72 mang Lục Kya Việt
đi lên lầu phòng của cậu, đứa bé chưa từng có căn phòng thuộc về mình
lớn như vậy, ngây ngốc ở tại cửa ra vào mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Thích?" 72 hỏi. Lục Kya Việt thành thực gật đầu, đeo cặp sách đi vào, đứng ở giữa phòng bộ dạng có chút luống cuống.
"Gian phòng này là của cháu, những thứ kia đều là Evan chuẩn bị cho cháu, nếu như có nơi nào không hài lòng hoặc là còn cần cái gì nói với chị, không nên khách khí." 72 cười nói, sờ sờ đầu của cậu."Khuya lắm rồi, ngủ đi."
Cô giữ lại một ngọn đèn nhỏ ấm áp rồi lui ra ngoài, thời điểm Lục Kya Việt ở trong phòng đông sờ sờ tây sờ sờ Cố Lạc bước vào.
"Chúng ta thật sự phải cùng chú ấy sinh hoạt chung một chỗ rồi sao?" Lục Kya
Việt hỏi. Cố Lạc giúp cậu thay xong áo ngủ, cùng cậu nằm ở trên giường
trẻ con lớn hoàn toàn mới, đắp kín mền cho cậu."Kya Kya, mẹ nên vì lời
trước đây nói xin lỗi với con."
Lục Kya Việt không nói, Cố Lạc tiếp tục nói: "Bởi vì một chút nguyên nhân, mẹ muốn cùng chú ấy thử ở chung một chỗ."
"Nguyên nhân gì?"
Cố Lạc vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, "Mẹ tuổi cũng không nhỏ, còn chưa
từng nghiêm chỉnh cùng một người đàn ông nói chuyện yêu đương."
Lục Kya Việt nhỏ giọng cười hì hì một cái, lại sưng mặt lên, đầu nhỏ xoay
qua. Cố Lạc hỏi."Con có giận mẹ không? Mẹ nói một đằng làm một nẻo."
"Con sớm dự liệu được sẽ có một ngày này." Lục Kya Việt lại quay đầu nhìn
cô."Tại sao là chú ấy? Bởi vì hôn ước của các người sao?"
Cố Lạc
rất nghiêm túc suy nghĩ một chút đáp án của vấn đề này, "Mẹ cũng không
nói được, có lẽ là bởi vì chú ấy biết rất nhiều bí mật của mẹ, có lẽ là
bởi vì có lúc cảm thấy chú ấy rất đáng thương. . . . . ." Cô tựa hồ đang hồi tưởng một chút chuyện, Lục Kya Việt nhìn ánh mắt của cô toát ra
chút đau thương.
"Nhưng mặc kệ bởi vì sao, chính là chú ấy, không thay đổi." Cố Lạc rút về suy nghĩ: "Mẹ biết con không thích chú ấy ——"
"Con không phản đối ." Lục Kya Việt xua tan băn khoăn của cô."Con nói rồi
mặc kệ mẹ quyết định như thế nào con đều ủng hộ, chỉ cần. . . . . . Mẹ
đừng không quan tâm con."
Cố Lạc cong môi cười một tiếng, "Kya Kya, có muốn tìm kiếm cha mẹ ruột của con hay không?"
Lục Kya Việt lắc đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mân mê."Không tìm được, có lẽ
bọn họ đã không ở trên đời này rồi, nếu như bọn họ nguyện ý muốn con sẽ
không đem con bỏ lại còn bản thân mình chạy trối chết." Đáy mắt cậu mơ
hồ lóe ra thủy quang, lại tiến vào trong ngực Cố Lạc."Mẹ, con chỉ biết
mẹ là mẹ con, con muốn đi cùng với mẹ."
Cố Lạc trong lòng ê ẩm, hôn lên trên trán cậu."Mẹ vĩnh viễn đi cùng với con."
***
Dỗ con trai ngủ,Cố Lạc xuống lầu. Không biết Thi Dạ Triêu nói những thứ gì với72, sắc mặt cô nặng nề cau mày trầm tư."Tối nay cần tôi ở lại đây
không?"
"Không cần, nơi này tạm thời an toàn, không ai biết, bọn
họ trong thời gian ngắn sẽ không tra được nơi này." Thi Dạ Triêu đè mi
tâm.
"Vậy về phía Er¬ic, tôi đi điều tra một chút."
Thi Dạ Triêu nghe được tiếng bước chân Cố Lạc, giơ tay lên cắt đứt 72. Chờ 72
rời đi, anh hướng Cố Lạc ngoắc ngoắc ngón tay. Cố Lạc không để ý anh,
ngồi vào đối diện."Anh có ý tứ gì? Hoài nghi là Er¬ic làm?"
"Anh
không có nói như vậy." Thi Dạ Triêu ngửa mặt ở trên ghế sofa, động tác
bàn tay xoa xoa cái trán trong lúc vô tình để lộ ra tâm tình của
anh."Nhưng loại bom đó em cũng biết, người đặt đom đoán chắc hành trình
đường đi của chúng ta, nếu như theo kế hoạch của hắn trước tiên anh đưa
em về nhà, chờ em sau khi xuống xe trên xe chỉ có một mình anh, mục tiêu của hắn chỉ có một mình anh, rõ ràng không có tính em ở bên trong."
Nói tới đây liền dừng một chút, người có thể làm như vậy, Thi Dạ Diễm có lẽ là lớn nhất, nếu là người khác phái sát thủ tới chắc chắn sẽ không quan tâm có vật bồi táng .
"Theo đầu óc của anh ấy, chẳng lẽ sẽ không xem xét tới những thứ này?"
Thi Dạ Triêu cười châm chọc, "Nhưng là theo tính cách của cậu ta, mới có
thể cố ý lưu chỗ sơ hở cho anh, nếu như mà anh chết rồi, cho dù là bên
ngoài có hoài nghi nhưng bởi vì cậu ta là con trai duy nhất của Thi gia, cậu ta sẽ bị hoài nghi nhiều nhất, nếu anh không có chết, vậy vừa vặn
sẽ bị cậu ta nói thành là người hãm hại, quay không còn một mống."
"Không thể nào là anh ấy!" Mặc kệ anh phân tích như thế nào, Cố Lạc chỉ có một câu nói này.
Thi Dạ Triêu ngồi dậy, tầm mắt hai người đối lập với nhau, anh không nói
gì, chỉ ép người tới gần. Cố Lạc hướng bên cạnh lui về phía sau một
chút, "Anh một mực chắc chắn là anh ấy, có chứng cớ không?"
"Vậy
em có chứng cớ không phải cậu ta sao?" Thi Dạ Triêu túm cô trở lại, lấy
tay cầm lấy hộp dược cao nhỏ trên khay trà, vạch y phục của cô ra, vẽ
loạn ở trên vết thương lúc xe nổ tung tạo thành."72 mang về tin tức, máy theo dõi ở bãi đậu xe bị phá hư rồi, anh cũng không muốn hoài nghi lên
trên người cậu ta. Cố Lạc, mặc dù người khác không rõ ràng lắm, em ở bên cạnh cậu ta ngây ngốc nhiều năm như vậy chẳng nhẽ không hiểu quan hệ
giữa anh và cậu ta đến tột cùng là như thế nào? Đối với năm đó anh dùng
tính mạng Du Nguyệt Như và Thi Duy Ân làm điều kiện bức cậu ta rời khỏi
Thi gia, em rõ ràng nhất cậu ta đối với chuyện này có bao nhiêu canh
cánh trong lòng."
"Anh ấy. . . . . ."
"Cậu ta vẫn không có hành động là bởi vì thực lực cậu ta tích góp từng tí một còn chưa đủ
chống lại với anh, hôm nay đã cách nhiều năm, thực lực của cậu ta đủ
rồi, cũng đợi được một thời cơ tuyệt hảo, lợi dụng cơ hội bị vu oan hãm
hại đi vu khống hãm hại người khác." Thi Dạ Triêu bôi thuốc xong, đóng
lại nắp."Em cũng biết Thi Dạ Diễm, không có sạch sẽ bao nhiêu so với
anh, năm đó cậu ta cùng thái tử đấu là thế nào bố trí bẫy rập suýt nữa
khiến thái tử chết dưới mấy trăm họng súng chuyện đó chắc hẳn em có nghe thấy, mượn đao giết người là chuyện cậu ta am hiểu nhất, tẩy trắng làm
ăn không có nghĩa là tâm cũng có thể tẩy trắng."
Cố Lạc nửa ngày không có nói được, "Em hoài nghi trên đời này anh còn có thể chân chính tin tưởng người khác sao?"
Thi Dạ Triêu kéo khóe miệng châm chọc, thái độ chuyển một cái, bồng cô nâng đi lên lầu."Muốn biết sao?"
"Thả em xuống." Đi ngang qua bên ngoài phòng Lục Kya Việt, sợ đánh thức cậu, Cố Lạc không dám quá lớn tiếng, bởi vì như vậy ngược lại thành đang làm nũng. Thi Dạ Triêu cười một tiếng, vào phòng lấy chân đóng cửa lại, đem cô đi đến trên giường vừa để xuống, áp đi lên, hôn một cái, hàm chứa
cánh môi của cô mơ hồ lẩm bẩm không rõ:
"Anh có thể tin tưởng em, Thi phu nhân."
Thi Dạ Triêu xảy ra chuyện lớn như vậy, Thi Thác Thần giận dữ. Bởi vì không biết rõ chi tiết, cũng không hoài nghi là do Thi Dạ Diễm gây nên.
Hai anh em sống ở Toronto gặp mặt nhau ở Thi gia, không khí dĩ nhiên là có
một chút khác lạ, trừ Thi Thác Thần, hai người bọn họ ai cũng không đề
cập chuyện đêm đó. Chỉ là tầm mắt hai người đụng phải nhau thì đáy mắt
đều có chút tìm tòi nghiên cứu lẫn nhau không rõ.
Bản thân Cố Lạc vẫn kiên trì như cũ, không tin chuyện này có liên quan đến Thi Dạ Diễm, nhưng câu "Tin tưởng" của Thi Dạ Triêu làm cho cô áp lực khổng lồ. Vì
làm rõ chuyện này, Cố Lạc chờ anh rời khỏi Thi gia mới hẹn anh ra ngoài.
Thi Dạ Diễm biết mục đích cô đến, lại cố ý không nói, chờ cô đi thẳng vào vấn đề: "Đến cùng phải anh hay không?"
Thi Dạ Diễm nhướng cao lông mày, "Đây là lên giọng chất vấn sao? Cùng anh trai anh ở chung một chỗ, em liền quên ai là bạn bè?"
"Em không phải ý đó, em tin không phải anh, chỉ là ——"
"Chỉ là anh ta nói có thể là anh, em liền dao động." Thi Dạ Diễm nói tiếp,
nói xong nhẹ nhàng."Anh ta nghĩ như thế nào anh đại khái đoán được,
không ngờ chính là thái độ của em, xem ra phát triển không tệ với anh
ta, a, thật là có tình cảm."
Cố Lạc có loại cảm giác bị xem xét khiến tâm tư quẫn bách."Tình cảm là tình cảm, cùng chuyện này không thể nói nhập làm một."
Thi Dạ Diễm lắc đầu."Em sai rồi, Cố Lạc, đây hoàn toàn chính là tình cảm,
mặc kệ anh ta nói gì, cái cân nội tâm em cũng sẽ nguyện ý nghiêng về bên anh ta, dù là trên lý trí hay là tự nhiên phán đoán, nhưng về tình cảm
em cũng là nghiêng về anh ta, anh nói đúng không?"
Cố Lạc há mồm, nhưng lại vô pháp phản bác. Thi Dạ Diễm cười, "Rất tốt." Thi Dạ Triêu
không hổ là Thi Dạ Triêu, thu mua lòng người rất giỏi, ngày trước là A,
không nghĩ tới bây giờ đổi lại là Cố Lạc."Trở về nói cho anh ta biết, dù là anh làm, anh ta cũng không có chứng cớ."
"Er¬ic!"
"Mặc kệ nói thế nào, người làm chuyện này không có thương hại đến em, bằng
một điểm này, cái tội danh này anh gánh vác." Thi Dạ Diễm đứng dậy, "Có
lẽ nên để cho em biết, mấy tháng trước anh ở Miami buôn bán bên kia xảy
ra chút vấn đề cần xử lý, cho nên không thể đuổi kịp hôn lễ thái tử, mặc dù không có tạo thành hậu quả quá nghiêm trọng, nhưng kỳ thật sự kiện
kia, anh vẫn hoài nghi cũng không phải là một ngoài ý muốn."
Cố Lạc hơn người thông minh, anh lại nói lúc này, nhất định là có có liên quan đến Thi Dạ Triêu.
"Dĩ nhiên, em cũng có thể nói là có người cố ý gài tang vật, trước anh cũng nghĩ như vậy, cho nên căn bản không đề cập qua, nhưng chuyện lần này
làm cho anh không thể không lần nữa suy tính, người bị vu oan có lẽ cũng không phải anh ta, mà là anh."
Hoặc là có người đang khích bác
chiến hỏa giữa hai anh em bọn họ, hoặc là chính là Thi Dạ Triêu cần một
lý do danh chính ngôn thuận nuốt trọn anh mà cố ý thiết kế, hai lần, đều là Thi Dạ Triêu âm hiểm, anh cũng không dám quên.
Cố Lạc môi mím lại chặt, "Mặc kệ em và Thi Dạ Triêu quan hệ như thế nào, lý trí của em và phán đoán đều còn tồn tại, sẽ không dễ dàng bị chi phối."
Thi Dạ Diễm gật đầu, anh đương nhiên biết, Cố Lạc là người phụ nữ bất luận
kẻ nào cũng không thể xem thường, lòng của cô có thể bởi vì tình cảm mà
bị thu phục, nhưng sẽ không bị mê hoặc."Miami bên kia cần anh trở về nán lại một thời gian, để cho anh ta tự giải quyết cho tốt." Anh tạm ngừng, "Cố Lạc, đàn ông là em chọn, anh không có quyền can thiệp bất cứ chuyện gì của em, nhưng, phải cẩn thận."
Giống như cô từng nói, mặc kệ
anh và Thi Dạ Triêu quan hệ như thế nào, Cố Lạc cùng anh ta tình cảm
thắm thiết thì không cách nào thay đổi, cô di tình biệt luyến (đại khái
là chuyển tình yêu sang người khác) anh vui khi việc thành, nhưng tóm
lại không hy vọng cô gặp chuyện không may.
Thi Dạ Triêu biết cô
đi gặp ai, lại cũng không đề cập tới. Đối với lời của Thi Dạ Diễm về sự
kiện kia, mặc dù trong lòng Cố Lạc giống như bị tảng đá lớn chặn, nhưng
trước khi không biết chân tướng, cô không muốn hoài nghi vô nghĩa.
Hai người theo đuổi tâm tư của mình, nhưng lại không chút nào ảnh hưởng cái gì, loại chung đụng kỳ diệu này, Cố Lạc cũng cảm thấy buồn cười.
"Cười cái gì?" Thi Dạ Triêu vùi trước máy vi tính nghiên cứu bản vẽ, vừa ngẩng đầu liền phát hiện nụ cười bên môi cô.
Cố Lạc đang cầm cà phê, lắc đầu một cái."Cuộc sống như thế này, như anh mong muốn sao?"
Thi Dạ Triêu kéo khóe miệng, tầm mắt trở lại bản vẽ cùng mô hình vũ
khí."Trên đời này chỉ có hai mươi phần trăm có thể vượt qua cuộc sống
bọn họ muốn, bởi vì vô dục vô cầu, ba mươi phần trăm đang thông qua các
loại phương pháp cố gắng lấy được thứ bọn họ muốn, còn dư lại năm mươi
phần trăm là vĩnh viễn không chiếm được."
"Tại sao?"
"Bởi
vì dục vọng con người là không ngừng nghỉ, thực hiện mục tiêu lúc đầu
cũng không thể khiến cho bọn họ lấy được thỏa mãn, ham muốn là động
không đáy, lấp không đầy ."
"Anh lúc đầu mục tiêu là cái gì?"
Thi Dạ Triêu trả lời rất đơn giản: "Quên."
Cố Lạc mỉa mai cười một tiếng, "Quả nhiên, cho dù là động không đáy, mọi người cũng sẽ phía sau tiếp trước nhảy xuống."
"Đừng sợ, anh sẽ ở ở dưới đón em."
Anh nói lời này thì vẫn như cũ không có ngẩng đầu, bởi vì vô cùng chuyên
chú, mi tâm hơi nhíu lại. Cố Lạc lẳng lặng nhìn Thi Dạ Triêu, nhấp một
hớp cà phê."Như vậy xác định có thể tiếp được em sao?"
"Em trước tiên phải xác định mục tiêu của em là anh."
Cố Lạc cúi đầu, không có nói nữa.
Nếu như đây cũng là tính toán và rắp tâm khác của anh, Cố Lạc hi vọng cô đợi không được cái ngày phơi bày kia.
Hai ngày sau, 72 lại mang về một cái tin: "Hổ Sa chính là người tình kia chết rồi."
Kỷ Linh đẩy cửa đi vào, 72 đem lời muốn nói ra nuốt trở về."Phu nhân."
Kỷ Linh gật đầu, nhìn về phía Cố Lạc."Vừa đúng cháu và Evan đều ở đây, có
chuyện không thể không đến hỏi một chút, các người tính toán khi nào thì bắt đầu suy tính chuyện lễ phục áo cưới?"
Vấn đề này chính là
hỏi khó Cố Lạc, theo bản năng nhìn Thi Dạ Triêu. Kỷ Linh cười híp mắt
nói: "Vừa vặn ta biết một nhà thiết kế ở Canada, các người không ngại,
để cô ấy tới phụ trách được không?"
Hai người đều không có dị nghị, Kỷ Linh hài lòng cười một tiếng: "Cố tiểu thư, cùng bác đi gặp nhà thiết kế?"