Lâu Rồi Không Gặp

Chương 38



Trình Dịch Hòa không ngờ Triệu Anh càng lại đột nhiên tìm tới, kinh ngạc nói: “Mẹ, sao mẹ tới đây?”

Triệu Anh cười lạnh một tiếng, ngữ khí khá châm chọc: “Duệ Duệ nhớ ba ba, mẹ không thể dẫn nó đến thăm con một chút sao?”

Trình Dịch Hòa nhìn về phía con trai thấy nó sợ hãi nhìn mình, vốn đối với việc Triệu Anh đột nhiên tập kích không thích, lúc này trong lòng cũng mềm nhũn hai phần, nhưng nghĩ Trình Lâm ở trong phòng, sợ Triệu Anh kích thích đến cậu chỉ có thể cứng rắn chặn Triệu Anh và Duệ Duệ chặn ngoài cửa, nói: “Duệ Duệ ngoan, cùng bà nội ra ngoài chơi một lúc đi, ba sẽ đi tìm hai người sau.”

Triệu Anh nghe vậy, tức khắc trừng mắt cả giận nói: “Trình Dịch Hòa con có ý gì? Muốn đem mẹ ruột và con trai đuổi ra ngoài?”

Giọng nói của Triệu Anh đặc biệt sắc bén, sợ Trình Lâm nghe thấy được, Trình Dịch Hòa vội vã thấp giọng nói: “Trình Lâm ở đây. Em ấy không thể gặp mẹ.”

Triệu Anh tức giận sôi lên, không biết là vì Trình Lâm ở đây hay không có ngờ Trình Dịch Hòa không cho bà và Duệ Duệ vào nhà. Bà xốc nổi la lớn: “Trình Lâm? Tại sao nó lại ở nơi này!?”

Ngay sau đó, Trình Lâm quả nhiên ở bên trong phòng hỏi: “Anh họ, là ai?”

Trình Dịch Hòa căng thẳng quay đầu nhìn lại, Trình Lâm đã đứng ở cửa phòng ngủ, may là phòng khách và huyền quan cách nhau một tấm thủy tinh, Trình Lâm thấy không rõ tình huống ở bên này. Trình Dịch Hòa nói: “Em về phòng ngủ, không nên ra ngoài này, anh nói mấy câu nói rồi trở về.”

Trình Lâm nghe lời quay người trở về phòng ngủ, Trình Dịch Hòa nhẹ giọng lại nói: “Mẹ, trước tiên mẹ cùng Duệ Duệ đi nơi khác được không? Có chuyện gì chúng ta đi ra ngoài nói.”

Triệu Anh phẫn nộ quát: “Tại sao phải đi ra ngoài nói?! Năm đó nó đối xử với con thế nào! A? Con đều quên!”

Trình Dịch Hòa ngưng một giây mới nói: “Chuyện năm đó con không muốn nhắc lại.”

Triệu Anh nói: “Không được!”

“Vậy mẹ muốn thế nào? Mẹ vẫn còn muốn tìm Trình Lâm hưng binh vấn tội? Bảy năm trước mẹ đã làm gì, tại sao không đi tìm em ấy tính sổ?!” Triệu Anh không tha thứ, trong nháy mắt cũng làm Trình Dịch Hòa lửa giận sôi lên.

Triệu Anh cười lạnh nói: “Con cho rằng mẹ không muốn? Nếu mẹ năm đó đi tìm nó, không chừng sẽ đem hai đứa trói cùng nhau!”

Trình Dịch Hòa rùng mình, hai con mắt hơi trầm xuống: ” Quả nhiên mẹ biết khi đó Trình Lâm đi nơi nào. Vậy Lý Nguyên kia đến cùng là chuyện gì xảy ra? Nói!”

Triệu Anh nhất thời đổi sắc mặt, hoảng loạn cũng chỉ phút chốc, rất nhanh khôi phục trấn định, nói: “Mẹ làm sao biết nó đi đâu? Con đừng ngậm máu phun người!”

Mắt thấy hai người sẽ làm rùm beng, Duệ Duệ ở một bên sợ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tay nhỏ gắt gao nắm lấy góc áo Triệu Anh, yếu ớt kêu lên: “… Bà nội… Ba ba…”

Trình Dịch Hòa thấy con trai sợ sệt, không muốn lưu lại ám ảnh cho nó hạ giọng nói: “Không muốn con ngậm máu phun người thì mẹ nhanh chóng đưa Duệ Duệ đi. Đừng để con nít lo sợ.”

Triệu Anh trái lại càng giận: “Con còn biết Duệ Duệ không dễ chịu? Nếu con thật thương đứa bé này, thì tìm mẹ nó trở về, hai người sinh sống với nhau! Mà không phải cùng… Cùng một thằng đàn ông không minh bạch ở cùng nhau!”

Nếu Trình Dịch Hòa quyết định sống cùng với Trình Lâm thì sẽ không sợ ánh mắt thế tục. Nhưng lúc này bị Triệu Anh ở trước mặt con trai chỉ trích mình và Trình Lâm, trái lại làm cho Trình Dịch Hòa khó thể chấp nhận, anh không muốn gieo vào tâm hồn nhỏ bé của nó thế giới ác độc của người lớn, nói: “Xong chưa, có thể đừng ở trước mặt con nít nói đến đề tài này sao? Khi Trình Lâm còn bé mẹ cũng rất thương em ấy, bây giờ sao biến thành bộ dáng này?”

Năm đó Trình Dịch Hòa du học về nước, bất luận Triệu Anh tận tình khuyên nhủ anh chết sống cũng không kết hôn. Qua hai năm, mẹ của Duệ Duệ mang theo đứa bé ba tuổi tìm tới cửa, Triệu Anh mới biết cháu nội đã lớn như vậy, ghê tởm hơn chính là Trình Dịch Hòa không thừa nhận đứa bé là con của mình, cũng không nhận đứa bé này, làm cho mẹ Duệ Duệ tức giận đem con ném cho Triệu Anh, sau đó chạy mất bóng.

Ba mẹ buông tay không quản, Triệu Anh không thể làm gì khác là cùng Trình Vinh Kiến đem Duệ Duệ mang theo bên người, một tay nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn.

Nhớ tới chuyện này Triệu Anh vừa hận vừa đau, nói: “Con chỉ cảm thấy Trình Lâm đáng thương, Duệ Duệ nhỏ như vậy không có mẹ con không cảm thấy đáng thương sao?”

Trình Dịch Hòa bất đắc dĩ nói: “Mẹ có thể đừng ở trước mặt Duệ Duệ cường điệu chuyện này? Con không có mẹ rất nhiều, coi như chỉ có con, con cũng sẽ cho nó chất lượng sinh hoạt giống như những đứa trẻ khác.”

“Mẹ không quản! Ngày hôm nay con không đồng ý tìm mẹ Duệ Duệ mẹ sẽ không đi!” Thấy Trình Dịch Hòa khó chơi, Triệu Anh không thể làm gì khác là sử dụng bản lĩnh khóc lóc om sòm.

Trình Dịch Hòa bị làm cho đau đầu, từ khi có Duệ Duệ, Triệu Anh một lòng lo cho cháu nên không còn thúc ép anh kết hôn. Con trai dần hiểu chuyện, Triệu Anh rất ít nhắc lại chuyện Trình Dịch Hòa phải đi tìm mẹ Duệ Duệ chớ nói chi là mang theo con trai đến ép anh.

Triệu Anh bị cái gì kích thích? Hơn nữa tại sao Trình Lâm vừa tới đây ở thì bà vừa vặn xuất hiện?

Trình Dịch Hòa đang suy nghĩ, không phòng bị liền bị Triệu Anh mạnh mẽ đẩy ra, chờ anh đuổi kịp thì Triệu Anh đã kéo Duệ Duệ đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, tư thế bát phong bất động, thoạt nhìn là muốn ăn thua đủ với Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa cắn răng thấp giọng nói: “Mẹ, như vậy được rồi đừng làm cho con thật sự tức giận.”

Triệu Anh dùng sức hừ một tiếng, ôm chặt Duệ Duệ vào lòng, nghiêng đầu qua chỗ khác không nói chuyện với anh.

Vốn ở cửa hai người cãi vã âm thanh rất lớn, Trình Lâm nghe lời Trình Dịch Hòa không đi ra, lúc này nghe họ nói chuyện âm thanh gần hơn nên trốn sau cửa phòng ngủ nhìn lén.

Ngay sau đó, chỉ nghe Trình Lâm vừa mừng vừa sợ hô:

“Ninh Ninh!”

Triệu Anh còn không rõ cậu gọi ai, Trình Dịch Hòa thầm nghĩ, quả nhiên là phải gặp. Anh còn chưa kịp ngăn cản, Trình Lâm đã vọt tới ôm Duệ Duệ đang trong lồng ngực Triệu Anh, khóc ròng nói: “Ninh Ninh, con chạy đi đâu vậy? Ba ba rất nhớ con.”

Duệ Duệ bỗng nhiên bị một người xa lạ vừa khóc vừa cười ôm, rất sợ hãi, một bên liều mạng đẩy Trình Lâm, một bên hô: “Bà nội ——! Bà nội ——!”

Triệu Anh cũng bị sợ hết hồn, bình tĩnh lại, vội vã kéo Duệ Duệ về phía mình, nhưng Trình Lâm thực sự dùng sức, gắt gao ôm đứa bé vào trong ngực, Triệu Anh ôm không tới, liền mắng: “Sao mày không biết xấu hổ như vậy, đoạt con trai của tao, bây giờ còn muốn cướp cháu nội của tao!”

Trình Lâm tức khắc cãi lại nói: “Là bà đoạt con trai của tôi. Bà mới là người xấu.”

Triệu Anh tức điên lên.

Duệ Duệ thấy không tránh khỏi Trình Lâm, đã sợ đến lớn tiếng khóc lên, Trình Lâm không cảm giác Duệ Duệ đang sợ mình, đau lòng hôn lên mặt của Duệ Duệ, dụ dỗ nói: “Bảo bối ngoan, không khóc… Không khóc…”

Lúc này Triệu Anh mới nhìn ra có cái gì không đúng, tay run run chỉ vào Trình Lâm, cả kinh nói: “Nó… Nó…”

Trình Dịch Hòa thấy Trình Lâm như thế này, trong lòng rất khó chịu, thấp giọng nói: “Trình Lâm bị bệnh không nhìn rõ người, mẹ nên đi nhanh lên.”

Triệu Anh cũng không biết Trình Lâm bệnh, nhỏ giọng biện giải: “Mẹ … Mẹ làm sao biết nó … Sớm biết…”

Trình Dịch Hòa cũng không tâm tư để ý tới Triệu Anh. Anh ngồi xổm xuống, mở cánh tay ôm Trình Lâm và Duệ Duệ vào trong lòng, động viên nói: “Được rồi.. đều ngoan hết được không, không được khóc.”

Mặc dù Duệ Duệ gọi Trình Dịch Hòa ba ba rất thuận miệng, kỳ thực trong lòng rất sợ Trình Dịch Hòa, thấy anh nói không cho khóc cũng không dám gào khóc lớn, chỉ đáng thương hít hít mũi. Trình Lâm đối với Trình Dịch Hòa nói gì nghe nấy, giờ khắc này cũng mờ mịt nhìn Trình Dịch Hòa.

Bị một lớn một nhỏ, hai đôi mắt đẫm lệ nhìn mình, Trình Dịch Hòa nhất thời quên mình nên làm sao dỗ hai người này, ngẩn ngơ mấy giây mới nói: “Lâm Lâm, em nhìn lầm rồi, đây không phải là Ninh Ninh.”

Trình Lâm nhìn Duệ Duệ, lại nhìn Trình Dịch Hòa, kiên định nói: “Không, sẽ không, em sẽ không nhận sai Ninh Ninh.” Cậu kích động nhìn Trình Dịch Hòa nói: “Anh họ, đây thật sự là Ninh Ninh của chúng ta.” Sau đó cậu nói với Duệ Duệ: “Ninh Ninh, đây cũng là ba ba, nhanh gọi ba đi.”

Duệ Duệ khóc lóc hô: “Ba ba… Con sợ…”

Trình Lâm còn tưởng rằng Duệ Duệ sợ Trình Dịch Hòa, nói: “Bảo bối, đây là ba ba, không cần sợ.”

Thấy cảnh này, lòng Trình Dịch Hòa đau nhói, không khỏi nghĩ đến, lẽ nào trong lòng Trình Lâm con trai anh cũng là con trai của cậu?

Trình Dịch Hòa vốn nghĩ Trình Lâm biết mình có một đứa con trong lòng nhiều ít cũng có chút mất mát, như giờ khắc này, anh đột nhiên cảm giác thấy điều đó không trọng yếu, bởi vì giả như hai người vẫn duy trì quan hệ anh em, sau đó từng người thành hôn, anh cũng sẽ thương con của Trình Lâm như con của mình.

Nếu như năm đó hai người không tách biệt, có lẽ hai người sẽ nhận nuôi một đứa con, lúc nó vừa biết nói họ sẽ dạy cho nó gọi hai người là ba ba.

Song tất cả những điều này chỉ là giả thiết, cái gọi là hiện thực từ lâu tan tành.

Trình Dịch Hòa hít sâu một hơi, bình phục khoang ngực bốc lên đau nhức, khàn giọng nói: “Lâm Lâm, em không thể ôm con hoài như vậy, nó sẽ không thoải mái.”

Trình Lâm sợ con bị cướp đi, trái lại càng dùng sức ôm Duệ Duệ, lắc đầu.

Trình Dịch Hòa nói: “Vậy đưa cho anh, để anh ôm có được hay không?”

Trình Lâm suy nghĩ một chút, xuất phát từ tín nhiệm với Trình Dịch Hòa, nói: “Được.”

Trình Dịch Hòa liền chậm rãi đem Duệ Duệ chuyển qua lồng ngực của mình, động tác của anh rất cẩn thận, chỉ lo kích thích đến Trình Lâm, nhưng Triệu Anh mắt thấy Trình Dịch Hòa ôm được Duệ Duệ vào trong lồng ngực thì chạy tới đoạt lấy.

Trình Lâm sắc mặt kịch biến: “Ninh Ninh!”

Ngay sau đó liền muốn nhào tới đoạt lại đứa con thì bị Trình Dịch Hòa ôm lấy eo, cậu chỉ đụng đến chéo áo của Triệu Anh, trơ mắt nhìn Triệu Anh ôm con tông cửa xông ra.

Trình Dịch Hòa cũng không ngờ Triệu Anh không để ý đến cảm xúc Trình Lâm cứ như vậy đoạt lấy Duệ Duệ, nhưng anh cũng không thể tùy ý để Trình Lâm xem Duệ Duệ là con trai mình, chỉ có thể trước tiên nỗ lực ổn định Trình Lâm: “Lâm Lâm, không có chuyện gì, không có chuyện gì, bọn họ lập tức trở về…”

Trình Dịch Hòa biết mình không thể giải thích được, nên cuối cùng không nói nữa. Trình Lâm chỉ ngơ ngác nhìn ra cửa, trầm mặc mười mấy giây, bỗng nhiên kêu lên: “Ninh Ninh!”

Trình Lâm muốn đuổi theo càng giống như điên rồi, liều mạng ở trong lồng ngực Trình Dịch Hòa giãy giụa nói: “Buông em ra! Buông em ra!”

Trình Dịch Hòa cật lực động viên nói: “Lâm Lâm, em yên tĩnh một chút! Em hãy nghe anh nói.”

Nhưng Trình Lâm không nghe lọt bất kỳ lời nói nào, cậu không tránh thoát khỏi cánh tay Trình Dịch Hòa nên cắn mạnh vào tay anh một cái. Trình Dịch Hòa rên lên một tiếng, mạnh mẽ chịu đựng, thấp giọng nói: “Lâm Lâm, anh biết em nhớ Ninh Ninh, có thể vừa nãy em nhận lầm người, anh cam đoan với em, sau này nhất định sẽ cùng em tìm Ninh Ninh thật sự, có được hay không?”

Không biết Trình Lâm nghe hiểu không, trái lại cậu càng thêm dùng sức cắn chặt tay Trình Dịch Hòa, cuối cùng thực sự huyên náo đến không còn khí lực, Trình Dịch Hòa mới đem tay từ trong miệng Trình Lâm rút ra, chỗ bị cắn từ lâu máu thịt be bét, máu đỏ tươi không ngừng thuận theo bắp thịt rắn chắc nhỏ xuống, Trình Dịch Hòa tiện tay vẩy vẩy, ôm ngang Trình Lâm đi vào phòng ngủ.

Vượt qua giai đoạn điên cuồng giờ khắc này cả người Trình Lâm mềm nhũn, bị Trình Dịch Hòa ôm, trong miệng vẫn cứ không ngừng lầm bầm tên Ninh Ninh.

Trình Dịch Hòa đem Trình Lâm đặt lên giường, Trình Lâm lại vươn mình đưa lưng về phía anh yên lặng rơi nước mắt. Trình Dịch Hòa không biết làm sao dỗ dành cậu vì cậu cũng không chịu nói chuyện với mình.

Trình Dịch Hòa không thể làm gì, chỉ có thể kiên trì vỗ về tấm lưng thon gầy của Trình Lâm, nhờ vào đó làm cho cậu yên lòng, có lẽ là dằn vặt quá mệt mỏi, không bao lâu Trình Lâm liền ngủ.

Chờ cậu ngủ thật sâu Trình Dịch Hòa mới vội vã đi ra cửa xem Triệu Anh và Duệ Duệ như thế nào.

Lúc Trình Dịch Hòa tìm tới, Triệu Anh và Duệ Duệ đang ở trong siêu thị phố đối diện mua đồ chơi và đồ ăn vặt.

Duệ Duệ đột nhiên nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Trình Dịch Hòa đi tới liền đỏ cả vành mắt, sợ sệt co rút vào lồng ngực Triệu Anh.

Triệu Anh đau lòng ôm cháu nội, tức giận nói với Trình Dịch Hòa: “Chưa từng thấy người cha nào như con vậy đó!”

Trình Dịch Hòa muốn sờ đầu của Duệ Duệ, lại bị Duệ Duệ theo bản năng tránh ra, Trình Dịch Hòa không có cưỡng cầu, nhìn Triệu Anh nói: “Con đưa mẹ đi ra sân bay.”

Triệu Anh cứng cái cổ lên: “Mẹ không đi.”

Trình Dịch Hòa bất đắc dĩ nói: “Duệ Duệ còn phải đi học.”

Triệu Anh nói: “Con của mình con không giữ, còn để mẹ giữ con cho con. Mẹ cho con biết, mẹ không quản, ngược lại hộ khẩu của nó ở bên này, sau này Duệ Duệ cũng phải ở cùng với con bên này đi học.”

Triệu Anh chỉ cố ý nói lời vô ích, Duệ Duệ còn nhỏ tất nhiên không biết cho là Triệu Anh thật muốn bỏ lại mình, vốn nó do bà nội nuôi lớn không thân thiết với Trình Dịch Hòa, nghe Triệu Anh nói như vậy cảm thấy như tận thế đã đến liền khóc lên: “Bà nội, con không muốn xa bà đâu.”

Triệu Anh không nói gì xoa xoa đầu Duệ Duệ, thầm nghĩ, Trình Dịch Hòa khi còn bé rất là quỷ quyệt, sao Duệ Duệ lại thành thật như thế.

Trình Dịch Hòa cũng không có lòng lưu ý Triệu Anh nói thật hay giả, lo lắng Trình Lâm ở nhà một mình đột nhiên tỉnh lại không nhìn thấy anh làm sao bây giờ, chỉ muốn nhanh giải quyết vấn đề của Triệu Anh, nói: “Nếu như mẹ muốn để nó ở cùng con cũng được, nhưng không phải bâygiờ, mẹ cũng phải để con chuẩn bị sẵn sàng được không?”

Triệu Anh không nghĩ tới Trình Dịch Hòa lại đồng ý, ngẩn người một chút, nói: “Vậy Trình Lâm thì sao? Con muốn cho Duệ Duệ ở cùng với một người bệnh tâm thần cả ngày sao?”

Trình Dịch Hòa nói: “Chuyện này mẹ không cần phải để ý đến.”

Triệu Anh cả giận nói: “Không được! Mẹ không thể để cho cháu nội của mình ở cùng với Trình Lâm, con đưa Trình Lâm đi, chính nó cũng có ba mẹ, em trai, cũng không phải không có tay có chân, có thể chăm sóc nó, cần gì phải tới con lo?”

Trình Dịch Hòa im lặng chốc lát, càng đặc biệt bình thản hỏi: “Mục đích của mẹ đến đây là mục đuổi Trình Lâm đi sao?”

Triệu Anh nói: “Đúng!”

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Trình Dịch dần dần hiện ra rõ ràng mãnh liệt, năm đó có Trình Dịch Tân cáo trạng, Triệu Anh biết chuyện anh và Trình Lâm, thế nhưng hiện tại thế nào? Trình Lâm ở đây không tới hai ngày Triệu Anh liền tìm tới, không khỏi quá trùng hợp. Trình Dịch Hòa cố ý thử dò xét nói: “Mẹ, năm đó mẹ giấu diếm con cái gì, chúng ta đều rõ ràng…”

Lời còn chưa dứt, quả nhiên sắc Triệu Anh kịch biến: “Con, con nói lăng nhăng gì đó!”

Trình Dịch Hòa mặt trầm như nước, chăm chú nhìn Triệu Anh, Triệu Anh càng thấp thỏm, ngực kịch liệt chập trùng, qua mười mấy giây, Trình Dịch Hòa mở miệng lần nữa hỏi: “Mẹ, không muốn con nói bậy, vậy mẹ nói cho con nghe, năm đó sau khi chú hai từ chỗ của con mang Trình Lâm về, đến cùng xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói của Trình Dịch Hòa nhẹ như mây gió, giống như mình đã sớm biết, nhưng cũng giống như thuận miệng hỏi thăm.

Triệu Anh dự đoán không ra suy nghĩ của Trình Dịch Hòa, sắc mặt bà trắng bệch, hai mắt mở to, hôn mê bất tỉnh!

Lúc đó bọn họ đang ở khu đồ ăn vặt trong siêu thị, Triệu Anh đột nhiên té xỉu, thân thể không được khống chế ngã về phía kệ hàng, loảng xoảng một tiếng, hàng hóa đủ loại trên kệ văng khắp nơi. Trình Dịch Hòa ngẩn người một giây đồng hồ, vội vã đỡ được thân thể Triệu Anh.

Duệ Duệ nhìn thấy Triệu Anh té xỉu, nhất thời tan nát cõi lòng khóc lên.

Bên này động tĩnh thực sự quá lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh, thấy có người té xỉu, mọi người nhiệt tình giúp đỡ Trình Dịch Hòa đem Triệu Anh đến chỗ rộng rãi ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng, sau đó ấn ngực, qua ba, bốn phút bà mới tỉnh.

Triệu Anh còn đang thở hổn hển, nhìn thấy mặt Duệ Duệ đầy nước mắt, kéo tay Trình Dịch Hòa tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Dịch, mẹ van cầu con, con nên rõ ràng, con và Trình Lâm sớm đã qua, con đưa Trình Lâm đi đi, Duệ Duệ mới là người con nên chăm sóc.”

Mặt Trình Dịch Hòa không hề cảm xúc, không nhìn ra đến cùng đang suy nghĩ gì, anh trầm mặc chốc lát, nói: “Được, con đồng ý với mẹ, mẹ cho con chút thời gian.”

Lời của bạn edit: Thật ra Duệ Duệ đúng là con ruột của Trình Lâm. Trình Lâm không có nhận sai. Còn tại sao chuyển qua thành con của Trình Dịch Hòa thì xem hồi sau sẽ rõ.

Spoil thêm chút nữa: Trình Lâm phải đợi rất lâu đến khi Ninh Ninh lên cấp ba mới chính thức được sống cùng con. Thương Lâm Lâm quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.