Phó Nhàn Linh dậy từ sáng sớm, rửa mặt xong trở về phòng thay quần áo, cầm túi chuẩn bị ra ngoài.
Trương Tuyền Phong cũng dậy sớm, từ trong toilet bước ra, nhìn thấy cô đang thay giày ở lối ra vào, anh ta hơi kinh ngạc "Hôm nay em muốn đi đâu vậy?"
Thường thì khi Phó Nhàn Linh đi mua đồ, cũng chỉ dùng túi bảo vệ môi trường, hôm nay hiếm khi thấy cô ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng quần tây, sau lưng còn đeo một chiếc balo mới, chiếc balo này mua vào lúc kết hôn, cô cũng dùng nó vài lần cho chuyến công tác, ngày thường không hay dùng tới.
“Đi làm.” Sau khi thay giày xong, Phó Nhàn Linh xoay người bước ra ngoài, mà không thèm nhìn anh ta.
Trương Tuyền Phong thấy vẻ mặt của cô không đúng, mang giày đuổi theo "Hôm nay em đi làm? Sao tự nhiên lại muốn đi làm?"
Thang máy đến, Phó Nhàn Linh bước vào, bên trong còn có một hộ gia đình ở lầu trên, Trương Tuyền Phong cùng bọn họ gật đầu chào hỏi, đứng ở bên cạnh Phó Nhàn Linh, thấp giọng hỏi "Sao em không nói cho anh biết?"
Phó Nhàn Linh nghĩ thầm, anh ở bên ngoài tìm tình nhân cũng không nói cho tôi biết nha.
Mộng xuân quấn lấy cô cả đêm hôm qua, nên ngủ không được ngon giấc, giờ đây cũng chẳng có tâm trạng để ý đến anh ta, nhưng lúc xuống tầng dưới, ngay khi cửa thang máy vừa mở ra liền nhìn thấy cậu trai, da đầu cô bỗng nhiên bùm một tiếng, da gà nổi lên, cô bất giác dùng tay che đi lớp da gà nổi trên cánh tay, cúi đầu đứng yên.
Khi cậu sinh viên nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, đây là lần đầu tiên cậu thấy cô ăn mặc như vậy, áo sơ mi trắng làm làn da cô trở nên trắng sáng hơn, quần tây làm cho vòng eo càng thêm thon thả, rõ ràng là vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng lại cố tình có một thân hình nữ tính gợi cảm.
Nhưng khi cậu nhìn sang người đàn ông bên cạnh cô, tia sáng trong mắt lập tức yếu dần đi, cậu bước vào, nhìn cô nói "Chào chị buổi sáng."
Phó Nhàn Linh nghe thấy giọng nói này da đầu cô như tê dại, trong giấc mơ đêm qua, cô không biết mình đã bị giọng nói này quấy nhiễu bao nhiêu lâu.
Cô có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn căng da đầu chào hỏi "Chào buổi sáng."
Trương Tuyền Phong nhăn mày lôi kéo tay cô "Anh đang hỏi em đó, tại sao em đột nhiên muốn đi làm mà lại không nói cho anh biết?"
Cậu trai nhíu mày nhìn hành động của Trương Huyền Phong, khí thế cất bước tiến vào như là muốn đứng giữa hai người Phó Nhàn Linh và Trương Tuyền Phong, dưới tình huống khẩn cấp, Phó Nhàn Linh mới mở miệng nói "Đột nhiên muốn đi làm, anh bận đi công tác nên không có thời gian để nói với anh."
Cậu trai dừng chân, vừa vặn đứng ngay trước mặt cô, quay lưng về phía cô, chiếc ba lô sau lưng cọ nhẹ vào tay cô, cô ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt quan tâm từ cậu chàng.
Cô vội vàng cúi đầu xuống.
“Địa chỉ ở đâu?” Trương Tuyền Phong nhìn đồng hồ đeo tay “Anh đưa em đi.”
Phó Nhàn Linh không từ chối, nhưng vẻ mặt không được tốt cho lắm.
Trương Huyền Phong cũng tức giận, bước ra khỏi thang máy, thấp giọng hỏi cô "Không phải nói ở nhà để chuẩn bị mang thai sao? Sao tự nhiên bây giờ đòi đi làm? Ba mẹ bên kia có biết không?"
Phó Nhàn Linh dừng lại nhìn anh "Còn điều gì muốn hỏi nữa không?"
Trương Tuyền Phong nhìn cô "Rốt cuộc là em bị làm sao vậy?"
Phó Nhàn Linh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cô ước mình có thể xé bỏ lớp mặt nạ dối trá của người đàn ông đang đứng trước mặt đây, bất chấp tất cả, nói cho anh ta biết anh ta đã ngoại tình, để những chuyện lùm xùm này dừng lại.
Lúc cô đưa mắt nhìn ra phía sau người đàn ông, thì thấy cậu cũng dừng lại ở đó, cô đột nhiên quay mặt đi.
Trương Tuyền Phong xứng đáng với tội lỗi của anh ta, nhưng cô không thể hủy hoại người khác.
Cô tiến về phía trước, Trương Tuyền Phong đúng lúc nhận được cuộc gọi, anh ta vội vàng trả lời điện thoại, kêu cô "Em đợi anh chút, anh đưa em đi!"
Phó Nhàn Linh không nhìn lại, "Tôi tự đi được, không cần anh đưa."
Xe của Trương Tuyền Phong vẫn ở trong gara, anh ta nhìn chằm chằm bóng dáng Phó Nhàn Linh, ổn định trả lời điện thoại xong, sau đó đi đến gara lấy xe.
Phó Nhàn Linh ra ngoài tiểu khu đón taxi, vừa lên xe liền nghe thấy tiếng la từ phía sau, cô quay đầu lại nhìn, thì thấy cậu sinh viên đang vội vã chạy tới, với túi đồ ăn sáng trên tay.
Cậu chạy nhanh đến trước mặt cô, đem đồ trong tay đưa cho cô "Chị ơi, mời chị ăn sáng."
Sự thật Phó Nhàn Linh vẫn chưa ăn sáng, cô cúi đầu xuống nhìn vào bên trong túi, bánh bao hấp, trứng trà, còn có một túi sữa đậu nành, bán ở trước cửa tiểu khu, nhưng đã hai năm rồi cô không ra ngoài mua bữa sáng, hầu như đều ở nhà làm đồ ăn sáng.
Cô nhận lấy, nói lời cảm ơn với cậu chàng.
Nhưng mà bắt người tay ngắn, ăn ké chột dạ, khi vừa lên xe, cô đã hỏi "Cậu đi học à?"
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Thấy cậu gật đầu hai mắt sáng ngời, cô ngồi dịch vào trong "Lên đi."
Vu Hướng Tây nhanh chóng ngồi vào, đem cửa đóng lại, cười tươi đến độ lộ ra cặp răng nanh.
"Cảm ơn chị."