Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 1000: Càng già càng nhát gan



Rạp chiếu phim ở Bắc Kinh nhiêu không đếm xuể, nhưng rạp chiếu phim nằm ở vị trí đắc địa, điêu kiện vượt trội, lượng người đông đúc, lại thích hợp tố chức họp fans thì chỉ ít ỏi vài cái.

Mặc dù Lâm Thiển với Lâm Du không nói rõ nhưng hai người đều ngâm hiểu nếu Lâm Tiêu đã kiên quyết chọn con đường này, khéo sao kế hoạch hoạt động lại rơi vào tay họ, vậy họ có giúp gì thì đương nhiên sẽ giúp Ba người các cô đã từng thân thiết như chị em ruọt.

Lúc nhỏ, Lâm Tiêu lớn nhất, hai cô em Lâm Thiển và Lâm Du luôn thích chơi cùng chị lớn.

Mặc dù Lâm Tiêu luôn mồm nói ghét hai đứa em gái, nhưng nếu có được đồ chơi nào hay, nhất định sẽ chia sẻ với hai đứa em.

Chị 3em bọn họ làm nhà cửa lộn xộn, mẹ cầm chổi đuổi đánh Lâm Thiển, Lâm Tiêu cũng sẽ giống Lâm Du, mỗi đứa ôm một bên chân mẹ, không để L4âm Thiển bị ăn đòn.

Trời tối, Lâm Du lén chạy ra đưa đồ ăn và quần áo cho Lâm Thiển, Lâm Tiểu thì lén kéo Lâm Thiển vào phòng mình, để cho c1ó bị phát hiện, mẹ cũng không thể làm gì Lâm Thiển.

Lâm Thiển và Lâm Du đều hiểu rõ nhau trong chuyện đối xử với Lâm Tiêu.

Thế nhưng đạo lý dễ hiểu này chỉ có Lâm Thiển và Lâm Du hiểu, còn Lâm Tiếu lại không hiểu.

Vào lúc này, Lâm Tiêu đang bày mưu tính kế ở chỗ Dương Liễu Nhi.

Hai tháng nay, Dương Liễu Nhi rất ít xuất hiện, gần như không tham gia các bữa tiệc trong giới và từ chối tất cả các hoạt động công khai, văn phòng trung tâm từ thiện của cô ta cũng đóng cửa.

Văn phòng vốn đông vui như trẩy hội, chỉ mới hai tháng ngắn ngủi đã trở nên đìu hiu vắng vẻ.

Có người qua đường đi ngang qua dừng chân hỏi thăm: “Có phải trung tâm từ thiện của Dương Liễu Nhi đóng cửa rồi không?” “Chẳng biết nữa, hằng ngày tôi đi chợ đều đi ngang qua đây.

Chỗ này đã không mở cửa hai tháng nay rồi.” “Không phải Dương Liễu Nhi đã cuỗm tiền bỏ trốn rồi chứ? Cô ta từng có tiền án quyên góp giả, nói là quyên góp nhưng không chừng đã nhét vào túi riêng rồi.” “Không thể nào, trước đây thường có người ở các ban ngành liên quan đến đây phỏng vấn và thị sát, cũng thường tổ chức các hoạt động quyên góp.

Mỗi lần có hoạt động là khu dân cư chúng tôi đều dán thông báo, khuyến khích người dân thành phố tích cực tham gia.” tr.uyen.ful.l.ne.t “Thế các chị quyên góp thật à?” “Quyên góp cho người cần giúp thì có thể là giả à? Tôi cũng tham gia vài lần, có lần quyên góp cho một đứa bé bị bệnh máu trắng, viện trưởng Viện bảo vệ trẻ em cũng đến, đứa bé đó cũng đến, đều là người thật việc thật, truyền thông đều đưa tin.” “Nói thế thì chắc không làm giả được rồi, vậy sao nó lại đột nhiên đóng cửa thế?”

“Có thể là xảy ra chuyện gì đó, tôi thường xuyên thấy có người tới đây, xe còn đậu ở bên ngoài nữa.”

Nghe tiếng bàn tán bên ngoài, Dương Liễu Nhi ngồi bên trong uất ức kinh khủng.

Mấy năm nay, cô ta quay trở lại giới giải trí mấy lần đều thất bại, chỉ nhờ vào làm từ thiện để lộ mặt, tiện thể tích lũy thiện cảm của người qua đường luôn.

Nhưng bây giờ là giai đoạn đặc biệt, trước khi bảo đảm bản thân an toàn, trước khi chắc rằng Cố Thành Kiêu không âm thầm điều tra cô ta như trước, cô ta chỉ có thể lánh mặt.

Lâm Tiểu ở bên trong, cũng nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài, “Chị Liễu Nhi, chị cẩn thận quá rồi, Cố Thành Kiêu thật sự đang nghỉ hè, đâu có hơi sức đâu mà điều tra chị.

Hơn nữa, đây là trung tâm từ thiện, sổ sách công khai rõ ràng, anh ta có điều tra cũng chẳng sao, sao chị phải sợ anh ta điều tra?” Lâm Tiểu nào biết Dương Liễu Nhi đang sợ điều gì, thậm chí cô ta còn thầm chế giễu Dương Liễu Nhi nhát gan sợ phiền, giống như chim sợ cành cong.

Dương Liễu Nhi ngồi đối diện cửa sổ sân sau.

Lúc này đang là giữa trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu, ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi khắp sân vườn, chiếu lên lá xanh khiến lá càng xanh mướt, hoa đỏ càng thêm thắm tươi.

“Hiện giờ Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển rất bận, đi du lịch tự túc hơn một tháng, sau khi về thì lập tức tham dự hai cái đám cưới.

Mấy bức ảnh nó đăng trên vòng bạn bè đều có bóng dáng Cố Thành Kiêu trong đám đông, bọn họ đang uống rượu mừng.” “Chị Liễu Nhi, giờ Lâm Du đã nghỉ việc rồi, điều này chứng tỏ bọn họ đã không còn truy cứu nữa, mà dù có truy cứu thì Lâm Du cũng không chịu thương tổn nào mang tính chân thực cả, ngược lại còn hủy hoại danh dự của cô ta và của nhà họ Cô, được một mất mười.” “Em thấy chị cẩn thận thái quá rồi, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, gió yên sóng lặng như vậy, rõ ràng có thể mở cửa phơi nắng nhưng chị cứ đóng cửa kín mít.

Chị Liễu Nhi à, sao chị càng già càng nhát gan thế?” “...”

Tốc độ nói của Lâm Tiêu quá nhanh, nói xong mới giật mình vì lỡ lời, thế là lập tức ngậm miệng.

Dương Liễu Nhi sầm mặt lại, càng già càng nhát nhát gan? Càng già, càng nhát gan?

Càng già?

Già?

Dương Liễu Nhi đưa lưng về phía Lâm Tiêu, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hai tay siết thành nắm đắm, càng siết càng chặt, cơ thể hơi run vì quá căng cứng.

Lâm Tiêu mới bước qua tuổi ba mươi đã sợ già, huống chi là Dương Liễu Nhi.

Cô ta sắp bốn mươi tuổi rồi, bốn mươi tuổi là tuổi mà dù có dùng cách làm đẹp kỹ thuật cao gì cũng không thể nào xóa mờ các nếp nhăn được.

Dương Liễu Nhi bước đến cạnh cửa sổ kính, nhìn kĩ mặt mình phản chiếu trên kính, dù trên kính có vấn méo đến đâu thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mấy nếp nhăn nơi khóe miệng và khóe mắt hơi xệ của cô ta.

Lâm Tiêu lắp bắp: “Xin...

xin lỗi chị, em...

em lỡ lời...

Cái đó, cái đó...

À phải rồi, chị Liễu Nhi, em giới thiệu cho chị một thẩm mỹ viện nhé, em thường đến đó, làm rất tự nhiên, cứ ba tháng em sẽ đến đó chỉnh một lần, chị...” Lâm Tiêu thấy Dương Liễu Nhi đột nhiên quay phắt lại thì sợ đến nghẹn lời, ánh mắt của Dương Liễu Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.

Dương Liễu Nhi giận dữ trừng mắt như thể một lát rồi đột nhiên cười, thái độ thay đổi 180 độ, dịu dàng nói: “Được đấy, vậy lần sau em dẫn chị đi trải nghiệm thử xem.” Trong lòng Lâm Tiêu vẫn còn sợ hãi, không còn trả lời bình thản như trước đó nữa, cũng không còn dám cười nhạo cô ta mà càng thêm e dè và đề phòng.

“Em động dao kéo chỗ nào rồi?” “Ha ha, thì chỗ sơn căn này, còn ở đầu mắt nữa, tầm mắt của em cũng là giả.

Mấy ngày trước em nhận thấy bọng mắt lại xuất hiện nên định chọn ngày đi làm luôn.

Ha ha, thường thì em sẽ không làm quá nhiều cùng lúc mà làm từ từ, vì thế nó không hiện rõ, thời gian hồi phục ngắn thì hiệu quả sẽ tốt hơn.”

“Mặt em làm rất tự nhiên, nếu em không nói thì thật sự không nhìn ra đã động dao kéo ở chỗ nào.” “Ha ha.” Nhân lúc Lâm Tiêu cúi đầu cười, Dương Liễu Nhi nhanh chóng trừng mắt nhìn cô ta với vẻ mặt hung dữ, sau đó quay người nhìn ra ngoài, đổi chủ đề, “Hoa Tiểu Chi nhận vụ gặp mặt fans rồi à?” “Nhận rồi, có chịu gặp mặt, lại có Tổng giám đốc Trương thuyết phục, cô ta không dám không nhận.” “Nhận rồi thì tốt, chuẩn bị cho đàng hoàng vào.

Em với Lam Phi Nhi không xuất hiện thì đúng thật sẽ bị quên lãng.

Tết Nguyên Đán này chúng ta làm một vố thật lớn, chị đã sắp xếp xong các tin lăng xê tiếp theo rồi, hi vọng hai em góp sức với chị.” Lâm Tiêu mừng rỡ, bảo đảm: “Vâng, không thành vấn đề ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.