Lúc trước, Cố Lạc cũng không nghĩ tới chuyện để cậu tham gia vào thế giới
của cô khi quyết định giữ Lục Già Việt lại bên cạnh. Làm trẻ con nhà
bình thường sẽ mang đến cho cậu càng nhiều niềm vui và tự do cùng với
cuộc sống quan trọng nhất là yên ổn. Đó là thứ mà cô luôn muốn nhưng
không có được. Tuy nuôi nấng Lục Già Việt rất mạo hiểm nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ cậu. Vì để làm được những thứ này Cố Lạc đã phải
trả giá rất nhiều. Cô cố gắng để cậu có cuộc sống bình thường nhất, tuy
với năng lực của mình thì cô có thể cho cậu đãi ngộ cao hơn.
Ở
trong mắt người khác, Lục Già Việt không gia thế không bối cảnh có thể
có liên quan tới nhân vật quan trọng như Thi Dạ Triêu là điều không thể. Trừ phi dưới tình huống --
Để không bại lộ thân phận, Cố Lạc rất ít tới trường của Lục Già Việt, chỉ có vài lần mai phục sau này khi Thi Dạ Triêu nghĩ Lục Già Việt gặp chuyện không may thì cô mới vội vàng tới trường này một lần. Cũng chỉ một lần này, không ai biết Thi Dạ Triêu bị một học sinh lắm chuyện nhận ra. Chuyện này vô tình trở thành tai họa
ngầm lớn nhất...
Vài lời đồn theo vài phiên bản truyền đi trong
các bạn học. Ví dụ như cậu là con riêng mà Cố Lạc và Thi Dạ Triêu là đôi tình nhân không dám cho ai biết. Thậm chí còn nói cuộc sống riêng của
Cố Lạc quá mức hỗn loạn nên mới dẫn tới việc cha của Lục Già Việt họ gì
tên chi cũng không rõ.
Tuy mới đầu Lục Già Việt rất phản cảm với
những lời đồn này nhưng cũng không quá quan tâm. Bởi vậy cậu bị đa số
bạn học trong trường tẩy chay. Mà sau khi Cố Lạc và Thi Dạ Triêu gặp
chuyện không may, tuy "thân phận" của Cố Lạc từ "tình nhân" được đổi
thành "chính thức" nhưng lời đồn lại càng ngày càng tệ hại hơn: Đám hỏi
xấu xí, lợi dụng lẫn nhau một cách đê tiện, vô sỉ âm mưu hãm hại người ta, kể cả chuyện nhà họ Thi có bối cảnh hắc đạo cũng bị đào ra,
thêm mắm thêm muối y như thật, trở thành chủ đề câu chuyện nặng nề khó
nghe. Cùng lúc đó, mức độ xa lánh Lục Già Việt càng lên cao, càng sâu
hơn tới mức đe dọa đuổi học cậu. Tất cả oán hận tích tụ lại, cuối cùng
như một trái bom bị kích nổ vào một buổi chiều nọ, lại khiến Lục Già
Việt bị hãm hại ác ý không thể nhịn được nữa mà đánh nhau với Ken là đứa cầm đầu và vài đứa nữa.
Ngọn nguồn câu chuyện đều do Ken mà nên. Mà ba Statham của nó đã sớm nhận ra thân phận của Thi Dạ Triêu, cũng
sau khi con mình bị Lục Già Việt đả thương mà tức giận, phơi bày tất cả
mọi việc ra ánh sáng để trả thù. Toàn bộ mọi chuyện tạo ra một cơn sóng
gió thật lớn.
Khi chuyện này gây xôn xao dư luận chỉ trong một
đêm thì ông mới ý thức được mình đã gây họa, chọc vào người không nên
chọc. Nhưng so với rắc rối của ông ta mà nói thì người bị tổn thương
trong vụ "gièm pha" này không chỉ là Lục Già Việt. Cố Lạc càng bị đẩy
lên đầu sóng ngọn gió. Có người đoán Lục Già Việt là con riêng của Cố
Lạc và Thi Dạ Diễm, bởi vậy mới dẫn tới hai anh em hoàn toàn đoạn tuyệt. Thậm chí ngay cả Thi Dạ Triêu - người được cho là sớm biết chuyện Cố
Lạc có con riêng cũng không trở nên cực đoan mà trả thù như mọi người
nghĩ.
Việc này bị Thi Dạ Triêu cố gắng tạm thời đè xuống, không thể truyền tới tai Kỷ Linh nhưng anh biết không kéo dài được bao lâu.
Nhà họ Cố bất động thanh sắc, không truyền ra tin tức gì cả. Bên Thi Dạ
Triêu cũng vậy. Cố Lạc không đoán ra anh đang có kế hoạch gì nhưng càng
ngày càng lo lắng.
Một nhà Ken biến mất không thấy tăm hơi sau
chuyện đó, 72 phái người tìm kiếm. Vài ngày không thấy Thi Dạ Triêu chưa lộ diện. Rốt cuộc vào chạng vạng một ngày, Cố Lạc nhận một cuộc điện
thoại của 72, muốn cô chạy nhanh tới một nơi, chỉ có cô mới có thể ngăn
Thi Dạ Triêu làm ra chuyện không thể vãn hồi được.
Cố Lạc cả
kinh, nhớ lại ánh mắt cực kỳ giận dữ của Thi Dạ Triêu ngày ấy thì có dự
cảm chẳng lành. Có thể anh đã tìm được hành tung cả nhà Ken. Với tính
cách anh thì có "đại khai sát giới" cũng chẳng có gì là lạ.
Cố
Lạc dặn Lạc Già Việt ngàn vạn lần đừng ra cửa, thay quần áo rồi vội vàng rời đi. Chờ tới khi cô đuổi tới thì mới phát hiện đó là một quảng
trường trước một quán rượu nổi tiếng. Cảnh mặt trời sắp lặn trên quảng
trường rất đẹp khiến không ít người thích chụp ảnh tụ tập lại.
Gọi điện cho Thi Dạ Triêu và 72, Cố Lạc đội mũ đeo kính râm tìm kiếm trong đám người nhưng không thấy bóng dáng của bọn họ.
Cố Lạc đẩy đám người ra, đi thẳng vào giữa quảng trường. Xung quanh toàn
là những gương mặt xa lạ. Ngay lúc lòng cô nóng như lửa đốt thì những
người xung quanh bắt đầu dùng cùng một ánh mắt mà nhìn cô, dường như đã
nhận ra thân phận của cô.
Cố Lạc vừa định rời đi thì bỗng bị
người đứng sau túm chặt lấy vai. Từ sau chuyện kia tính cảnh giác của cô đặc biệt mạnh. Cô xoay tay đánh trả theo bản năng nhưng bị người nọ bắt lại rất chuẩn xác.
"Là anh."
Thi Dạ Triêu nắm cổ tay cô, kéo cô về phía mình, ôm nhẹ lấy eo cô. "Nhìn chuẩn rồi hãy ra tay."
Cố Lạc ngạc nhiên, nào có tâm tư liếc mắt đưa tình với anh trong tình
huống này. Cô kéo tay anh, khẽ hỏi: "72 bảo em tới đây ngăn cản anh. Mặc kệ anh muốn làm gì thì cũng đừng xúc động, bạo lực không phải cách để
giải quyết vấn đề."
Thi Dạ Triêu nhíu mày, "Trong mắt em anh chỉ có thể làm những chuyện này thôi sao?"
Người xung quanh tụ tập lại, Cố Lạc để ý xung quanh, xem nhẹ nụ cười nhàn nhạt trên môi anh. "Chúng ta nhanh rời khỏi đây đi."
"Nhớ đây là đâu không?" Thi Dạ Triêu không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào
tòa nhà cao tầng cách đó mấy trăm mét: "Đây là nơi chúng ta đính hôn
trước kia, là nơi lần đầu tiên em biết phải gả cho anh."
Cố Lạc sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của anh, ký ức ập vào đầu cô trong nháy mắt. "Đã...Lâu như thế rồi..."
Thi Dạ Triêu nâng cằm cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Lâu như vậy anh mới có thể có được sự cam tâm tình nguyện của em."
Cố Lạc rất muốn hỏi một câu là vì sao thì lại bị hành động tiếp theo của anh mà không nói nên lời.
Thi Dạ Triêu lui ra phía sau hai bước, lấy ra một cái hộp tròn nhỏ bằng
nhung màu lam nho nhỏ, mở ra, bên trong là một cái nhẫn kim cương. Cố
Lạc giật mình, đôi môi khẽ nhếch, thoáng chốc nơi đáy mắt có một tầng
sương mù. Thi Dạ Triêu bỗng khom người, quỳ một chân xuống trong tiếng ồ lên của mọi người, mở cái hộp nhẫn ra, hơi ngẩng mặt, đôi môi khi đóng
khi khép, chỉ nói ra ba chữ --
"Gả cho anh."
...
Ngay lập tức, tiếng ồ lên của mọi người liền biến thành tiếng hít khí và
tiếng máy ảnh lạch xạch, không ai tin vào những gì hai mắt mình nhìn
thấy, lại không thể không tin.
Hai mắt Cố Lạc không hề chớp mà
nhìn anh. Người đàn ông luôn ngông cuồng tự cao tự đại từ khi chào đời
tới nay chưa bao giờ quỳ trước ai, cho dù chỉ một giây. Với quan hệ của
bọn họ thì Cố Lạc lại càng không dám hy vọng xa vời có một ngày sẽ được
anh cầu hôn như thế, lại còn dưới tình huống như thế này.
Cô nắm
chặt hai nắm tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, giọng lại run run.
"Anh là vì để dẹp yên chuyện này nên mới diễn trò ư?"
Thi Dạ
Triêu hơi khó chịu, "Tuy là diễn trò cũng không có gì đáng cho anh phải
vứt bỏ thân phận mà làm chuyện thế này trước mặt đám đông -- trừ em ra." Anh biết lần đó ở nước M Cố Doãn cố ý làm khó dễ mà đòi sính lễ của
anh, thực ra Cố Lạc rất mong chờ anh có thể cầu hôn như một người đàn
ông bình thường.
Cô cho anh tương lai, anh sẽ cho cô tất cả mọi thứ có thể cho.
"Chỉ là diễn trò?" Cố Lạc nghẹn ngào chất vấn. Như lần trước thì chỉ có mấy
người Cố Doãn biết chuyện cầu hôn này, còn lần này thì mọi người đều
biết. Với anh mà nói thì "cái giá phải trả" quá lớn.
Thi Dạ Triêu nhếch mày, chỉ nói một câu kia: "Gả cho anh, Cố Lạc."
Nếu chỉ là một vở kịch thì Cố Lạc hy vọng mình có thể diễn vai này vĩnh viễn.
Sương mù nơi đáy mắt khiến cô thấy khuôn mặt Thi Dạ Triêu trở nên mờ mờ ảo
ảo. Cô lau mắt, nghiêng đầu, cố gắng ép nước mắt lại, sau đó túm lấy cái nhẫn trong tay anh, bá đạo tuyên bố: "Anh phải nghĩ cho rõ, cưới em thì đời này anh chỉ có thể có một mình em, dù bất cứ chuyện gì xảy ra em sẽ không đồng ý ly hôn."
Thi Dạ Triêu tao nhã đứng dậy, nắm tay cô, luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út, cúi đầu ấn một nụ hôn lên mu bàn tay
cô, hứ: "Bắt đầu từ ngày mai Lục Già Việt sẽ sửa thành họ Thi. Từ nay về sau anh có muốn vô lại cũng không được nữa."
Một tia đề phòng và đấu tranh cuối cùng bị những lời này đánh nát. Cố Lạc ngã vào lòng anh, cố gắng cắn môi nén nước mắt sắp trào ra lại.
Thi Dạ Triêu ấn
đầu cô vào ngực mình, đảo mắt qua những người đang vây xem,
giọng không lớn không nhỏ vang lên bên tai Cố Lạc: "Con trai anh, anh sẽ dùng hết mọi khả năng để nó không bị tổn thương nữa."
Một câu này vừa là lời hứa vừa là sự bao dung và yêu thương lớn nhất cuộc đời này mà Thi Dạ Triêu dành cho cô.
Cố Lạc nhắm mắt lại. Lòng dạ người đàn ông này sâu thế nào cô không quan
tâm nữa. Có thế nào cô cũng không ngờ anh đã dùng cách quang minh chính
đại nhất để thừa nhận thân phận của cô và Lục Già Việt, dễ dàng khiến
các tin đồn tự sụp đổ, dùng cách tốt nhất để cho cô một lời cầu hôn khó
quên nhất.
Xe của 72 xuất hiện rất đúng lúc để đón bọn họ. Cố Lạc vừa lên xe thì liền gục trong lòng Thi Dạ Triêu, dốc sức hôn anh.
"Đợi lát nữa." Thi Dạ Triêu vừa nhận sự nhiệt tình của cô vừa cố gắng ngăn cô lại, "Đợi một chút, Cố Lạc...Đợi chút."
Cố Lạc không quan tâm, chủ động khác thường. 72 mím môi cười, tập trung
lái xe. Thi Dạ Triêu không thể không giơ hai tay giữ chặt đầu cô để ép
cô dừng lại. Anh khẽ mổ lên môi cô: "Anh định cử hành hôn lễ vào một
tháng sau. Có ý kiến gì không?"
"Em nghĩ anh sẽ nói là ngày mai." Cố Lạc khàn khàn nói.
Thi Dạ Triêu cười trêu: "Anh nghi ngờ em sẽ vây anh trên giường vài ngày. Chắc chắn ngày mai sẽ không kết hôn được đâu."
Mặt Cố Lạc đỏ lên, dứt khoát kéo tay anh ra, hôn anh lần nữa.
...
Ánh chiều tà cuối cùng chiếu lên hai người qua cửa sổ xe.
So với tất cả mọi chuyện trên thế gian này thì chỉ có yêu anh mới là chuyện Cố Lạc muốn làm nhất.
Tận mắt nhìn thấy mình chết dần từng ngày cũng không bi thương. Bi thương
là trong quá trình này mà phải trơ mắt nhìn mình dần dần yêu một người,
cuối cùng không cách nào tự kiềm chế được.
Cô cảm nhận được sự ấm áp khác hẳn người thường nơi người đàn ông này. Sự ấm áp này báu vật duy nhất trong đời này của cô.
Yêu và được yêu là ân huệ của ông trời. Cô không thể cầu xin gì hơn.
Nhưng, Thi Dạ Triêu, em còn muốn...Ở bên anh cho đến cuối cuộc đời.