Lấy Chồng Quỷ

Chương 1: C1: Minh Hôn



Người xưa thường nói rằng nếu chúng ta mơ thấy đám cưới thì đó là điềm báo phát sinh những điều may mắn .

Một tháng trước, tôi đã thấy bản thân mình kết hôn với một người đàn ông anh tuấn. Kết quả là hai ngày sau, cơn đau đầu kinh niên của tôi tự dưng biến mất. Thật vui sướng vì cuối cùng tôi cũng đã thoát khỏi cái chứng đau đầu quái đảng đó. Để thưởng cho bản thân, tôi đã tới một chợ đồ cổ và mua cho mình một món đồ gì đó.

Quanh quẩn, cuối cùng ánh mắt tôi đã bị thu hút bởi một cửa tiệm nhìn có vẻ cổ kính đến lạ thường cơ mà bên trong toàn là trâm cài tóc với đủ hình dạng màu sắc. Cuối cùng tôi đã chọn được cho mình được một cây ưa thích. Tuy trên cây trâm này có chút rỉ sét nhưng không sao, tôi vẫn thích nó. 

Ông chủ tiệm đồ cổ nói tôi có thể lau sạch những vết rỉ sét đó bằng máu của mình, tôi có chút bán tín bán nghi nhưng lại tự nhủ bản thân rằng đồ cổ thường có vật tính, mà máu lại là cách tốt nhất để đánh thức vật tính trong đó. Tôi cũng đồng cảm với suy nghĩ đó của bản thân, cảm thấy trong cơ thể như đang sôi sục lên. 

Tôi chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, tôi liền cắn ngón tay và nó nhỏ ra một giọt máu vào cái khăn màu trắng để sẵn ở đó, tôi lau lên mình cây trâm, không ngờ rằng những vết rỉ sét đó thật sự đã biến mất. Lấy làm thích thú,  tôi vội vàng cài cây trâm lên đầu rồi trở về nhà. Mọi người đều khen cây trâm này rất đẹp vì vậy tôi vẫn luôn cài nó lên tóc. Vài ngày trôi qua không ngờ những chuyện may mắn liên tục tới.

Tối nay là lần thứ hai tôi mơ thấy mình xuất hiện trong đám cưới, vẫn là khung cảnh này, một gian nhà được dán giấy đỏ. Đối với tôi mà nói, chỗ này dường như rất quen thuộc. Nghĩ tới việc vài ngày nữa còn mấy bài luận rắc rối cần viết thì đành mong chờ vào vận may này vậy.

Trong lòng tôi lúc này có một chút mong ngóng được nhìn thấy diện mạo tân lang , không biết anh ta sẽ là một soái ca hay là một tên xấu xí đây? 

Thật kì quái , giấc mơ này dường như có chút thay đổi không giống như lần trước nữa, nơi này lại giống trong phim cổ trang. Trước mắt tôi, dần dần hiện ra một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi trên ghế hai tay đặt lên đầu gối, bao quanh là khách khứa. 

Trên đầu tôi trùm một tấm vải mỏng màu đỏ nên tôi rất mơ hồ, bộ dạng mặt mũi bọn họ ra sao thì tôi chẳng thấy rõ, chỉ biết rằng bọn họ vỗ tay hệt nhau với những tiếng vỗ tay văng vẳng giống như cỗ máy không có cảm xúc vậy.


" GIỜ LÀNH ĐÃ TỚI!" Một giọng nói chói tai vang lên. 

Ngay lập tức, có một vài người từ đâu xuất hiện, đặt một thứ gì đó hình chữ nhật ngay bên cạnh tôi, một người trong số họ ghì đầu tôi xuống.

" NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA! "

" NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG! "

Bọn họ kéo tôi đứng lên rồi lại ghì người tôi xuống theo tiếng hô, bàn tay người ghì đầu tôi rất cứng, hơn nữa lại lạnh toát chẳng giống người thường chút nào. Hắn ghì rất mạnh, chẳng quan tâm tôi ra sao, tôi bực tức liền dùng hết sức để quay lại tỏ rõ sự khó chịu thì trời ơi cái gì thế này! 

Tim tôi muốn bay ra khỏi lồ ng ngực.


Bọn họ... bọn họ đang LƠ LỬNG???

Nói đúng hơn là chân của bọn họ không chạm tới đất , mà bọn họ làm gì có chân, chỉ có mỗi bộ quần áo phe phẩy chạm đất.

 Tôi hất chiếc khăn trùm đầu ra. 

Những quan khách đó là cái quái gì vậy? 

Bọn họ cũng không phải người. Toàn thân họ trắng toát với đôi mắt đỏ ngầu, nhe ra bộ răng nanh nhọn hoắt, chúng còn đang lách tách nhỏ ra những giọt máu. Bọn bọ nhìn tôi cười một cách bí hiểm trên khóe miệng nhỏ của bọn họ như lũ chó dại lên cơn chỉ chờ trực thời cơ để nhảy vào xé xác tôi bất cứ lúc nào.

Toàn thân tôi bủn rủn. Phải chạy thôi. Nhưng làm thế nào để chạy được bây giờ?

Trong lúc sợ hãi tột độ thế này, tôi chẳng nghĩ ra được cái gì cả. Tôi cố đẩy chúng để chạy nhưng rõ ràng đó là điều bất khả thi. Chúng chỉ càng ghì tôi mạnh hơn. Tiếng hô đó vẫn vang lên.

"PHU THÊ GIAO BÁI!"



"Không! Thả tôi ra!" Tôi hét lên trong tuyệt vọng.

Cái tên đằng sau tôi còn hung hãn hơn. Hắn túm lấy cổ tôi, quay về hướng nơi có một cái thứ gì đó hình chữ nhật được đặt một bên cạnh lúc đó. Tôi lờ mờ nhận ra đó... chẳng phải là một CỖ QUAN TÀI sao? Không dám nhìn thẳng, tôi liền nhắm tịt mắt lại rồi lại vùng vẫy tiếp.

"Bọn yêu quái, thả tao ra!"

Nhưng bọn họ chẳng chút mảy may gì, coi như không nghe thấy tôi nói.


"ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC!"

Bọn họ đẩy tôi lại gần hơn chiếc quan tài đó. Lần này tôi đã mở mắt và nhìn rõ mồn một bên trong đó là một chàng trai cỡ chỉ đôi mươi, làn da trắng bệch không giọt máu, chắc hẳn anh ta chỉ là một cái xác nhưng ngũ quan trên khuôn mặt thì khó có thể bình phẩm được. Một vẻ đẹp rất thanh tú, hai bàn tay của anh ta được đặt lên bụng.

Đột nhiên, bọn họ lại hét lên.

"NÉM NÓ VÀO!"

Tôi có ngốc nhưng cũng biết được điều gì sắp xảy ra. Bọn họ xúm vào, bế tôi lên rồi ném vào trong quan tài cùng với cái xác chết kia. Bọn họ nhanh chóng đóng luôn nắp quan tài lại mặc cho tôi có khóc có gào thét thế nào cũng không ai nghe thấy.


"Làm sao bây giờ?" Tôi nức nở.

Bóng tối dần bao trùm, đây đơn giản chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng giấc mơ này quá đỗi khủng khiếp. Tôi đã bị chôn sống cùng một cái xác sao? Và sự thật là tôi sẽ chết?

Trong nỗi cùng quẫn lúc ấy, đột nhiên...


"Tân nương, chúng ta động phòng thôi!"

Tiếng gì vậy? Chả có nhẽ là cái xác đó đang nói chuyện.

Tiếng nói phát ra thều thào làm tôi lạnh buốt sống lưng theo bản tính tôi quay đầu lại. Nhìn vào trong bóng tối, xuất hiện ra một khuôn mặt xanh lét với khuôn mặt cười toe toét.

"Aaa!!!"

Tôi hét lên một tiếng rồi hoàn toàn bất tỉnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.