Lầu Trên Lầu Dưới - Tô Mã Lệ

Chương 5: Đừng liếm nữa...



Phó Nhàn Linh có chút mệt mỏi, cơ thể mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào, cô không trả lời, cậu trai lại hôn tiếp, trầm giọng hỏi “Được không?”

Trong chóp nhoáng Phó Nhàn Linh bị giọng nói này làm cho tê rần cả sống lưng, ôm lấy cổ cậu, cô bị hôn đến mức giọng nói khò khè “Tôi… Không còn sức nữa.”

“Không sao.” Cậu cười bế cô đứng dưới vòi sen, lần nữa hôn lên môi cô và nói “Em sẽ tự làm.”

Cậu bật vòi sen, tắm rửa đơn giản cho mình, sau đó lấy một ít sữa tắm thoa rửa sạch sẽ thân thể cho cô, bàn tay cậu rất lớn, các đốt ngón tay dài, trên lòng bàn tay có một tầng mỏng vết chai sạn, du tẩu trên da thịt cô, từng chút từng chút tê dại cảm giác ngứa ran khó tả.

Phó Nhàn Linh cắn môi, nhưng lại không thể kiềm được phát ra tiếng rên từ trong cổ họng, bàn tay cô đặt trên vai cậu trai, cả người không tự chủ được mà run rẩy.

Hai lòng bàn tay cậu đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cậu vươn lưỡi liếm mút một bên đầu nhũ hồng hồng, bàn tay xoa nắn bầu vú, cậu chàng cúi người vừa cắn vừa hôn vụng vặt lên nhũ thịt trắng nõn, ở trên đỉnh nhũ mềm mại liếm mút liên hồi, giọng nói phát ra có chút mơ hồ “Chị ơi, nơi này của chị thật xinh đẹp.”

Phó Nhàn Linh không biết là do bị cậu liếm láp, hay do câu nói kia khiêu khích, giữa hai chân bất ngờ tuông trào một dòng d*m thủy, cô kẹp chặt chân, tay luồng vào tóc cậu chàng, bất lực thở gấp “Đừng liếm nữa...”

“Được.” Cậu ngoan ngoãn ngừng liếm, đi lấy áo mưa, xé mở tròng vào, nhấc một chân cô lên, đỡ dương v*t đi vào.

Phó Nhàn Linh bị đâm thọc đến nổi không thể đứng vững bằng một chân, toàn thân phát run, tay cô bóp lấy cánh tay cậu, tiếng kêu nấc phát ra từ trong cổ họng “Chậm một chút...”

Cậu đã làm rất chậm, nghe thấy vậy thì chậm hơn, nhưng với động tác chậm rãi khiến cô càng thêm khó chịu, cơ thể căng đến cực điểm, bụng dưới vừa đau vừa tê.

Cuối cùng cậu cắm vào tận gốc rễ, đồng thời nhấc chân còn lại của cô lên, dùng hai tay đỡ mông cô, áp cô lên bức tường sứ phía sau, tiếp đến đưa đẩy phần hông đóng cọc vào trong thân thể cô.

Vô số khoái cảm ập tới, Phó Nhàn Linh bị đâm đến khóc nức nở, cô thoải mái muốn chết, hai tay ôm chặt cổ nam sinh, đôi mắt thất thần nhìn lên không trung.

Cô mông lung suy nghĩ, lần cuối cùng mình quan hệ tình dục là khi nào, cô không thể nhớ nổi.

Thể lực cậu chàng cực tốt, sau khi ôm cô làm trong nhà vệ sinh xong, rồi lại ôm cô vào trong phòng ngủ làm thêm hai lần nữa, cô đạt cực khoái không biết bao nhiêu lần, giọng đều đã khàn.

“Chị ơi, ngày mai em có thể tìm chị được hông?” Ý thức còn mê man, bên tai cô nghe thấy giọng nói nỉ non của nam sinh hỏi.



Cô lắc đầu “Không được... Không được...”

Nam sinh ngừng nói, cúi đầu hôn lên môi cô, điên cuồng chọc vào rút ra trong cơ thể cô.

Khoái cảm giống như roi da đánh vào sống lưng, toàn thân như bị giật điện, máu chảy ngược, đầu choáng mắt hoa, cô bị cắm đến khóc thét lên “Ha a...”

Cô không biết mình ngất đi từ khi nào, cũng không biết cậu trai ấy rời đi lúc nào.

Khi Thôi Hiểu đến đây, cô vẫn còn đang ngủ.

“Bà chị ơi, tớ còn tưởng cậu uống thuốc ngủ đó!” Thôi Hiểu mở rèm cửa, đưa tay sờ trán cô “Uống có mấy ly rượu mà ngủ tới tận bây giờ?”

Phó Nhàn Linh ngây người mở mắt ra nhìn, kinh hãi cho rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ.

“Cậu sao vậy? Sao tự nhiên ngây người ra vậy? Chưa tỉnh hả?” Thôi Hiểu giơ đồng hồ đeo tay đến trước mặt cô “Đã ba giờ chiều rồi, giờ này mà còn ngủ được nữa? Tớ thấy cậu ngủ chắc sẽ tỉnh trước buổi trưa, còn chuẩn bị cơm nước thật tốt cho cậu, cậu mà còn không tỉnh, tớ suýt nữa đã gọi 120. “

Phó Nhàn Linh rốt cục cũng hoàn hồn, cô nhìn người xung quanh, không ai khác, cô đang nằm trên giường một mình.

“Nhìn cái gì vậy?” Thôi Hiểu duỗi cổ nhìn sang.

“Không có gì.” Ngay khi Phó Nhàn Linh vừa mở miệng, nhưng bị giọng nói khàn khàn của mình làm cho hoảng sợ, ho khan một tiếng “Tớ…”

“**, giọng cậu bị sao thế này?” Thôi Hiểu đứng dậy đi ra ngoài “Chờ chút, tớ pha cho cậu một ly nước mật ong.”

Lúc này Phó Nhàn Linh mới chuẩn bị kéo chăn bông ra, chân tay đau nhức và phần thân dưới sưng tấy nhắc nhở cô rằng đêm qua không phải là một giấc mơ.

Cô đã ngoại tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.