Khi cô gọi cho Hàn Phi, anh cũng đang ăn cơm
trưa với thiên sứ.
“Phi Phi, sao sáng nay anh không gọi điện thoại đánh
thức em?”
“Biết tối qua em hẳn ngủ không tốt nên để em tự tỉnh
vậy.”
Sự thật sáng nay là như vầy: Sáng thì thiên sứ vẫn
luôn ầm ĩ, không cho Hàn Phi ra khỏi giường, Hàn Phi bị anh ta chọc nên nóng
nảy đặt anh ta ở dưới thân hung hăng hành gia pháp một tí và từ bỏ việc định
làm luôn.
Cứ như vậy, như vậy nên bọn họ dậy cũng muộn ……
Đợi bọn họ đón Tề Phàm tới Gia Thượng đã là hai giờ
chiều, mông ngồi còn chưa nóng đã bị Lạc Kì gọi vào văn phòng.
Lạc Kì một cái chớp mắt cũng không thèm, anh chỉ chăm
chăm vào Tề Phàm, Hàn Phi , thiên sứ ăn ý phối hợp ngồi ngoài tầm mắt anh.
Cô gái trước mắt anh, không ý gì tứ tự giác chọc giận
anh giờ lại như người không làm gì dửng dưng ngồi đối diện anh.
Anh vừa rồi khẩn trương, lo lắng, sợ hãi hiện tại lại
trở nên buồn cười.
Anh nghĩ đến anh tối hôm qua dọa cô ! Nghĩ đến cô tức
nên không chịu tới Gia Thượng! Nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại cô !
Nhưng cô vừa rồi nói gì đó! Cô tới muộn!
Anh chết tiệt chỉ bởi vì cô tới muộn, mà như thằng
ngốc cái gì cũng không làm, bỏ hẹn với Tương Hân, bỏ tất cả hoạt động của cả
buổi sáng chỉ đề chờ cô đến muộn!
“Lạc Kì, anh muốn trừ tiền lương của em à?”
Nhìn dáng vẻ nổi trận lôi đình của anh, Tề Phàm không
biết vì sao lại thấy tâm tình trở nên tốt hẳn, chẳng lẽ giờ mình lại trở nên
biến thái giống thiên sứ sao?
Thiên sứ rất thích nhìn Hàn Phi tức giận đến bộ giơ
chân giơ tay .
Bị hỏi Lạc Kì nhất thời không lấy lại được giọng của
mình, chỉ vào cô, miệng khép khép mở mở, lại nói không ra một câu.
“Được rồi, muốn trừ thì cứ trừ đi, nếu không còn việc
gì, em ra ngoài trước. Thiên sứ đã quen ăn nhiều bữa, giờ đến bữa của anh ấy
rồi.”
Lạc Kì nhìn cô một cái thật lâu, lúc cô mở miệng lòng
anh bất giác run run, không chút suy nghĩ đã gật đầu.
“Vậy, Lạc tổng, chúng tôi ra ngoài.”
Quay sang nhìn Hàn Phi và thiên sứ đang nhăn mặt.
“Đợi đã, Hàn Phi, anh ở lại một chút.”
Tề Phàm khoá cửa, le lưỡi với Hàn Phi, lôi kéo thiên
sứ ra ngoài.
“Phàm Phàm, anh thật sự rất đói, giữa trưa em ăn
chưa?”
Lúc trước tuỳ vào hoàn cảnh công việc mà họ tuỳ tiện
chọn quán, đói bụng thì ăn, giờ đi làm qui củ, anh có chút không quen.
“Nhìn dáng vẻ Lạc Kì phỏng chừng Hàn Phi không được về
sớm đâu, em mang anh đi tới Quảng Đông ăn cháo nhé ?”
“Em á? Xe chạy đến nơi thì tối mịt rồi!”
Thiên sứ không khách khí phun trào mỉa cô.
“Chị Phàm Phàm à, bên ngoài có người giao hàng, em
giúp chị lấy lại đây này!”
Cửa không đóng, cô em trợ lý gõ gõ cửa tượng trưng.
“Cám ơn em, để ở đấy là được rồi.”
“Không khách khí, không còn việc gì em trở về làm việc
đây.”
“Em gọi khi nào thế ?”
Thiên sứ thần kỳ nhìn cô.
“Không phải em.”
Tề Phàm cũng nghi hoặc giống anh, chẳng lẽ lại là
Trang Nghiêm.
Kiểu đóng gói này hình như bên ngoài cũng không bán,
Tề Phàm mở cơm hộp ra, trên cơm hộp có tờ giấy nhỏ.
“Anh ở khách sạn, gà nấu nếp ngon lắm, anh đoán em
cũng sẽ thích. Trang Nghiêm.”
“Lại là họ Trang , vô cùng ân cần……”
Thiên sứ đến bên cạnh cô, cố ý nói một nửa.
“Không phải bảo đói bụng sao, cho anh ăn, để em đút
vào miệng anh nhé!”
Đưa cơm hộp cho thiên sứ, do dự một chút, cô vẫn gọi
lại cho Trang Nghiêm.
“Cám ơn anh.”
Thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ thể nghĩ đến từ
cám ơn.
“Đường xa, nó không bị nguội chứ.”
“Không, còn nóng , hơn nữa, hương vị rất ngon.”
Thiên sứ thanh tú xé thịt gà, giả vờ bước lên nghe cô
nói chuyện, Tề Phàm dùng khẩu hình bảo anh cút ngay.
“Chỉ là không việc nào là dễ dàng cả, anh như vậy, em
sẽ nghĩ anh có chuyện muốn nhờ em.”
Tề Phàm mơ hồ cảm thấy có gì đó, dù có phải cô đa tâm
hay không nhưng vẫn muốn nói cho rõ ràng.
“Anh chỉ cảm thấy dùng vài cái bánh bao đã đổi được
một bữa cơm với em, không thích hợp lắm.”
“Không phải em đã nói rồi sao, quan trọng không phải
là ăn cái gì mà là nhìn vào tâm ý.”
“Vậy anh cũng không khách khí. Đúng rồi, anh có thể
gọi điện thoại cho em chứ?”
Điện thoại của cô, buổi sang anh cũng đã biết, nhưng
anh vẫn hy vọng được sự đồng ý của cô.
“Vâng, có thể , khi nào có thời gian anh gọi cho em
cũng được.”
Ngắt máy, long bàn tay Trang Nghiêm đầy mồ hôi, không
khỏi cười giễu mình. Sống ba mươi năm, loại phụ nữ nào mà chưa thấy qua, thế
nhưng lại bị hạ dưới tay cô gái này!
======
Nói chuyện với Hàn Phi xong Lạc Kì càng thêm buồn bực,
Tề Phàm vẫn quyết định rời khỏi Gia Thượng, mà Hàn Phi duy trì quyết định của
cô.
Nhụt chí, lúc này đây anh giường như dung bất cứ thứ
gì cũng không giữ được cô.
Giữa trưa lỡ hẹn Tương Hân đối với cô cũng thật có
lỗi, dù sao hôm nay không có việc gì khác, buổi tối khi cô gọi anh liền đáp ứng
luôn.
Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt sau khi Tề Phàm về nước
.
“Sắc mặt anh không được tốt, không thoải mái sao?”
Tương Hân tay xoa trán anh, thân thiết hỏi.
“Không có việc gì, có thể là hơi mệt thôi.”
“Là vì Tề Phàm ?”
Giả vờ hỏi như không chút để ý, nhưng khóe mắt vẫn để
ý đến biến hoá trên mặt anh.
“Cô ấy còn trách tôi.”
Cho tới bây giờ, nhớ tới Tề Phàm không hề tức giận khi
ở trong bệnh viện, anh rõ rang vẫn có cảm giác đau lòng.
“Không cần suy nghĩ nhiều quá, loại chuyện này anh
đừng nghĩ nữa .”
Tay cầm lấy tay anh, muốn dời lực chú ý của anh sang
bên mình.
“Tôi không sao, còn em, gần đây thế nào?”
“Em còn chưa già đâu, chỉ là Đinh Cừ luôn làm người ta
có chút phiền lòng.”
“Anh ta lại tìm em phiền toái?”
“Ừ, anh ấy đã ly hôn, còn chưa bỏ ý định, thường đến
dây dưa với em.”
“Tôi sẽ tìm anh ta nói chuyện, nếu anh lần anh ta tìm
em phiền toái, em đánh cho tôi.”
“Vâng, được.”
Biết anh vẫn để ý tới mình , Tương Hân tâm mới thả
lỏng.
Lạc Kì cảm thấy tự hiện giờ mình với Đinh Cừ có hoàn
cảnh tương tự, chẳng qua là anh may mắn hơn một chút, ít nhất bên Tề Phàm không
có người đối với cô như hổ rình mồi.
Đưa Tương Hân trở về xong, anh trở lại Thịnh Thế.
Đại khái là thời buổi rối loạn ai cũng có nỗi phiền
riêng.
Ở Thịnh Thế, người ngồi không hút thuốc không uống
rượu chỉ ngơ ngác – Lục Kiêu cũng là một trong số đó.
Vĩ Xuyên người yêu cũ của Trác Thất đã trở lại, hơn
nữa anh lại có thong báo, tháng sau, anh sẽ phải đi huấn luyện, nhất thời anh
hận không thể xẻ đôi mình, để một nửa canh giữ bên Trác Thất .
“Anh Tiểu Kì, anh nói đi, vì sao đời này lại tàn nhẫn
vậy! Không quan tâm người ta van xin thế nào, chẳng đoái hoài đến sự chân thành
của người cầu, cầu thành kính, mà thu lại không được an tâm và hạnh phúc!”
“Thật tàn nhẫn.”
Châm thuốc, dùng sức hít một ngụm, hít đến khi lồng
ngực tưởng như tê đau.
“Sao thế, gần đây anh cũng có chuyện phiền muộn à?”
“Tề Phàm cự tuyệt hiệp ước, cô ấy nói muốn về trường.
Cứ như vậy, anh đã mất liên hệ với cô ấy.”
“Kiêu nhi, anh thật sự có chút sợ, sợ có một ngày, anh
sẽ không còn tí quan hệ nào với cô ấy, anh nên làm cái gì bây giờ?”
“Anh à, có đôi khi, em cũng không hiểu, lúc người ta ở
bên cạnh anh, thì anh lại ngại phiền, giờ người ta đi rồi, anh lại muốn!”
“Lạc Vân nói rất đúng, anh đáng bị coi thường!”
Hai người nhìn nhau cười, Lục Kiêu sau đó phải đi đón
Trác Thất tan học về, anh lại một mình ở Thịnh Thế, uống rất nhiều rượu, nhưng
vẫn không chịu say.
Cảm giác bị vướng bận
Khi Trang Nghiêm gọi cho Tề Phàm, Tề Phàm đang chơi
điện tử với Thiên Ân, hai người chơi rất vui, cô nhận điện thoại mà giọng cũng
lộ ra sự vui vẻ.
“Alo?”
“Em có vẻ rất vui, là vì điện thoại của anh à?”
Trong điện thoại giọng anh rất giống Lạc Kì, Tề Phàm
mỗi lần nghe anh nói, đều có chút hoảng hốt.
“Không có việc gì thì tự mình bày trò rồi cười thôi!”
“Nếu không có việc gì làm, thì có thể nể mặt anh ăn
bữa cơm không?”
Tề Phàm nghĩ, nhớ mình còn nợ anh một ân tình thì đồng
ý luôn.
“Được, nhưng phải nói trước, em mời anh, nơi nào thì
tuỳ anh!”
“Được, anh đi đón em nhé?”
Lo lắng mình chưa chấm dứt được tình cảm, Tề Phàm cảm
thấy đây là một đề nghị tốt, nhưng cô cảm thấy để anh đến Lạc gia đón cô thật
không tiện.
“Được, được, chẳng qua là giờ em đang ở nhà bạn. Hay
là em nói điểm nơi nào đó chúng ta gặp vậy.”
“Ừ, thế nào cũng được, em nói địa điểm là được.”
Anh kỳ thật không quen đường ở đây bằng cô,nhưng bởi vì muốn đón cô cùng ăn cơm, anh đã cảm thấy rất hạnh phúc.
“Vậy lát nữa gặp!”
“Lát nữa gặp.”
======
Vậy nhưng Tề Phàm không nghĩ tới, Trang Nghiêm còn hẹn
Hàn Phi và thiên sứ.
Quay sang nghi hoặc nhìn Trang Nghiêm, lại quay đầu
ánh mắt thắc mắc nhìn Hàn Phi và thiên sứ.
“Các người ai có thể nói cho em biết đây là chuyện gì
không?”
“Muốn ký hợp đồng với diễn viên, dù sao cũng phải
thông báo với quản lý của cô ấy chứ.”
Lời Trang Nghiêm nói làm cho Tề Phàm cả kinh.
“Ký hợp đồng, là ý gì?”
Mờ mịt nhiên ngồi xuống, cô bị bọn họ làm cho càng
ngày càng hồ đồ rồi .
“Phàm Phàm, em còn chưa minh bạch ?Trang tổng, muốn em
đến làm ở Hoa Thịnh đấy, ngốc!”
Thiên sứ thật sự chịu không nổi khuôn mặt khôn khéo
vậy mà lại vác cái vẻ mơ hồ.
“Nhưng, em cũng không có ý nguyện này a! Hàn Phi biết
mà, em đã nói rồi, ít nhất một năm, em sẽ không quay phim, huống chi Hoa Thịnh
còn ở HongKong.”
Giờ cô chỉ muốn có thời gian chăm sóc Thiên Ân.
Thiên Ân năm nay sẽ đi nhà trẻ, cô muốn ít nhất phải
đợi nó thích ứng với cuộc sống tập thể mới lo lắng trở về công việc của mình.
Cái khác, sợ là phải đợi sau này từ từ giải quyết.
“Anh chỉ muốn ký hợp đồng trước, còn chưa nói nhất
định em phải quay phim, nhất định phải đi Hongkong.”
Trang Nghiêm nhìn cô, cười bí hiểm.
“Vậy em phải làm cái gì? Chẳng lẽ anh mời em về để làm
tranh treo tường à!”
Tề Phàm bị anh nhìn nên sợ hãi, miệng phun ra câu vui
đùa sứt sẹo.
Trang Nghiêm rất muốn thành thật trả lời cô, nhưng anh
biết nếu trả lời như vậy sẽ dọa cô chạy mất, không muốn nói dối cô nhưng lại
càng không muốn cô rời đi!
“Anh muốn nói, so với bất cứ bức tranh quý báu nào em
đều quý giá hơn nhiều! Kỳ thật làm nghệ sĩ, không nhất định phải quay phim. Nếu
em ký hợp đồng với Hoa Thịnh, cũng không nhất định phải đi Hongkong.”
“Anh đã nói qua với Hàn tiên sinh rồi, anh biết, làm
diễn viên là giấc mộng của em. Bây giờ em muốn tạm dừng, có thể, rất đơn giản,
nhưng nếu mai này đến thời gian em muốn quay lại, có khi rất khó đấy!”
“Cho nên, cho dù em muốn nghỉ ngơi, cũng nhất định
phải có cam đoan của em cho rõ ràng. Ký hợp đồng xong, anh và Hàn tiên sinh sẽ
an bài công việc của em, anh có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không quá rỗi rãi,
cũng cam đoan em sẽ có thời gian và sức lực để chăm sóc con nhỏ.”
“Anh hy vọng có thể giúp em nắm chắc cơ hội cho sau
này, còn hiện tại, phải để xem em có muốn cơ hội này không.”
Lần này, lời anh nói là thật, anh thật sự muốn bảo vệ
giấc mộng của cô.
“Phàm Phàm, đây là giấc mộng của em, anh muốn dốc toàn
lực giúp em càng bay càng cao, nhưng nếu emcự tuyệt, anh cũng tôn trọng quyết
định của em.”
Hàn Phi nhìn ra sự khó xử của Tề Phàm, anh hiểu được
sự khó xử của cô, nhưng anh cũng không muốn vì cái đó mà bẻ gãy đôi cánh của Tề
Phàm, vì rõ ràng cô có thể bay rất cao.
“Phàm Phàm, em nên có con đường của riêng mình. Không
phải em nói chưa bao giờ làm cho Thiên Ân cái gì sao, như vậy giờ vì Thiên Ân,
tự cho mình một cơ hội đi. Nói cho Thiên Ân, nó có người mẹ rất lợi hại.”
Thiên sứ cổ vũ nhìn cô, cô còn trẻ như vậy, lại tốt
bụng, về sau, nhất định sẽ rất tốt !
“Có phải em mà không đáp ứng sẽ bị các người tấn công
không đấy!”
Than thở một tiếng, cô làm sao không hiểu tấm lòng của
bọn họ. Chỉ là, cô không có tự tin, mình thật sự có thể làm thế sao?
“Em không cần phải trả lời anh ngay, anh cũng không
thúc giục, huống hồ bây giờ em vẫn còn hợp đồng trên người, cho dù anh tình
nguyện móc ví trả tiền, anh nghĩ em cũng không thể. Vì vậy trong khoảng thời
gian này, em hãy để ý một chút, được chứ?”
Dùng sức gật gật đầu, cười hì hì nhìn ba người bọn họ,
cô sợ nước mắt sẽ chảy xuống, mắt mở to như cái miệng rồi.
“Vậy giờ có thể ăn cơm chưa?Bữa này, em mời!”
Hào sảng vẫy vẫy tay, có bằng hữu quan tâm, thật tốt.
======
Cùng Trác Thất đi dạo phố, không nghĩ tới lại có thể
gặp gỡ Vĩ Xuyên.
Hai người đều uống chút rượu, nhưng người say không
phải Trác Thất mà lại là mình.
Kết thúc một ngày mỏi mệt, đêm này Tề Phàm ngủ sâu,
điện thoại reo, chuông cửa xướng, cô vẫn không tỉnh.
Buổi sáng đứng lên đối diện với gương khuôn mặt sưng
như mặt quỷ, nghĩ may mà không phải quay phim, bằng không Hàn Phi sẽ luyện công
sư tử rống với cô mất.
Tắm rửa một cái, nhìn thời gian còn đủ, cô cắt hai
miếng bánh đung nóng.
Vừa ăn vừa gọi điện cho Thiên Ân, vui vẻ hẹn cậu hôm
nay đi thăm thú thế giới đáy biển.
“Thiên Ân ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ , con và ba ba đang trên đường tới nhà Phàm
Phàm.”
“Ba ba?”
“Ba ba nói, cũng muốn đi, mười phút nữa sẽ đến.”
“Ừ, được.”
Không biết Lạc Kì muốn làm gì, nhưng giọng Thiên Ân
chờ mong vậy, làm cho cô không thể nói lời cự tuyệt.
“Vậy Phàm Phàm đừng quên lời hẹn của chúng ta nha!”
“Thiên Ân yên tâm, Phàm Phàm không quên mà.”
Uống một hơi cạn sạch sữa, sau đó cô chạy về phòng
thay quần áo, chuẩn bị xuất phát.
Vừa khoá cửa, quay người lại, cô đã nằm hoàn toàn
trong lồng ngực một người, cô hoảng sợ, đang muốn kêu cứu, đỉnh đầu lại vang
lên tiếng quen quen.
“Anh làm em sợ muốn chết!”
Trang Nghiêm dùng cằm cọ xát đỉnh đầu cô, cánh
tay không ngừng ôm chặt lấy cô.
“Trang Nghiêm?”
Đột nhiên nhớ tới điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ
của anh, vốn muốn gọi cho Thiên Ân xong sẽ hỏi lại anh có chuyện gì, nhưng về
sau lại bị Lạc Kì làm cho loạn trí nên quên.
“Sao không nhận điện thoại, tối qua anh nhấn chuông
cửa mất cả tiếng!”
Cả đêm không thấy cô, hoảng và sợ hãi cái kiểu này anh
không muốn bị lần thứ hai.
“Em say, đang ngủ, rồi không nghe thấy nữa.”
Anh cứ như vậy gắt gao ôm cô, cô không thể nói hết một
câu, đây là, cảm giác hồi hộp ư?
Lâu sau, anh mới buông cô ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạc
của cô, anh không khỏi có chút ảo não.
“Xin lỗi, vừa rồi thời tình thế cấp bách, dọa đến em
rồi.”
Cong môi, biểu tình đã là trở về thường.
Lần đầu tiên có cảm giác vô lực, hoá ra anh biết cô ít
thật, ngoài Thiên Ân ra, Hàn Phi và Shadow, anh không biết cô còn có người bạn
thân nào nữa, cũng không biết cô không ở nhà không ở Gia Thượng thì sẽ đi đâu!
Nên anh chỉ có thể chờ cô ở đây, từ tối cho tới bình
minh, nghĩ đến đủ loại bất trắc cô có thể gặp phải mà thiếu chút nữa anh bị nó
giết chết!
Nhưng vừa rồi, nhìn thấy cô xuất hiện, nháy măt anh
lại có một cảm giác mới lạ!
Cô gái này có ma lực gì mà có thể làm cho anh trong
một đêm ngắn ngủn đã cho anh trải qua sinh tử!
“Không, không có việc gì.”
Cô cảm thấy có cái cái đó luẩn quẩn quanh bọn họ,
không thể rời đi.
“Hôm nay không phải em muốn nghỉ ngơi sao lại đi đâu
thế này?”
“Em hẹn với Thiên Ân tới thế giới đáy biển, nó đang
đợi em, em đi trước nhé.”
Trang Nghiêm trước mắt làm cho cô có chút không biết
nên ứng phó thế nào, rốt cục tìm được lý do thích hợp cô chỉ mong có thời đi
nhanh một chút.
Như một trận gió thổi qua bên người, Trang Nghiêm xoay
người giữ chặt cô, cúi đầu, nhìn thẳng cô, không tha cho tầm mắt cô đang muốn
trốn tránh.
“Tề Phàm, anh nghĩ anh phải cho em biết, có một số
việc, nếu em không muốn, có thể cự tuyệt, nhưng, tuyệt đối không thể trốn
tránh.”
Tề Phàm nhìn thẳng anh, cau mày nuốt ngụ ý không rõ
của lời anh.
“Em hôm nay, rất đẹp.”
Không muốn bức cô, xoa xoa đầu cô, anh xoay người rời
khỏi cô trước.