[Lâu Thành Diễn Sinh] [Lăng Lý] Sổ Tay Chăn Nuôi Sư Tử

Chương 6: Chương 6





Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
6.

Tại sao nói mắt to thì đẹp? Vì mắt to rất đẹp!
Lăng Viễn nấu cơm rất nhanh, anh nấu hai món, Lý Huân Nhiên giúp anh đặt cháo lên bàn, Lăng Viễn múc cháo cho cậu trước: "Cậu rửa tay chưa? Rửa tay rồi ăn nhanh đi.

Hơi nóng, đừng để phổng lưỡi.

"
Lý Huân Nhiên ngồi đối diện anh, những ngón tay thon dài cuộn tròn trên bàn.

Lăng Viễn liếc nhìn.

Cháo khá nóng, hơi nước lượn lờ, hai người cách nhau một lớp sương mù nhỏ.

Lý Huân Nhiên ở bên kia sương mù chớp chớp mắt nhìn anh – Mắt to thật.

Thẩm mỹ trên thân thể người của Lăng Viễn không bao gồm mắt, bởi vì năm đó người hiến xác cũng không có mở mắt.

Vì vậy, Lăng Viễn hầu như không có thẩm mỹ với mắt.

Hoặc là lớn hoặc là nhỏ, anh thấy không sao cả.

Rốt cuộc, sự khác biệt giữa các nhãn cầu bình thường khi giải phẫu ra là cực kỳ nhỏ, hầu như đều giống nhau.

Mà kích thước mắt của một người sống cũng chỉ phụ thuộc độ mở của mí mắt
Sự logic trong lý trí lạnh lùng của anh hoàn toàn sụp đổ trước Lý Huân Nhiên.

Cho dù Lý Huân Nhiên đang nhìn chăm chú vào ai, đối phương cũng khó có thể từ chối nhìn thẳng cậu.

Lăng Viễn đã suy nghĩ mấy từ để miêu tả ánh mắt của Lý Huân Nhiên, nhưng đều thấy nó quá thô tục không xứng.


Hơi nước làm anh mù mờ, trong mắt một mảnh trơn bóng mông lung.

Khi tâm trạng thả lỏng thoải mái, đôi mắt sẽ vô thức mở to, có lẽ là yên tâm ngẩn người cho nên ánh mắt nhìn đăm đăm.

Khi tâm trạng kích động khẩn trương bất an sẽ liếm môi, khi lo lắng hơn sẽ cắn môi.

Lăng Viễn trong lòng ghi nhớ, cười nói: "Cậu làm sao vậy? Mau ăn đi."
Lý Huân Nhiên cũng nhìn Lăng Viễn qua làn hơi nước.

Thât ra, cậu đã giật mình khi lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Viễn.

Một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác trắng với cây bút trên ngực, ống nghe treo bỏ vào túi, tay cầm kẹp tài liệu, đoan chính bước đến, uy nghiêm sát khí, tư thế tiêu chuẩn của tinh anh bậc cao nhất trong xã hội.

Anh không cảm xúc nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc thờ ơ.

Cậu chưa từng đắc tội vị bác sĩ này, không, còn chưa từng gặp anh ta.

Lý Huân Nhiên lúc đó đau đầu đau mặt buồn nôn, thầm nghĩ nếu xảy ra ẩu đả, rốt cuộc xem là đánh cảnh sát hay là bạo hành bác sĩ.

Bác sĩ đó không chút do dự lưu loát đi về phía cậu, duỗi tay bắt tay: "Xin chào, tôi là Lăng Viễn."
À, Viện trưởng Lăng.

Tất nhiên Lý Huân Nhiên biết anh, anh rất nổi tiếng.

37 tuổi trở thành Viện trưởng, chủ nhiệm khoa, giáo sư của bệnh viện đặc biệt cấp ba, quả thực chính là một huyền thoại.

Anh hoàn toàn khác với những gì Lý Huân Nhiên đã tưởng tượng, ít nhất anh anh tuấn hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.

Lý Huân Nhiên cảm thấy ba mẹ Lăng Viễn chắc là đã chỉnh sửa khuôn mặt của anh trước khi anh được sinh ra.

Hình dáng của đôi mắt, độ cao của sống mũi, độ dày của lông mi, kích thước khuôn mặt có thể đã được ba Lăng mẹ Lăng lên kế hoạch.

Rõ ràng, thành phẩm rất thành công.


Vì vậy, cho dù Viện trưởng Lăng có một khuôn mặt nghiêm nghị, Lý Huân Nhiên cũng không có ấn tượng xấu về anh.

Haizz, thế giới nhìn mặt này.

Qua làn hơi nước, ngũ quan của Lăng Viễn cũng không còn sắc bén nữa, cả người đều nhu hòa.

Anh ôn hòa nhìn Lý Huân Nhiên: "Ngẩn người cái gì vậy? Trời lạnh, ăn đồ lạnh dạ dày lại không thoải mái."
Nụ cười của Lăng Viễn chia làm hai loại.

Nụ cười khẽ nhếch và nụ cười dịu dàng.

Loại trước dùng trong bệnh viện, loại sau dùng cho Lý Huân Nhiên.

Lý Huân Nhiên ghi nhớ trong lòng gạch hai nét.

Lý Huân Nhiên tiếp tục ngậm đũa, chớp mắt, lông mi thật dài vuốt qua vuốt lại trong lòng Lăng Viễn.

Lăng Viễn ho khan một tiếng: "Huân Nhiên?"
Lý Huân Nhiên định thần lại: "Hả?"
"Mau ăn."
"À."
Sau khi Lý Huân Nhiên ăn tối, đương nhiên ở lại nhà của Lăng Viễn.

Bình thường hình cảnh bận rộn đến trời tối đen, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trong đội, Cục trưởng Lý và bà Lý đã quen với việc cậu không có ở nhà.

Lý Huân Nhiên rửa mặt, mặc bộ đồ ngủ mới mua của Lăng Viễn.

Lớn một chút, thân hình gầy gò của cậu đung đưa trong bộ quần áo.

Lăng Viễn muốn cười, nhưng cảm thấy hơi bất lịch sự, đành phải ho khan một tiếng.

Lý Huân Nhiên đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, lướt điện thoại, mắt cá chân gầy, Lăng Viễn cảm thấy mình có thể cầm nó bằng một tay.


Đột nhiên Lý Huân Nhiên ảo não nói: "A, anh ta lại cho tôi một like."
Lăng Viễn dọn dẹp xong phòng bếp đi ra lau tay: "Cái gì?"
Lý Huân Nhiên ôm gối sô pha thở dài: "Anh bị tài khoản cương thi quấn lấy chưa?"
Lăng Viễn sửng sốt: "Cái gì là tài khoản cương thi?"
Lý Huân Nhiên nghiêng đầu: "Anh có Weibo không?"
Lăng Viễn gãi đầu: "Vừa đăng ký."
Lý Huân Nhiên nói: "Tài khoản cương thi chính là...!Tôi cũng không biết tại sao có họ.

Like, chia sẻ, bình luận đều do máy móc thực hiện.

Không phải là người thật".

"Ồ.

Vậy quấn lấy để làm gì?"
"Ai mà biết được, chắc mất não.

Tôi đăng emoji mặt đầy nước mắt anh ta cũng like.

Tôi đoán không phải là tài khoản cương thi thì là đại lý thu mua hay gì đó."
Lăng Viễn ngồi ở bên cạnh cậu, nghiêm túc nhìn cậu: "Like không phải là ý tốt sao?"
Lý Huân Nhiên sửng sốt: "Hả? Ý của anh là gì?"
Lăng Viễn nói: "Tôi thấy một nhóm người làm gì đều nói "Nhớ like cho tôi nha", chẳng lẽ like không tốt hay sao?"
Lý Huân Nhiên cười to: "Vậy phải xem là nội dung gì, hơn nữa mấy cái đó là blogger cần nổi tiếng, tôi đau dạ dày đăng emoji khóc lóc anh ta còn like, nếu không phải vui sướng khi người khắc gặp họa thì chính là mất não.

Anh chờ tôi xóa anh ta, tôi không tin không trị được anh ta.

"
Lăng Viễn nghiêm túc hơn: "Không phải đại lý thu mua.

Là bác sĩ chủ nhiệm."
Lý Huân Nhiên cầm điện thoại, ngơ ngác nhìn Lăng Viễn: "...!Anh nói vào chỗ tôi nghe hiểu được ấy?"
Lăng Viễn cầm lấy di động của Lý Huân Nhiên, bấm vào người hâm mộ của cậu, sau đó bấm vào avatar của "Không Đồng Miễn Thuế Free", bấm vào trang chủ, có nhiều thông tin cơ bản hơn, sơ yếu lý lịch nghề nghiệp siêu chi tiết xuất hiện.

"Bác sĩ chủ nhiệm." Lăng Viễn trịnh trọng chỉ cho Lý Huân Nhiên xem, nói nhấn mạnh.

Lý Huân Nhiên há miệng nhìn "Không Đồng Miễn Thuế FREE", lại nhìn Lăng Viễn: "Đây...!là anh?"
Lăng Viễn mím miệng, nghề nghiệp vẻ vang của anh không thể bị làm bẩn.


Lý Huân Nhiên bật cười rung trời chuyển đất, nhắm mắt há miệng lắc qua lắc lại, Lăng Viễn bình tĩnh quan sát răng hàm trên dưới của cậu.

"Anh đặt cái tên như vậy làm gì?" Lý Huân Nhiên nằm trên gối thở gấp.

Lăng Viễn không thấy có gì buồn cười: "Free là biệt danh của tôi khi còn đi học."
Lý Huân Nhiên cười như đang hấp hối, Lăng Viễn vỗ nhẹ vào lưng cậu.

Cái cổ thon gầy, mái tóc mềm mại, xương bướm hoàn mỹ, chạm vào thật khiến cho Lăng Viễn cũng vui vẻ lên.

Lý Huân Nhiên cười đủ rồi, sửa chữa ghi chú "Không Đồng Miễn Thuế FREE".

Vì vậy Lăng Viễn trong điện thoại của Lý Huân Nhiên không phải là cái tên này, mà là ba chữ to:
Tiểu Phúc Thụy.(*)
(* Theo như mình hiểu là mang lại may mắn, điềm lành)
"..." Lăng Viễn không có ý kiến ​​gì.

Lý Huân Nhiên vẫn rất vui vẻ: "Tôi cũng theo dõi anh.

Bình thường anh theo dõi cái gì? Tôi thích Cung hoàng đạo và thể thao."
Theo dõi em.

Lăng Viễn thầm trả lời, không lên tiếng.

Lý Huân Nhiên sang sảng vỗ vai Lăng Viễn: "Viện trưởng Lăng bác sĩ chủ nhiệm đừng tức giận.

Tôi đã hiểu lầm anh, nhưng anh cũng không nói với tôi đó là anh.

Chúng ta huề nhau."
Lăng Viễn nhìn Lý Huân Nhiên.

Hết cách với em.
- ----o0o-----
Cảnh quan Lý tự nhiên như ruồi, vô nhà người ta ở dù có thân lắm đâu.

Nhưng mà cái gì cũng có lý do của nó.

Mọi người theo dõi tiếp nhé!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.