Nói cho mọi người để mọi người đỡ thất vọng nặng nề,
truyện này ngược nữ chính là chính, nam chính ko bị người nhiều mà có khi là
không bị ngược, truyện mà ngược nam chính là quyển của Trác Thất và Lục Kiêu ý
ạ.
Bị Tề Phàm trêu, hai người tự nhiên không thể đùa giỡn
tiếp.
Tề Phàm vừa hóa trang xong, đã bị không có trâu thì
kéo chó đi cày, họ lôi cô đi quay.
Cảnh thứ nhất là lần gặp của hai người ở cửa hàng bán
hoa, tiếng sét ái tình.
Đây là lần đầu tiên nam nữ nhân vật chính gặp nhau.
Nữ nhân vật chính làm động tác chuyển hoa ra cửa, vì
trong đó một bình hoa nhiều nước quá nên khi đặt xuống nước bắn tung tóe ra,
đúng vào người nam nhân vật chính đang đi ngang qua.
Nữ nhân vật chính bối rối xin lỗi, cũng giúp nam nhân
vật chính lau, sau đó bỗng nhìn nhau, cảnh cũng không biểu lộ tâm lý lắm.
Tề Phàm dùng sức chuyển bình hoa, trong lòng thầm khen
ngợi ông thầy đạo cụ.
Anh ta muốn làm thật à, sao lại chọn cái bình hoa nặng
như vậy!
Anh ta cố ý muốn cô mệt chết sao!
May là, cảnh này cũng chỉ có ba đoạn, nước cũng rất
thuận lợi bắn tung tóe lên người Kha Cơ Lạc.
Làm hơn hai lần, cô sợ là ăn cơm chiều cũng phải để
người đút mất.
Kịch tính phát triển tiếp theo, hai người gặp gỡ,
thăng hoa cho tới khi tim đập thình thịch làm nên tiếng sét ái tình.
Vốn không khí rất tốt, nhưng cứ nhìn cô, Kha Cơ Lạc
bỗng nhiên lại nghĩ tới Tề Phàm nói giọng nghẹn mũi sáng nay đáng yêu thế
nào, anh cười như vỡ bụng.
Tề Phàm bị anh cười cảm thấy khó hiểu, chờ anh ổn định
một lúc mới có thể tiếp tục quay.
Khi nghỉ ngơi, vẻ mặt Tề Phàm thập phần hung tợn.
“Có lầm hay không! Phi Phi, thiên sứ các anh công bằng
mà phân xử, dáng vẻ em nặng tình như vậy, buồn cười lắm sao!”
Bị một ông chả chuyên nghiệp gì coi rẻ như thế, cô nào
có thể nuốt nổi cơn tức này!
“Tuyệt không buồn cười, thật đến mức anh đã nghĩ em
thật sự yêu phải anh ta!”
Tề Phàm rất ít khi tức giận, mà tức thành cái dạng này
cũng hiếm gặp.
Thiên sứ ngoài miệng dỗ cô, trong lòng lại sùng bái
Kha Cơ Lạc tăng hơn 1000 điểm.
Không hoà giải được, Tề Phàm có cảm giác kích động.
“Được rồi được rồi, cảm xúc giờ của em tí nữa sao có
thể nùng tình mật ý với người ta được!”
Thiên sứ giúp cô thay quần áo, vừa trấn an cô.
“Giờ em đã biết, vì sao nữ chính muốn giết chết anh
ta!”
Tề Phàm uống một hớp nước lớn, trong mắt sát khí phừng
phừng.
Hàn Phi và thiên sứ nhìn nhau cười.
======
Quay ngày đầu tiên, vì nhân vật chính còn đang ở giai
đoạn làm quen, nên tiến độ cũng không gấp.
Sau khi kết thúc, Tề Phàm nhận được điện thoại của
Trang Nghiêm, buổi tối hẹn cô đi ăn cơm.
“Em có thể cự tuyệt không?”
Tề Phàm hỏi thản nhiên.
“Đương nhiên, anh đã nói rồi, chỉ cần em không muốn là
có thể cự tuyệt.”
Tuy đã chuẩn bị tốt nếu bị cự tuyệt, nhưng trong giọng
nói vẫn khó nén nổi thất vọng.
“Nếu như vậy, em đồng ý.”
“Ôi chao?”
Phản ứng xong anh mới biết bị cô trêu đùa, cô cười,
làm cho tâm tình anh cũng tốt theo.
Xem ra, anh vẫn còn xem nhẹ cô .
“Em thật đúng là ác nhân!”
“Đa tạ đã khích lệ!”
Ngoài miệng chu toàn với anh, nhưng trong lòng lại
thấy có lỗi với anh.
Đúng vậy, cô thật là một ác nhân, anh đối xử với cô
như vậy, cô lại không đáp trả hết được.
Quay đến ngày thứ ba, Tề Phàm đã hoàn toàn thích ứng
khi đạo diễn bảo bắt đầu đến giai đoạn yêu với Kha Cơ Lạc, đạo diễn bảo ngừng,
cô nháy mắt thu hồi cảm xúc.
Ngay cả thiên sứ cũng cảm thán, cô đã thành công tu
luyện tinh thần phân liệt ! (=)))
Ngày tiếp theo phải quay cảnh nhân vật chính trong
nhà, vì biểu hiện hai người ngọt ngào, nên khung cảnh càng thêm ấm áp.
Tề Phàm mặc áo ba lỗ màu trắng liền với chiếc quần
đùi, tuy đây là nhà giả, nhưng cứ nghĩ đến tên ngốc Kha Cơ Lạc, lòng của cô gào
thét.
“Cho anh ta mặc thêm cái áo ba lỗ nữa không được sao?”
Tề Phàm khẩn cầu nhìn thiên sứ, là ai quy định đàn ông
con trai ở nhà chỉ mặc mỗi chiếc quần bó vậy!
“Nếu anh nói ừ, anh sẽ khiến cho hai người bọn em vỡ
kính, rồi đi sửa mắt đấy ……”
Thiên sứ nhìn cô luyện tập biểu hiện tà ác, Hàn Phi đi
tới, thì thầm với anh rồi rời đi, sắc mặt thiên sứ đột biến.
“Anh ấy nói cái gì với anh?”
“Vốn đêm nay em chỉ phải quay ba lần, nhưng giờ là năm lần, em cũng khó đủ lời để sủa nhỉ!”
Thiên sứ mặt không chút thay đổi ngữ khí thản nhiên kể
lại.
Không nghĩ tới anh thật sự sẽ nói, Tề Phàm vừa uống
một ngụm nước, toàn bộ phun lên người anh.
“Phàm Phàm, sao em bẩn thế!”
“xin lỗi, xin lỗi!” vừa giúp anh lau, vừa phải chịu
đựng cười, cô cũng thật vất vả!
Nhân viên kêu chính thức quay.
Tề Phàm và Kha Cơ Lạc song song nằm trên chiếc giường
lớn mềm mại, ga giường trắng cùng với hình ảnh hai người như đang hợp thành
một.
Hai người dựng người dậy, Kha Cơ Lạc tay ôm thắt lưng
Tề Phàm, vùi đầu vào bụng của cô, chân vòng quanh vừa vặn có thể vây lấy cô.
Tề Phàm từ từ nhắm hai mắt, hai tay vây quanh đầu anh.
Cảnh này không cần ngôn ngữ, chỉ phải dùng tâm lẳng
lặng cảm nhận sự nồng đậm của tình yêu.
“Tề Phàm, anh nguyện đánh canh bạc đánh đổi tất cả để
giờ khắc này trở thành sự thật.”
Giọng Kha Cơ Lạc không thể nghe thấy rõ, làm cho Tề
Phàm cảm thấy như tự mình huyễn hoặc.
Nhưng tay anh đặt bên hông cô siết càng nhanh, cho đến
khi đạo diễn kêu ngừng, anh còn chưa chịu buông ra.
Khi ăn cơm trưa, Kha Cơ Lạc không để ý ánh mắt như phi
đao của Hàn Phi và Tề Phàm, bưng cặp lồng ngồi giữa Tề Phàm và thiên sứ.
Gắp thịt gà vào hộp cơm Tề Phàm, Tề Phàm vừa muốn nói
cám ơn, anh lại thu chiếc đũa tự bỏ vào miệng mình.
“Gầy như vậy còn ai xem, tôi đoán em nhất định không
thích ngực có nhiều thịt.”
Tề Phàm theo bản năng cúi đầu, một tay che ngực.
“Phi lễ chớ nhìn anh có hiểu hay không a!”
“Em mặc như vậy, chẳng lẽ không phải vì muốn cho người
ta xem? Người nhìn không lưu manh, người mặc mới là lưu manh!”
Nếu lời này không phải nói cho cô nghe, Tề Phàm nhất
định thấy anh phản ứng đối đáp trôi chảy.
Nhưng anh ai cũng đối tốt như vậy sao lại không vừa
mắt với mỗi cô, từ trước đến nay toàn sẵng giọng với cô.
Tề Phàm không hiểu, rốt cuộc cô chọc tới quý ngài này
lúc nào thế!