Hai người, cứng đối cứng khi nếu là
thế lực ngang nhau, như vậy trước tiên nắm giữ được nhược điểm người kia liền nắm giữ tiên cơ. Nhược điểm của Hoàng Phủ Triệt là người phụ nữ và đứa con của hắn, Thi Dạ Triêu rất rõ ràng, hắn sẽ không bắt các cô đi
mạo hiểm như vậy.
"Đứa bé cũng lớn như vậy, cho tới hôm nay cho Nhan Loan Loan một hôn lễ, người phụ nữ của anh nên cảm tạ tôi."
Hai người giằng co, Hoàng Phủ Triệt trầm sắc mặt, nghiến rắng. "Anh có hiểu hai chữ vô sỉ viết như thế nào?"
Du Nguyệt Như bên kia rốt cuộc tìm được thái tử, Nhan Loan Loan được tin
tức lập tức tới thông báo cho Hoàng Phủ Triệt, thấy Thi Dạ Triêu, lại là vẻ mặt oán hận, lấy ánh mắt oán giận người đàn ông của mình tại sao
không trực tiếp giết chết hắn giải hận, Thi Dạ Triêu liền cười: "Nhan
tiểu thư —— sai rồi, hiện tại nên đổi lại xưng hô, như vậy thích hợp
sao? Không cầu cô tri ân đồ báo, ít nhất không cần lấy oán trả ơn như
vậy chứ?"
Lấy oán báo "ơn" ?
Nhan Loan Loan lúc này cười
lạnh, "Không chiếm được liền hủy diệt, đây thật đúng là tác phong của
Thi thiếu anh, chỉ là tôi không hiểu rõ, ở ngoài mặt trừ có thể khiến
cho tiểu Tịch hận anh hơn, ở bên trong anh có thể được cái gì tốt? Dù là hận cũng muốn cho cô nhớ anh? Tôi nên cho rằng anh đây là dụng tâm
lương khổ sao?"
Cô nói một phen, Thi Dạ Triêu không phản ứng
nhiều lắm, khóe miệng chỉ nhẹ nhàng câu lên. "Tôi nếu thật là ‘dụng
tâm’, cô sẽ không có cơ hội đứng trước mặt tôi nói như vậy."
Hoàng Phủ Triệt con mắt sắc khẽ biến, đem Nhan Loan Loan kéo trở về, người
đàn ông này hắn không phải chọc không được, mà là vào giờ phút này chọc
không được."Nguyệt Như có ý gì?"
Nhan Loan Loan ngay trước mặt
Thi Dạ Triêu nhắn lại lời nói của Du Nguyệt Như: "Chị Nguyệt Như đang
bận chuyện của thái tử cùng tiểu Tịch, tất cả chuyện này cái gì cũng
không liên quan không nên đi quấy rầy cô ấy (ý chỉ Chử Dư Tịch), ai sống ai chết, đều cùng chúng ta không quan hệ."
"Để anh nghe được,
thật sự là xin lỗi." Hoàng Phủ Triệt vô tội buông tay, đoán chừng hắn
không phải là người sẽ vì người khác hạ thấp của mình loại người kia,
không muốn đem thời gian lãng phí ở trên người hắn, dẫn theo người cứ
như vậy mà rời khỏi.
Du tháng như một câu nói, vậy thì đại biểu
Thi Dạ Triêu ở chỗ này không tìm được thứ hai có thể giúp hắn người.
Hoàng Phủ Gia thế lực không thể coi thường, bắt đầu lăn lộn giữa hắc
bạch lưỡng đạo, anh lần này một mình tiến đến, ngay cả 72 cũng không
mang theo, Hoàng Phủ Gia cố ý gây khó khăn, anh trong lúc nhất thời
không có biện pháp.
Thi Dạ Triêu biết, theo tính tình Du Nguyệt
Như cùng với giao tình của Cố Lạc, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Cố Lạc,
cũng chỉ là nuốt không trôi khẩu khí kia. Anh cũng biết Du Nguyệt Như cố ý không để cho Hoàng Phủ Triệt trông nom, rõ ràng cố ý nhằm vào chính
mình.
Bọn họ có thể trì hoãn thời gian vô kỳ hạn, nhưng Thi Dạ
Triêu không kéo dài được. Cố Lạc đã liên tục bị vây ở trong hôn mê,
nhiệt độ càng lúc càng cao, Thi Dạ Triêu dùng phương pháp nguyên thủy
nhất giúp cô hạ nhiệt, hô hấp nóng bỏng thổi lất phất ở trên người của
anh, mỗi một cái đều ở đây nói cho anh biết, tình huống của cô càng
ngàycàng đến gần bờ vực nguy hiểm. Miệng vết thương ở phía sau bả vai
nếu so với miệng vết thương ở trước mặt lớn hơn nhiều, máu chảy lại
ngừng, dừng lại lại chảy, chân chính đáng sợ lại là ở trong cơ thể cô
những thứ tổn thương cùng với mất máu cùng nhiễm khuẩn không nhìn thấy,
còn có những mảnh vụn chỉ nhỏ nhất bắn ra từ đầu đạn tạo thành. May mắn
nơi trúng đạn là cánh tay, nếu là bắp đùi, như vậy cô đã mất đi cái chân kia, nhưng nếu lại kéo dài xuống, cánh tay này của cô cũng không cách
nào giữ được, thậm chí còn có mạng của cô.
Thi Dạ Triêu chỉ có
thể chế tạo ra dụng cụ truyền máu giản dị nhất, kim tiêm dài nhỏ ghim
vào trong cánh tay của mình, máu mới thông qua dây nhựa mềm liên tục
không ngừng chảy vào thân thể của cô.
Ngón tay nhẹ đặt lên cổ tay cô để giò xét mạch đạp của cô, đây đã là lần thứ tư vì cô truyền máu
máu, mà sắc môi của cô lại càng trở nên trắng bệch. . . . . .
Thi Dạ Triêu lấy điện thoại, lục tìm số của Cố Doãn, cũng đang làm do dự,
anh cũng không rõ ràng tại sao lại có loại trực giác kia: nếu Cố Lcj
thanh tỉnh, tuyệt đối sẽ không để cho anh gọi số điện thoại này đi thông báo cho Cố Doãn.
Có thể là lại đau, Cố Lạc nức nở rên ngâm thật
nhỏ, hô hấp ngắn ngủi, trên mặt tái nhợt đáng sợ, trong lúc vô tình cầm
nắm ở cái tay đang vì cô truyền máu, sau đó cũng không thả. Thi Dạ Triêu không có biểu cảm gì, cảm thụ cô đau đớn cùng run rẩy, dùng khăn lông
lau chùi mồ hôi của cô.
Cô coi như thật sự xảy ra bất trắc, anh
cũng không quản chuyện gì, cũng chỉ là mất đi một đám hỏi anh cũng kháng cự, mất đi cái máy kiếm tiền này của Cố Gia mà thôi.
Thế thôi. . . . . .
Thanh âm Cố Lạc nghẹn ngào, trong căn phòng an tĩnh nhàn nhạt vang vọng,
giống như kim châm thật nhỏ thăm dò quả tim của anh, hời hợt, lại chọc
anh tâm phiền ý loạn. Không bao lâu, ngay cả anh cũng bởi vì mất máu quá nhiều bắt đầu choáng váng đầu, Thi Dạ Triêu ngồi vào bên người cô nhẹ
xoa trán trì hoãn, nỉ non nói:
"Em thế nào. . . . . . Phiền toái như vậy."
Chuyện cầu người, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện Thi Dạ Triêu chưa từng làm, một
lần cũng không có, anh là người kiêu ngạo như vậy, cuộc sống cho tới bây giờ cũng thuộc về vương quốc của anh, vật cần tìm hoặc là dễ như trở
bàn tay, hoặc là lấy tư thái cường thế đoạt lấy. Nhưng vào hôm nay, ở
ngoài năng lực của anh có thể đạt được, rốt cuộc có chuyện khiến cho anh cảm thấy khó giải quyết, anh làm trễ nải mỗi một phút, thì đồng nghĩa
với đem Cố Lạc ném vào trong bóng tối xa hơn một tấc.
Thi Dạ
Triêu lần nữa tìm được Hoàng Phủ Triệt, từ trên mặt đối phương thấy cười nhạo châm chọc cùng cao cao tại thượng, sau một lúc lâu vẻ mặt hắn mới
sóng nước chẳng xao mở ra môi mỏng: "Anh biết cô ấy là con gái Cố gia,
cứu cô ấy, đối với anh chỉ có lợi không có hại."
"Tôi không cần những thứ này, tiền thì kiếm không hết, nhiều một chút ít một chút đối với tôi mà nói không khác gì nhau."
Hoàng Phủ Triệt ôm vai, tư thái bày rất rõ ràng. Thi Dạ Triêu lại một trận
trầm mặc, hơi rũ mắt, thái tử là trung tâm của Hoàng Phủ Gia, anh biết
Hoàng Phủ Gia muốn cái gì, ôm Cố Lạc thật chặt, rồi lại nới ra.
"Tôi đồng ý với anh, không hề bước vào nơi này nửa bước nữa, cũng sẽ không —— gặp cô ấy."
Khôi phục lại ngước mắt: "Cuộc đời này vĩnh viễn không gặp nhau."
. . . . . .
Hoàng Phủ Triệt lấy được thứ mình muốn, mới móc ra điện thoại bắt đầu an bài
Cố Lạc giải phẫu, hắn mặc dù không tình nguyện, nhưng Thi Dạ Triêu rắn
độc này không thể đem hắn ép quá chặt.
Năm đó Thi Dạ Diễm cùng
thái tử kết thù kết oán, Thi Thác Thần từng để Thi Dạ Triêu đi nói với
anh bớt phóng túng một chút, lời anh ta nói là truyền lại, nhưng là
không hơn. Thi Dạ Diễm lúc ấy còn cảm thấy cảm ơn anh ta đối với chuyện
này duy trì thái độ dung túng, mà không ngăn trở giống như Thi Thác Thần vậy. Cho đến khi thái tử gặp nạn, Thi Dạ Triêu ra tay cứu giúp, Thi Dạ
Diễm mới biết anh ta tính toán điều gì: hai hổ đánh nhau, nếu là Thi Dạ
Diễm thương tổn anh ta cũng có thể ngư ông đắc lợi ngồi đó chiếm tiện
nghi, ngược lại Thi Dạ Triêu chỉ cần vào thời điểm mấu chốt vừa ra tay
liền dễ dàng đem thực lực tam phương thăng bằng vốn là cùng anh cùng
thái tử đánh vỡ, chẳng những khiến địa vị Thi Dạ Diễm bị lung lay, hơn
nữa còn có danh tiếng - ân nhân cứu mạng thái tử.
Tầm quan trọng
của Thái tử đối với Hoàng Phủ Gia thì tương đương với tầm quan trọng của anh đối với Thi gia, cho dù ai cũng biết ân tình này không thể so sánh
tầm thường, cơ hồ đánh đồng với một đòn sát thủ thậm chí một lá bùa hộ
mệnh của anh.
Đây là mấy người này ngầm hiểu lẫn nhau, cho nên
khi anh ôm Cố Lạc xuất hiện đến đòi phần nhân tình này thì Hoàng Phủ
Triệt không phải là không kinh ngạc. Tình cảm của anh ta đối với Chử Dư
Tịch cố chấp như vậy cũng không có hướng thái tử nói muốn bắt cô ấy bồi
thường để cho cô ấy ở lại bên cạnh mình, hôm nay lại mở miệng vì một
người phụ nữ từng cùng em trai anh ta cùng nhau đối phó với anh ta.
Cũng không biết là Thi Dạ Triêu người này luôn luôn đối với người khác phòng bị nặng hay căn bản là anh ta không tín nhiệm, hay là thật sự lo lắng
cho người phụ nữ này, tóm lại trong toàn bộ quá trình bác sĩ giải phẫu
cho Cố Lạc, anh ta chưa từng rời đi nửa bước. Cố Lạc bị thương cũng
không nhẹ, nhưng mà bởi vì Thi Dạ Triêu xử lý kịp thời mới vì cô tranh
thủ nhiều thời gian hơn.
"Theo loại đạn này nhìn vết thương tạo thành, lượng máu bị mất hẳn là không phải ít."
Bác sĩ ngẩng mặt nhìn sắc mặt Thi Dạ Triêu khó coi giống nhau, "Cậu truyền
máu cho cô ấy?" Thấy anh khẽ vuốt cằm, không nói gì, cúi đầu tiếp tục xử lý thương thế của cô.
Hoàng Phủ Triệt im lặng, hắn biết Cố Lạc,
mặc dù không có lui tới gì, nhưng đối với cô là người bên cạnh Thi Dạ
Diễm chuyện này vẫn là tinh tường."Anh lúc này đây lại có kế hoạch gì?"
Thi Dạ Triêu nhíu mày, Hoàng Phủ Triệt lại nói: "Làm nhiều chuyện thất đức
hại người không được lợi không sợ gặp phải báo ứng?" Thà dỡ mười tòa
miếu không hủy nhất cọc hôn, ai cũng cho là anh ta sớm bỏ qua chấp niệm
đối với Chử Dư Tịch, nhưng không nghĩ dĩ nhiên lại phá hủy hôn lễ như
vậy, lại vì một người phụ nữ gần như đứng về phía đối lập ở thời điểm
nhạy cảm như vậy tới tìm hắn, Hoàng Phủ Triệt quả thật không hiểu nổi
rốt cuộc anh ta có dụng ý ở chỗ nào, Thi Dạ Triêu là một người bụng dạ
cực sâu, vả lại vô cùng tiếc mạng, sẽ không dễ dàng để cho mình lâm vào
cảnh hiểm nguy.
Đối mặt Hoàng Phủ Triệt chất vấn, Thi Dạ Triêu chỉ lạnh nhạt cười: "Anh nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là vì cứu cô ấy mà thôi."
"Cứu người?" Hoàng Phủ Triệt cười lạnh: "Đang nói giỡn?" (điên với cái lão này quá)
Chỉ bằng anh ta đối với Thi Dạ Diễm làm những chuyện kia, anh ta ở đâu có
cái gọi là lương tâm người, nếu thật muốn cứu người cũng chỉ vì lợi ích
thôi, cứu thái tử chính là ví dụ tốt nhất. (điên tập 2. nhẫn.)
Thi Dạ Triêu dĩ nhiên biết loại chuyện vĩ đại này không có quan hệ gì với
anh, hành động cứu cô lần này chính mình cũng cảm thấy có chút không
giải thích được, nhưng lại là tự nhiên như vậy, hình như. . . . . . Anh
nên như vậy. (dấu hiệu của cảm cúm. Hè hè)
Cố Lạc hiện tại nằm ở
trước mặt anh, nhắm mắt lại, trên bả vai một mảnh máu thịt be bét, số
liệu các loại dụng cụ đang nhảy nhót, tính mạng của cô có thể nói nắm
giữ ở trong tay anh.
Ý niệm của anh, là mạng của cô treo lơ lửng.
Trong phòng giải phẫu ngoại trừ âm thanh dụng cụ giải phẫu va chạm thật nhỏ,
Thi Dạ Triêu hình như có thể nghe được tim của cô đập, cùng cô lúc này
bộ dáng yếu đuối bất đồng, đó là một loại nhịp tim hàm chứa lực lượng
nào đó, kiên cường dẻo dai, kiên định, rõ ràng chấn động màng nhĩ của
anh.
—— tôi không thể chết được.
Đây là lời nói Cố Lạc ở
trong hôn mê lặp lại vô số lần, phần lớn thời gian chỉ là hình dáng
miệng mấp máy khi phát âm, lại thật sự giống như để cho anh nghe được âm thanh đáy lòng cô.
. . . . . .
Giải phẫu hao tốn thật
nhiều thời gian, Thi Dạ Triêu trong lúc này giọt nước chưa uống hạt cơm
chưa ăn, cho đến khi giải phẫu kết thúc, bác sĩ lấy xuống khẩu trang thở phào một hơi: "Đưa tới hơi trễ, nhưng tôi đã tận lực, kế tiếp liền xem
bản thân cô ấy rồi."
Bác sĩ hình như là người đàn ông nhiều
chuyện, tầm mắt ở giữa hai người liếc liếc, lại liếc nhìn trên cánh tay
anh mấy vết kim tiêm tím bầm lớn hơn lỗ kim bình thường."Người phụ nữ
của cậu?"
Thi Dạ Triêu không có trả lời hắn ta, Hoàng Phủ Triệt
nghiêng đầu ý bảo người ở đây rời đi, phòng lớn như thế chỉ còn dư hai
người bọn họ còn có Cố Lạc trên bàn mổ.
"Thái tử cùng cậu thanh toán xong rồi, Thi Dạ Triêu, nhớ lời cậu đã nói."
"Đúng, thanh toán xong rồi."
Thi Dạ Triêu nhanh nhẹn cười một tiếng, Hoàng Phủ Triệt ở trong nụ cười đó
cũng không có thấy bất kỳ khổ sở nên có, chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó, quả thật có thứ gì đó vụt tắt trong mắt anh.
Thanh toán xong cũng không phải là chỉ ân oán giữa anh và thái tử, đối với Thi Dạ Triêu mà nói, là tất cả cùng Chử Dư Tịch.
Cố Lạc là ở hai ngày sau mới đột nhiên tỉnh lại, cô có một giấc mộng thật
dài, cuối cùng là bị bừng tỉnh. Mở mắt ra, đầu óc hỗn loạn như một đoàn
dây rối, trong lúc nhất thời quên chuyện xảy ra trước đó, không cẩn thận liên lụy đến vết thương ở vai, ngã trở về, mặc cho đau đớn kịch liệt
ném cô rơi xuống trí nhớ tìm trở lại.
Nhiệm vụ, Tác Nhĩ, hôn lễ, phục kích, bị thương. . . . . . Sau đó là, Thi Dạ Triêu.
Cô lấy xuống chụp dưỡng khí động tác đơn giản nhưng dường như dùng hết tất cả hơi sức, nhắm hai mắt nằm ở trên giường thở gấp. Nếu không phải
tiếng bước chân nhỏ nhẹ cùng tiếng vật liệu may mặc va chạm, Cố Lạc còn
chưa có phát giác được bên trong nhà có người.
Có người vạch chăn trên người cô, xem xét vai của cô, lại lần nữa đắp kín, mà tầm mắt của
người nọ rơi vào trên mặt không có chút huyết sắc nào của cô, sau đó
trên cánh môi có một trận xúc cảm hơi lạnh. Cô mở mắt ra, đầu ngón tay
Thi Dạ Triêu dính nước ở trên môi của cô nhấp nhẹ, làm trơn bóng cánh
môi khô khốc của cô.
Quá lâu không có nước, Cố Lạc ý thức mở ra
cánh môi bú chút dưỡng khí ít đến đáng thương trên ngón tay anh, đầu
lưỡi quét qua, Thi Dạ Triêu đôi mắt lạnh nhạt mà sắc bén, hỏi một vấn
đề.
"Em rốt cuộc đang vì Cố Doãn làm những gì chuyện?"
. . . . . .
Cố Lạc không có đáp, Thi Dạ Triêu tay chuyển qua vai cô đang quấn băng
không nhẹ không nặng nhấn một cái. Cảm giác đau chợt tăng lên, Cố Lạc
cắn răng, mồ hôi lạnh thấm ra, tiếng nói khàn khàn kỳ quái.
"Anh tại sao. . . . . . Không trực tiếp. . . . . . Giết chết tôi đi?" Đau như vậy cô cũng không chịu nổi.
Thi Dạ Triêu hai mắt hơi đóng, cong cong."Trước kia không có lý do, về sau càng sẽ không làm như vậy, không thể cứu cô vô ích."
Cố Lạc dĩ nhiên không hiểu, trong thân thể của mình đã giữ lại máu người
đàn ông này, ngay cả vận mạng của bọn họ, cũng như dòng máu bọn họ hòa
hợp làm một cũng phân không ra, kéo không rõ nữa.
Là yêu là hận, hay là ràng buộc dây dưa, bọn họ ai cũng không nhảy ra được rồi.