh hoang mã loạn.

Nhưng Trình Dịch Hòa vẫn rất thất vọng, bởi vì nó không có mang dụng cụ để bắt bò cạp, vô cùng tiếc nuối đem cục đá để lại chỗ cũ.

Quay đầu lại nó thấy bà nội còn ở phía sau chuyên tâm kiếm nấm ở dưới đất. Trình Dịch Hòa liền leo lên ruộng lúa mạch được trồng ở giữa sườn núi, dọc theo bờ ruộng leo lên chỗ cao hơn.

Dõi mắt nhìn ra xa, sương mù mông lung, ngăn cách tầm mắt Trình Dịch Hòa, những ngôi nhà bên dưới núi như di động ở trong giấc mơ, tựa hồ toàn bộ thế giới đều chỉ còn một mình Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa trong lòng có chút lo sợ, “A ——” một tiếng hét thật to, muốn nhờ tiếng la phóng thích sự sợ hãi ở trong lòng. Nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, đột nhiên Trình Dịch Hòa nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non.

Trình Dịch Hòa giật mình, theo bản năng kêu lên: “Bà nội ——! Bà nội ——!”

Nhưng không biết bà nội nó đi nơi nào, Trình Dịch Hòa kêu liên tục mấy tiếng cũng không nghe bà nội hồi âm. Trình Dịch Hòa nhảy qua một mảnh ruộng lúa mạch khác, chuẩn bị chạy xuống núi.

Lúc này, tiếng khóc nỉ non kia càng thêm rõ ràng!

Tim của Trình Dịch Hòa đập thình thịch, tuy rằng sợ sệt, nhưng lại không chống được sự hiếu kỳ. Nó do dự một lúc vẫn men theo tiếng khóc tìm kiếm.

Cũng không có đi bao xa nó thấy dưới cây hoa lê có một cái rổ trúc, giỏ trúc kia mới hơn giỏ trúc của bà nội nó rất nhiều, tiếng khóc nỉ non chính là từ nơi đó truyền đến.

Trình Dịch Hòa lấm lét nhìn trái phải mấy lần, thấy không có người khác liền đi tới trước giỏ trúc.

Trên giỏ trúc được một mảnh vải mỏng manh che kín, Trình Dịch Hòa ngồi xổm xuống, xốc mảnh vải lên, chỉ thấy bên trong có một đứa bé, bàn tay nho nhỏ làm thành nắm đấm nhét vào trong miệng …cộp cộp mút vào, một bên còn phát ra tiếng khóc yếu ớt.

Trình Dịch Hòa có một em trai nhỏ hơn mình bốn tuổi, năm nay em trai cũng được ba tuổi, đây cũng là cái tuổi thích nghịch ngợm gây sự, bởi vì em trai rất thích tố cáo mình nên Trình Dịch Hòa không thích dẫn em trai đi chơi. Mỗi ngày nó đều ao ước có một em gái để cho mình bảo vệ.

Đột nhiên nhìn thấy một em bé đáng yêu như vậy, Trình Dịch Hòa vừa nhìn thấy đã thích rồi, nó cẩn thận sờ sờ trán của em bé nói: “Em gái ngoan nha, không khóc, không khóc…”

Dường như nhận được sự an ủi đến từ bên ngoài đứa bé mở to đôi mắt vừa đen vừa tròn ngập nước mắt bình tĩnh nhìn Trình Dịch Hòa.

Vào lúc ấy Trình Dịch Hòa không rõ lượm một đứa bé về nhà là một chuyện trọng đại cỡ nào, lúc đó nó chỉ biết là muốn đem cô em gái này ôm về nhà.

Trình Dịch Hòa không chút do dự cầm giỏ trúc lên, rất lo sợ có người đột nhiên nhảy ra cướp của mình, bước chân nó không ngừng chạy dọc theo bờ ruộng trở về, vì đi tắt, thậm chí đem giỏ trúc ôm vào trong ngực, thuận theo sườn dốc trượt xuống làm cho bộ quần áo mới dính đầy bùn đất.

Trình Dịch Hòa ôm giỏ trúc về tới con đường nhỏ, mơ hồ nghe thấy bà nội nó lo lắng hô hoán tên của mình, Trình Dịch Hòa kích động hô to: “Bà nội! Bà nội! Con ở đây!”

Bà Trình nghe tiếng của Trình Dịch Hòa loạng choà loạng choạng chạy tới, nắm lấy tay Trình Dịch Hòa nói: “Con chạy đi đâu! Bà nội còn tưởng rằng đã lạc mất con!”

Trình Dịch Hòa không sợ bà nội tức giận còn tranh công đưa giỏ trúc trong tay ra, hưng phấn nói: “Bà nội! Con nhặt được một em bé gái!”

“Cái gì?” Bà Trình như ở trong mộng, sững sờ nhận giỏ trúc, xốc lên nhìn, bên trong quả nhiên có một đứa bé!

Bà Trình sợ đến nỗi đem giỏ để dưới đất, kéo tay Trình Dịch Hòa muốn đi: “Làm sao có thể tùy tiện đem về, những đứa bé như thế này đều có bệnh, không thể đem về! Đi mau!”

Trình Dịch Hòa đơn thuần không suy nghĩ sâu sắc những vấn đề thuộc về người lớn, dốc hết sức cong cái mông về phía sau: “Con không ——! Con không ——! Con muốn có em gái!”

Mặc dù chỉ là một đứa bé bảy tuổi nhưng giằng co thì một bà già tuổi gần 70 không đè ép được nó, Trình Dịch Hòa gạt tay bà Trình chạy trở lại chỗ để giỏ trúc gắt gao ôm không buông tay.

Bà Trình cũng quay trở lại, lôi cánh tay Trình Dịch Hòa muốn kéo nó lên, bà dùng sức rất mạnh muốn gãy cả eo.

Hai người tranh chấp không ngừng, đứa bé trong giỏ bật khóc thành tiếng.

Nhặt được một đứa bé rồi vất bỏ trong lòng bà Trình cũng áy náy, hơn nữa trời đã sáng bà sợ bị người trong thôn nhìn thấy, không còn cách nào, bà phải để Trình Dịch Hòa mang theo giỏ trúc, hai người vội vã trở về nhà.

Bà Trình có 4 đứa con, hai nam hai nữ. Hai năm trước chồng bà đã qua đời, bà Trình ở cùng với đứa con lớn Trình Vinh Kiến.

Ở cái làng này cũng chỉ có một con đường lớn, gia đình Trình Vinh Kiến được phân ở gần đường lớn ở phía trước đường vào làng, mỗi ngày khi mặt trời lên đều chiếu vào nhà bọn họ, chỉ cần mặt trời không xuống núi, mỗi ngày đều có dương quang, vị trí địa lý rất là đẹp.

Khi bà Trình lôi kéo Trình Dịch Hòa về đến nhà mặt trời đã lên ở phía sau núi, đem lại sự ấm áp vô cùng dễ chịu, mẹ Trình Dịch Hòa là Triệu Anh đang cầm cái chổi quét sân. Nhìn thấy bà Trình, nhân tiện nói: “Mẹ. Mẹ đã trở về. Cơm đã làm xong.”

Đến gần, Triệu Anh mới phát hiện sắc mặt bà Trình không tốt, hỏi: “Mẹ, làm sao vậy?”

Trình nãi nãi đem Trình Dịch Hòa đẩy ra: “Con nói con đã làm gì!”

Nhìn Trình Dịch Hòa cuối đầu, Triệu Anh trước tiên đau lòng, nhìn thấy trên người con trai đầy bùn đất chỉ nói:: “Không có chuyện gì, tắm rửa là được rồi.”

Không ngờ Trình Dịch Hòa lại nói: “Mẹ, con lượm được em gái.”

Triệu Anh kinh sợ thả cái chổi xuống, lúc này mới chú ý tới giỏ trúc trong tay Trình Dịch Hòa không phải của mình, bà lập tức đi tới nhìn. Lúc này đứa bé không biết cái gì đang ngủ, lông mi vừa đen vừa dài, ướt nhẹp vẫn cứ mang theo giọt nước mắt.

Triệu Anh cũng không biết nên làm gì bây giờ, lắp bắp nói: “Chuyện này… Như vậy sao được đây? Con nhặt ở đâu lập tức trả về.”

Trước tiên Trình Dịch Hòa đem chuyện nhặt được đứa bé đơn giản nói qua một lần, sau đó cầu khẩn nói: “Mẹ, con muốn có em gái.”

Bà Trình kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống, thở phì phò nói: “Mẹ đã nói không cho đem về nhưng làm sao nó cũng không chịu buông, không thể làm gì khác là trước tiên mang về nhà, con mau bảo nó bỏ đi nơi khác bị người khác nhìn thấy sẽ không biết phải nói cái gì!”

Trình Dịch Hòa dựa vào người Triệu Anh ý tứ biểu đạt rất rõ ràng.

Triệu Anh đã có hai đứa bé trai, kỳ thực có thêm một cô con gái cũng không tồi, nhưng không phải là con ruột cũng sẽ có cảm giác xa cách. Huống hồ đứa bé này bị người khác bỏ rơi, ai biết nó có bệnh gì hay không?

Triệu Anh đem đứa bé đang ngủ say bên từ trong giỏ ôm ra, cẩn thận mở tã lót ra, đứa bé da dẻ hồng hào, mềm mại, mở vạt áo ra, phát hiện trên bụng có dán một tầng băng gạc, xem ra cuống rốn vẫn chưa có rụng, đoán chừng sinh ra chưa được mấy ngày, ngay sau đó, Triệu Anh cũng ngây ngẩn cả người, bởi vì nhìn xuống chút nữa thấy đứa bé có tiểu chít chít!

Triệu Anh kinh ngạc nói: “Đây là đứa bé trai!”

Bà nội cũng ló đầu ra nhìn, nói: “Tiểu Dịch vẫn luôn gọi là em gái, nên mẹ cũng cho là bé gái!”

Chỉ có Trình Dịch Hòa cực kỳ kiên trì nói: “A? Thế nào lại là em trai? Nó dung mạo đẹp hơn em trai nhiều, nhất định là em gái!”

Triệu Anh cùng Bà Trình xì xì nở nụ cười, Triệu Anh nói: “Đứa bé này nhìn cũng không có vấn đề gì.”

Bà Trình ngữ khí trở nên mềm nhũn, nói: “Nếu như là đứa bé trai, nuôi thì nuôi, chính là…”

Triệu Anh nói: “Chính là cái gì?”

Bà Trình nói: “Chính là gia đình lão nhị, kết hôn gần năm năm rồi cũng không có con, nếu như đưa đứa bé này cho bọn họ, không biết có được hay không?”

Triệu Anh biết bà Trình đang thăm dò ý của mình, kỳ thực bà cũng không đáng kể, nhân tiện nói: “Mẹ, vậy chuyện này mẹ nên nói với chú hai, vạn nhất bọn họ không thích đứa bé nhặt được, con cũng không có cách nào.”

Lúc này Trình Dịch Hòa mới nghe được, mẹ cùng với bà nội muốn đem em gái đưa cho chú hai, lập tức phản đối: “Con không muốn, em gái là con nhặt được, chính là của con ——!”

Sợ hàng xóm nghe được, bà Trình vội vàng che cái miệng đang la hét của Trình Dịch Hòa.

_______

“Anh, sao anh lại ngủ ghế sô pha?”

Trình Dịch Hòa nhất thời cả kinh, mở hai mắt ra, thì ra anh bất tri bất giác ngủ quên.

Trình Lâm nằm nhoài trên lưng ghế sô pha nhìn anh bằng một đôi mắt đen bóng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dát lên thân hình cậu một tầng ấm áp nhung quang, làm cả người cậu sáng ngời đến chói mắt.

Trình Dịch Hòa nhìn thấy ngay sau đó nhắm mắt lại, dùng sức ấn ấn thái dương, tiếng nói còn có chút khàn khàn, anh nói: “Em đi thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài ăn điểm tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.