Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

Chương 2: Cậu ấy nóng quá



EDIT: TRÀ ĐÀO

-------

Thôi Hiểu đưa cô đến cửa thang máy, Phó Nhạn Linh vẫy tay dựa vào tường, “Cậu đi đi, tớ tự về được.”

Thôi Hiểu nhìn nước mắt cô rơi không ngừng, biết cô khó chịu, cũng không mắng thằng chó kia nữa, chỉ nói: “Vậy cậu về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tớ tới tìm cậu.”

“Ừ.” Phó Nhàn Linh che mặt đi vào thang máy, cô ấn nút, khịt mũi đợi một hồi, nghe thấy tiếng cửa thang máy mở liền đi ra ngoài.

Rượu có tác dụng hơi chậm, cô chưa từng uống quá một ly, vì tửu lượng cô rất kém, có thể dễ dàng say khi uống quá chén, bây giờ đã uống ba ly, đi đường có hơi loạn choạng.

Cô vừa đi vừa dựa tường, khó khăn lắm mới tới cửa nhà, sau nhiều lần nhập sai mật khẩu, cô bực mình muốn dùng tay phá cửa, hai mắt lại bắt đầu đỏ hoe, giây phút cô muốn khóc ấy, cô cứng đầu kìm nén lại.

Cánh cửa đột nhiên bị người ta mở ra, cô kinh ngạc nhìn người trong phòng, suýt chút nữa tưởng Trương Tuyền Phong đã trở về.

Nhưng người đứng trước mặt rõ ràng không phải, cậu mặc chiếc áo màu trắng, ướt đẫm mồ hôi, ẩn hiện bộ ngực và cơ bụng cường tráng bên dưới, hai cánh tay nổi đầy gân xanh, một tay cậu còn nắm lấy chốt cửa, vì có lực, khủy tay nổi lên một khối cơ bắp.

Cô ngây người nhìn anh một hồi, lảo đảo cất bước đi vào, ngơ ngác hỏi “Cậu… Sao lại ở trong nhà tôi?”

Nam sinh trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt to, con ngươi đen láy, khi cười sẽ xuất hiện hai chiếc răng nanh, cao ráo, dáng người cực chuẩn, có vẻ rất thích thể thao, Phó Nhàn Linh ngẫu nhiên đi ra đường mua đồ ăn, hay nhìn thấy cậu đeo balo chạy đến trường.

Cậu vẫn còn đang học đại học, không biết là năm hai hay năm ba.

Vào lễ Giáng sinh năm ngoái cậu ấy chuyển tới đây, cậu còn tặng qua cho mọi nhà ở tầng trên và tầng dưới, là một quả táo Giáng Sinh có thắt nơ cánh bướm.



Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình An. Dù không phải truyền thống, họ vẫn kỷ niệm ngày này một cách đặc biệt bằng cách gửi tặng nhau những quả táo màu đỏ bắt mắt.

Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng’ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an – Píng’ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu. (Zingnews.vn)

Phó Nhàn Linh vẫn còn nhớ rất rõ cậu, bởi vì khi cậu cười rộ lên như ánh mặt trời, còn có chút dễ thương, giống trong trí tưởng tượng của Thôi Hiểu hệt như một chú chó con.

Nam sinh nhìn cô cười nói “Chị ơi, chị đi nhầm rồi đây là nhà em.”

Giọng nói rất cảm tình, cực dễ nghe.

Giờ Phó Nhàn Linh mới nhận ra lối đi vào không giống với nhà cô, cô sống ở lầu ba, chỗ này hẳn là lầu hai, chắc lúc bước vào thang máy cô đã nhấn nhầm tầng.

Cô muốn quay lại, nhưng sau khi uống rượu xong cơ thể phản ứng cực chậm, không theo kịp đầu óc.

Cô đi vội vàng, bước đi có chút loạng choạng, nam sinh duỗi tay đỡ lấy cô, lòng bàn tay kia dừng ở trên cánh tay trần trụi của cô, nóng như lửa đốt khiến cô hơi rụt người lại.

Cô cố gắng hết sức bỏ qua cảm giác khác lạ trong người, cúi đầu nói với cậu “Thật xin lỗi.”

Bởi do mới vừa uống rượu xong, giọng nói cô có chút chùng xuống nghe không được rõ cho lắm.

“Không sao đâu, em đưa chị về, chị gái, chị mới uống rượu xong à?” Cậu đóng cửa lại, dìu cô đi về phía thang máy.

“Không cần, tôi tự đi, tự về được.” Cô không muốn cậu đỡ cô, bước đi không vững, muốn đưa tay ra đỡ tường, nhưng lúc chạm vào lại cảm thấy trống trải, suýt chút nữa ngã nhào xuống, nam sinh ôm lấy cô từ phía sau, cánh tay vô tình vòng qua trước ngực cô, thậm chí bàn tay còn cầm lấy một bên ngực cô.



“A, xin lỗi.” Nam sinh đỏ tai nói xin lỗi, sau đó buông cô ra, lại cẩn thận đỡ lấy cô.

Phó Nhàn Linh có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cậu, cũng không khó ngửi, hơi nóng của cậu phả lên da thịt cô, từng chút một thẩm thấu vào làn da.

Sống lưng cô có chút tê dại không rõ lý do, muốn cách xa cậu ra một chút, nhưng lại bị cậu ôm chặt hơn, hơi thở nồng đậm hormone nam tính bay lượn lờ nơi chóp mũi, khiến cô càng thêm choáng váng.

Trên người cậu ấy thật nóng.

Còn nữa, tại sao... Mùi mồ hôi trên người cậu dễ ngửi đến như vậy, cô không nhịn được mà muốn ngửi nhiều thêm nữa, nhưng cảm thấy hành vi của mình có chút dâm đãng, nên vẫn luôn kiềm chế.

Sau khi vào thang máy, cô thấy mình nhận ra sự bối rối của mình, mặt cô đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ hoe, một tay nam sinh ôm eo cô, tay còn lại đỡ cổ tay cô.

Cô không lùn, nhưng được cậu bao bọc trong vòng tay, khiến cô nhỏ nhắn hơn.

Đi đến cửa, cô nheo mắt cúi mặt tới trước ổ khóa mật khẩu, nhập mật khẩu tới tận hai lần mới chính xác, rối rít cảm ơn, nam sinh lập tức đỡ cô đi vào cửa, lờ mờ nghe được cô nói rằng muốn đi vệ sinh, liền dìu cô vào toilet.

“Có thuốc giải rượu không? Chị để ở đâu?” Cách cánh cửa nhà vệ sinh cậu hỏi.

Phó Nhàn Linh vừa đi vào nhà vệ sinh liền mềm nhũn, cả người ngồi trên mặt đất, nói không rõ ràng “Không có, tôi không sao, không cần, cám ơn cậu.”

Ở bên ngoài cậu lúng túng đang nói điều gì đó, nhưng cô không nghe rõ, như thể cậu nói cậu sẽ rời đi, cô trả lời, và nói cảm ơn một lần nữa.

Cô chóng mặt cực kỳ, cởi phăng chiếc váy dài, lảo đảo đi vào bồn tắm, loay hoay mở chốt xả nước, bên cạnh bồn là món đồ chơi mà cô quên cất.

Nơi vừa bị cậu nam sinh chạm vào có chút ngưa ngứa, cô xoa xoa ngực, cởi quần lót, sau đó ngồi dựa lên miếng chống trượt, ngẩn người một hồi cầm món đồ chơi ấy đặt lên giữa chân mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.