Mấy ngày liên tiếp gọi điện cho Tề Phàm toàn là không
người nhận, tới nhà cô cũng lần lượt bị cự tuyệt ngoài cửa!
Anh thật sự không hiểu, rốt cuộc cô muốn phải anh thế
nào, mới bằng lòng gặp anh!
Trong đầu không ngừng hiện lên của dáng vẻ của cô,
nghĩ có thể cô đang cùng Trang Nghiêm mà anh ghen tị như muốn cầm dao, đâm phập
vào ngực anh ta.
Anh không thể cứ bị động mãi vậy, Chung Tử thấy anh
không có cửa cầu hòa, dạy anh một tuyệt chiêu, nghe nói tất cả phụ nữ đều không
thoát khỏi được chiêu này: say rượu rồi quấn lấy!
Đã lớn như vậy rồi anh cũng chưa từng thử điều này,
nhưng hiện tại vì Tề Phàm, anh sẽ làm bằng bất cứ giá nào!
====
Tề Phàm đứng trước cửa phòng Trang Nghiêm, hít một hơi
sâu, rồi chậm rãi thở ra, sửa sang lại vẻ mặt, mới nâng tay gõ cửa.
Tuy rằng việc kia đã qua vài ngày, nhưng cô vẫn rất
khó quên cái tên Trang Nghiêm không khống chế được.
Cô hiện tại mới hiểu, mỗi người, cũng không phải vô
hại giống như mặt ngoài.
“Mời vào.”
Đẩy cửa vào, Trang Nghiêm thấy người đến là cô, buông
bút trong tay, nhìn thẳng cô.
“Em đọc kĩ từng kịch bản rồi, nhưng, em chỉ chọn hai
cái.”
Nhíu mày, nhận văn kiện trong tay cô, nhìn thấy lựa
chọn của cô, vẻ mặt anh không ủng hộ.
“Tề Phàm, anh đã bảo em quá nhiều rồi, điện ảnh là thị
trường rộng lớn hơn so với phim truyền hình, có giá trị giải trí và giá trị về
thương mại, em không phải chỉ cần suy nghĩ về thị trường trong nước không, mắt
phải phóng xa một chút!”
“Anh nói em hiểu mà, Hàn Phi cũng giúp em phân tích
rồi. Nhưng, em vẫn kiên trì lựa chọn của em.”
“Lý do, cho anh một lý do thuyết phục.”
“Trang Nghiêm, em tin tưởng lời anh nói, đóng phim có
thể tạo cho em nhiều danh lợi gì gì đó. Nếu thật sự có vai diễn thích hợp hoặc
em thích, em cũng nguyện ý làm thử một chỗ bên ngoài kịch.”
“Nhưng, em thích đóng phim truyền hình vì nó có thể
dần tích lũy kinh nghiệm là một quá trình lâu dài.”
“Khi biểu diễn, em là một người chậm chạp khó có thể
thích ứng nhanh, thật sự chỉ có phim truyền hình mới có thể làm cho em cảm thấy
được, thứ em sắm vai là một người, không phải một cái xác.” (Theo
mình hiểu ý anh Nghiêm nói là Movie, loại phim ngắn khoảng 108 phút hay kiểu
thế, còn chị Phàm là đóng phim dài tập, như kiểu Hoàn Châu Cách Cách hay còn gọi
thể loại là Drama ý)
“Đóng movie thời gian quá ngắn, em còn chưa kịp phát
huy đã xong rồi, để lại nhiều tiếc nuối.”
“Em cũng biết, hai bộ phim mới kia, anh mất rất nhiều tâm tư mới tranh thủ được
cơ hội cho em. Nhưng, xin lỗi, em không thể tiếp nhận vai diễn như vậy.”
Nhìn kịch bản, cô tin tưởng, vai này chỉ là vai thêm
vào cho cô, vì cho dù vứt toàn bộ cảnh diễn vai đó đi, cũng chả ảnh hưởng đến
nội dung bộ phim.
Cô chỉ cần làm tốt một cái bình hoa, mặc ít vải và
quần áo, lộ ra một chút gợi cảm, cố ý khoe khoang phong tao, nói vài câu lờ mờ
không rõ đã là xong.
“Tề Phàm, đây chỉ là diễn! .”
Anh không rõ cô vì sao luôn muốn sát nhập phim và sự
thật cuộc sống vào làm một!
“Nhưng em không thể nhận!”
Cô cắt lời anh, cho tới nay, những gì anh yêu cầu làm,
cho dù không nguyện ý, cô cũng thuyết phục mình, anh là vì muốn tốt cho cô.
Nhưng, cô không thể vi phạm nguyên tắc của mình một
lần nữa!
“Trang Nghiêm, giấc mộng của em, là làm một diễn viên.
Em nghĩ của vai diễn của em, có thể khiến cho người khác đồng cảm. Dù cho đó
chỉ là hành động đơn giản, em cũng hy vọng được tán thành.”
“Em không muốn nhờ một vai diễn không cần nào đó để
hấp dẫn ánh mắt người, thế sẽ chỉ làm mọi người không thấy sự cố gắng của em.”
“Trang Nghiêm, đây là lý do của em.”
“Tề Phàm, anh cho em một con đường ngắn tới thành công
em dường như tuyệt không cảm kích.”
“Trang Nghiêm, em không dám đi đường tắt nữa, gậy ông
đập lưng ông, một lần là đủ rồi. Em hy vọng còn đường em đi sau này sẽ lưu lại
dấu chân của em.”
“Như vậy chẳng sợ khi sai nữa, vì em có thể dọc theo
con đường em đi mà quay về, cuộc sống bình dị chứ không thể rơi vào đường tiến
không được lùi không xong”
“Đương nhiên, nếu anh không thể nhận một nghệ sĩ
như vậy trong công ty anh, thì em đành trả tiền phá vỡ hợp đồng, bỏ đi thôi.”
Trang Nghiêm nhìn cô, muốn đọc được sự chân thật từ
trong ánh mắt của cô.
Cô thản nhiên như thế, làm cho anh không thể không
tin, lời cô nói , đều là thật sự.
Thấy anh vẫn trầm mặc không nói, cô đành phải đứng
lên, nhún vai mỉm cười, không có gì có thể nói, bất đồng quan điểm, không
mưu cầu bàn bạc.
Tay còn chưa chạm tới núm xoay, cô đã bị anh gắt gao
ôm chặt từ phía sau.
Thân thể đột nhiên cứng đờ, bởi vì người phía sau run
rẩy, truyền đến nhiệt độ và sự run rẩy của người kia.
“Phàm Phàm, em không biết anh rất muốn quay lại hôm
đó, giết chết tên xấu xa là mình kia. Nếu không phải chết tiệt vì anh, giờ sao
anh và em lại xa cách thành như vậy!”
“Nói cho anh biết, muốn anh phải thế nào, em mới có
thể tha thứ cho anh?”
“Trang Nghiêm, em có giới hạn của em, bảo em coi
chuyện gì cũng chưa phát sinh, thật sự rất khó.”
“Phàm phàm, xin lỗi, anh là vì đố kỵ Lạc Kì mới không
khống chế được.”
“Trang Nghiêm, là do em nói chưa rõ ràng. Em nên sớm
rành mạch nói cho anh mới phải, đời này, ngoại trừ Lạc Kì, em sẽ không yêu ai
khác.”
“Phàm Phàm. . . . . .”
“Câu cuối nói yêu hay không yêu là một loại mở đề, em
bằng lòng về mình, có lẽ từ lúc sinh ra đã nhìn thấy Lạc Kì, từ thời điểm đó
đáp án này đã sớm xác định, còn em cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ phải thay đổi.”
“Trang Nghiêm, hay là để em đi đi.”
Vòng tay ôm cô siết nhanh hơn, lời nói ra không phải
để thử mà là quyết định.
“Không, Phàm Phàm, sau này, vai em muốn diễn hay không
muốn diễn, chỉ cần em muốn làm, anh sẽ không miễn cưỡng em, sẽ không để em đi.”
“Em quyết định thương anh ta cả đời, anh cũng có thể
một đời yêu em!”
Cô lập tức kháng cự, lên giọng khuyên anh.
“Sao anh phải khổ. . . . . .”
====
Nhìn Lạc Kì ngoài cửa say đến mức không còn biết gì,
buồn bực trong lòng cô rốt cục cũng tìm được nơi để phát tiết rồi. (Hê hê)
Đấm đá vài phát với anh, cho tận đến khi anh ôm ngực lầm bầm kêu đau mới dừng lại.
“Đã chết chưa?”
“Phàm Phàm, em đúng là đồ độc ác!”
Một tay xoa ngực bị giày cô làm ngộ thương, một tay
xấu xa ôm lấy chân cô.
“Anh mặc kệ, em phải phụ trách, anh mà tàn tật, em phải
hầu hạ anh cả đời!”
“Mặc kệ anhi!”
Bị hai chữ cả đời của anh làm đau lòng, chân cô dùng
một chút lực, đá anh say túy lúy sang một bên, lấy chìa khóa mở cửa.
Anh lại như tên vô lại, dính sát tới, vào phòng trước.
Nhìn ngoài cửa bày ba đôi dép lê, hai lớn một nhỏ: màu
lam, hồng nhạt, màu lam, giống như anh và Thiên Ân, bảo hộ cô ở bên trong.
Nhìn thấy Tề Phàm, anh nhếch môi nở nụ cười.
Ngực tràn đầy một cảm giác khó tả, đó là hạnh phúc
sao?
Tự độc thoại xong, anh thẳng lên lầu.
“Thật lạnh lùng, không thèm chăm sóc nhân sĩ tàn tạ
này cơ đấy.”
Theo đuôi cô, anh vào phòng ngủ của cô.
Đóng cửa lại, kéo lấy cô, ôm vào trong ngực, hai tay
thắt chặt.
“Lạc Kì, anh không phải nói anh tàn, liệt đó sao, ôm
nhanh vậy mà làm gì?”
Chôn ở trong ngực anh, ngay cả hô hấp cũng không dám
dùng sức, chỉ sợ sẽ không kìm được nước mắt.
“Anh muốn em. . . . . .”
Ngày nào cũng muốn, mỗi giây mỗi phút đều muốn.
Muốn vào tận trong tim, rót vào cốt tủy.
Tất cả cường ngạnh ngụy trang, đã bị ba chữ của anh
đánh sập.
Cách quần áo, hung hăng cắn vào ngực anh, thật muốn
cắn toác ra nhìn xem, người giữ trong đó rốt cuộc là ai!
Thấy cô cắn không buông ra, tay anh luồn vào áo lông
cô, đầu ngón tay hơi lạnh đảo chỗ da thịt nõn nà, thành công làm cho cô toàn
thân dựng cả tóc gáy.
“Phàm Phàm, em còn cần anh không?”
Tay đặt trước nút áo cô, giọng nói trầm thấp mị hoặc.
Tề Phàm không nói gì, chỉ chuyên tâm cởi quần anh.
Một đêm này cô lại không thể quản mình, lại bị tên lưu
manh này, thành công lừa mất.