Lau Súng Cướp Cò

Chương 100



Hai năm trước, Thi Dạ Triêu sốt cao vài ngày, sau đó lấy lại ý thức, chỉ mở miệng nói —— tên của Cố Lạc.

Thi Dạ Diễm cũng ở đây, lúc tất cả mọi người không biết trả lời lại như thế nào thì anh ra hiệu để mọi người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thi Dạ Diễm móc vật gì đó trong túi áo ra đặt trên đầu giường.

Đây là vật mà Cố Lạc tự tay ném vào biển ngay trước mặt Thi Dạ Triêu, là bông tai có khắc tên Thi Dạ Triêu.

Trước khi bọn họ lên máy bay đi Canada, Cố Lạc tới gặp Thi Dạ Diễm.

"Trả lại cho anh ấy." Cố Lạc đưa bông tai cho anh, đây là sau khi bọn họ đi cô dẫn người đi tìm ba ngày bên bờ biển mới tìm thấy nó.

"Anh ấy không cần vật này, mà là cần em."

"Để anh ấy hận em đi, dù sao vẫn tốt hơn cho anh ấy biết em sắp chết." Cố Lạc nghiêng đầu, "Anh ấy cần một hy vọng."

Một hi vọng có thể để sau này một người sống thật tốt, anh ấy cần một lý do để cố gắng cho dù lý do này là không cam lòng.

"Vậy Già Việt thì sao đây? Nó làm sao bây giờ?"

"Nó ở với Evan, em không lo lắng."

"Trình tiểu thư kia hình như có chút quan hệ với Cố Doãn? Cô ta có thân phận gì?"

"Điều kiện giữa cô ta và em là không tiết lộ thân phận của cô ta, chỉ cần biết cô ta có thể tin tưởng là đủ rồi."

"Quả nhiên em đã sớm sắp xếp xong tất cả mọi thứ." Thi Dạ Diễm nắm chặt bông tai. "Em thật sự có thể ác độc như vậy sao, không phải với anh ấy mà là với chính em, Evan quan tâm em vượt qua sự mong đợi của anh, anh bắt đầu nghi ngờ mình thật sự có thể giữ bí mật này hay không."

"Anh muốn em chết không nhắm mắt sao?"

Mắt của Cố Lạc đỏ lên nhìn anh chằm chằm, lúc này Thi Dạ Diễm làm sao chịu được ánh mắt này của cô chứ, giơ tay đầu hàng: "Anh sẽ nhịn, anh không nói, anh chỉ nghĩ hai người còn có thể sống cùng nhau hay không?"

Vận mệnh cường đại, ai có thể chống cự lại đây.

"Trừ phi có kỳ tích."

Cố Lạc tự giễu cười cười, Thi Dạ Diễm vỗ vỗ đầu cô, nắm chặt vật trong tay. "Em có thể tìm lại được vật này, anh tin tưởng kỳ tích là tồn tại."

Nhìn máy bay cất cánh, từ từ biến mất trong tầm mắt, Cố Lạc cảm thấy lòng mình trống rỗng.

Cô cố làm ra vẻ mặt lạnh nhạt, xoay người rời đi nhưng trong nháy mắt lại không kiềm được, bước chân ngày càng nhanh, giống như đang tìm gì đó, vừa giống như đang trốn tránh, che giấu gì đó. . . . . .

Đi ra phòng chờ chuyến bay, Cố Lạc liếc nhìn cái mô hình ròng rọc nước ở trong góc, mũi chân quay lại nhanh chóng bước tới, hai tay cầm thùng nước dùng sức giơ qua đỉnh đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, cổ tay lật lại để thùng nước đổ thẳng xuống đầu.

Trong nháy mắt tóc và quần áo ướt đẫm, nước lạnh chảy xuôi theo cằm, cô giống như búp bê vải mới vớt từ trong nước ra, nhếch nhác không chịu nổi.

Ngải Tư được cử theo canh chừng cô, đi tới cởi áo khoác choàng lên người cô, xoa xoa mặt của cô. "Cô vẫn luôn có thể làm ra chuyện khiến tôi bội phục."

Cố Lạc máy móc nhìn anh ta, đôi môi khẽ mấp máy, Ngải Tư hình như nhìn thấy trong mắt cô có thứ gì đó chảy ra —— hay chỉ là nước chảy qua mặt cô —— mà thôi.

Anh ta cười mình nhất định là nhìn lầm rồi, người phụ nữ này còn kiên cường hơn đàn ông sao có thể khóc chứ. Người tụ tập xung quanh ngày càng nhiều, Ngải Tư lái xe chạy đến trước máy ròng rọc nước.

Từ sân bay đi ra, không khí ngột ngạt nặng nề khiến Ngải Tư không chịu nổi, dừng xe ở ven đường, buồn bực đốt điếu thuốc, nói: "Cho cô nửa giờ, đủ chưa?"

Cố Lạc ngồi ở ghế phụ nhắm mắt lại không lên tiếng, sau đó nghe được anh xuống xe và tiếng đóng cửa xe.

Ngải Tư đứng hút thuốc cách xe mười mét, nhìn Cố Lạc im lặng ngồi trong xe, anh ta xoay người nhìn về hướng bắc, sâu kín than thở đó là hướng Canada, tâm của Cố Lạc ở đó. Anh ta không biết đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại là vì Thi Dạ Triêu.

Ngải Tư hút vài điếu thuốc xong, trở lại trong xe: "Cố Lạc, nếu cô muốn quay về bên cạnh anh ta thì bây giờ tôi sẽ quay đầu xe lại đi ra sân bay."

Anh ta không thấy nước mắt trên mặt Cố Lạc nhưng lại vẫn có thể cảm giác được lòng cô đang khóc, anh ta hi vọng cô gật đầu, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì.

"Người phụ nữ bướng bỉnh chết tiệt này." Ngải Tư bất đắc dĩ, "Tôi không hiểu rốt cuộc cô đang nghĩ gì."

. . . . . .

Thi Dạ Diễm cảm thấy bông tai này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt với Thi Dạ Triêu và Cố Lạc, nếu không sao lúc anh nhìn thấy nó thì ánh mắt đang u ám lóe lên ánh sáng chứ.

Mấy ngày sau, lúc Thi Dạ Diễm lại đến thăm anh thì Thi Dạ Triêu hỏi cậu ta một câu: "Có phải em biết chuyện gì đúng không?"

"Chuyện gì?" Thi Dạ Diễm giả bộ ngu.

"Một vài chuyện của cô ấy nhưng anh không biết."

"Cô ấy chỉ nói em trả vật này lại cho anh." Thi Dạ Diễm luôn cảm thấy nói dối là kỹ thuật rất khó, anh không giỏi nói dối, mà Thi Dạ Triêu lại là một người thông minh, chẳng trách Cố Lạc lại nói ra lời nói tàn nhẫn kia để tổn thương Thi Dạ Triêu, ngay cả anh cũng không nghe nổi, huống hồ là một người đàn ông vì cô mà một mình xông vào hang hổ.

Nhưng tất cả sự tàn nhẫn tổn thương và lời nói dối, cũng chỉ vì thành toàn cho một phần tình cảm của Cố Lạc.

Sau đó Thi Dạ Triêu trở lại Vancouver, mọi thứ trong nhà vẫn là dáng vẻ đó khi cô ở đây, trong tủ quần áo hơn một nửa đều là quần áo của cô, phần lớn đều chưa mặc, trên bàn trang điểm mỹ phẩm dưỡng da của cô, trong phòng tắm có bàn chãi đánh răng của cô, khắp nơi đều là bóng dáng của cô. . . . . .

Quá trình một người tiến vào trong lòng của một người khác giống như hạt giống gieo vào trong đất vậy, im lặng mọc rể, im lặng nảy mầm, không ai nghe thấy tiếng động, không ai thấy nó chui từ dưới đất lên, tất cả đều im lặng. Nhưng có một ngày bạn quay đầu lại nhìn, sẽ phát hiện ra mọi thứ bạn thay đổi long trời lở đất là vì cô, hạt giống lúc đầu kia, trong lúc bạn không để ý đã lớn thành một cây đại thụ che trời rồi.

Lúc đầu cho là chuyện rất khó thay đổi, nhưng hôm nay đã thay đổi rồi.

Thi Dạ Triêu một mình ở trong phòng, trước mắt đều bóng dáng của cô, cảm thấy khi hít thở đều rất đau, anh đi tới trước cửa phòng của Thi Già Việt, vừa mới giơ tay còn chưa gõ cửa thì cửa liền mở ra. Thi Già Việt thấy anh sững sờ, vẻ mặt Thi Dạ Triêu không biểu cảm gì, nói dối: "Ba tới nhìn con một chút, tại sao còn chưa ngủ?"

Thi Già Việt vuốt vuốt chóp mũi đỏ bừng. "Không có mẹ kể chuyện xưa trước khi ngủ cho con nghe nên không ngủ được."

Tên nhóc lừa gạt nói dối này, nó xem thường nhất là đứa trẻ đã lớn rồi còn muốn người lớn kể chuyện xưa trước khi ngủ.

Nhưng hôm nay Thi Dạ Triêu lại hết sức cảm ơn khi nghe cậu nhóc nói vậy, vì vậy một đêm đó một lớn một nhỏ, lần đầu tiên nằm chung một giường.

Thi Già Việt tìm một quyển trên giá sách đưa cho anh, chui vào kéo chăn lên, vẻ mặt mong chờ. Thi Dạ Triêu lật tờ đầu tiên, "Đây là nhật ký của con sao?"

"Con không có sách đó." Thi Già Việt thật thà nói, "Đây là con và mẹ cùng nhau viết nhật ký, con nghe cái này là được rồi."

Vết thương của Thi Dạ Triêu chưa lành hẳn nên không thể ngồi lâu, dựa vào đầu giường thuận tay lật một tờ, đọc:

—— thứ tư, ngày x tháng x năm x.

Tôi nghi ngờ ba của Già Già phải là một người rất thông minh, chí ít chỉ số thông minh rất cao mới có thể cho con anh ta gien tốt như vậy, con mới bốn tháng thì đã bắt đầu gọi mẹ không rõ rồi.

. . . . . .

Thứ hai, ngày x tháng x năm x.

Có phải đứa bé nào cũng nghịch ngợm giống Già Già không? Thật muốn chết mà, nuôi con thật sự là một chuyện không dễ dàng.

. . . . . .

Mắt Thi Già Việt hơi đỏ, tay nhỏ bé lật lung tung cuốn nhật ký, hình như muốn từ chối tất cả ký ức có liên quan tới mẹ cậu, lật tới tờ cuối cùng, ném trả lại cho anh.

Thi Dạ Triêu nhìn lướt qua, cổ họng đột nhiên khô khốc ——

Chủ nhật, ngày x tháng x năm x.

Già Già, phải đồng ý với mẹ, lúc mẹ không ở bên cạnh con thì con phải bảo vệ mình thật tốt, hãy sống thật tốt, lớn lên yêu người con yêu, không chịu khuất phục một ai.

Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, đổi lại con vì mẹ làm một chuyện: thay mẹ chăm sóc Evan, hãy nhớ yêu ba phải như yêu mẹ, đó là người đàn ông mà mẹ đến chết cũng không bỏ được.

. . . . . .

. . . . . .

Thi Dạ Triêu khép cuốn nhật ký lại, tiện tay tắt đèn bàn, để tránh tiết lộ những thứ mà anh không muốn ai thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.