Được ngồi lên xe Cố Đông Quân, Lâm Du cảm giác như mình đã tiến lại gần mục tiêu thêm một bước. Xe của anh cũng giống như con người anh: kín đáo, điềm tĩnh, mạnh mẽ.
Cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, váy đã ngắn, ngồi xuống lại càng thêm ngắn, cộng thêm giày cao gót làm đầu gối cao hơn chỗ ngồi, nếu không cẩn thận sẽ lộ hàng.
Lâm Du ngồi ngay ngắn, hỏi: “Bình thường anh Cố bận nhiều việc lắm hả? Em thường xuyên thấy anh xuất hiện trong bản tin trên TV, không phải điều tra nghiên cứu ở chỗ này thì là họp ở chỗ kia”
“Ừ” Cố Đông Quân vừa lái xe, vừa trả lời lạnh nhạt.
Thỉnh thoảng Lâm Du quay đầu nhìn anh. Kiểu tóc bình thường đúng quy củ, cộng thêm vẻ tuấn tú và tốn quý, từ vầng trán rộng đến sống mũi cao, lại đến bờ môi mỏng hơi cong lên, cả đường cong sườn mặt vô cùng mê người, Lâm Du hoàn toàn chết mê chết mệt sườn mặt nghiêng này.
Từ khi thích Cố Đông Quân, từ một fan cuồng tiểu thịt tươi trong giới giải trí, cô đã vì Cố Đông Quân thỉnh thoảng xuất hiện chỉ vài giây mà ngày nào cũng đúng giờ ngồi xổm trước TV xem tin tức.
Nếu như thấy được Cố Đông Quân thì cô sẽ vui vẻ suốt đêm. Còn nếu như không thấy, cô sẽ lên Weibo xem hình anh cả đêm.
Chưa từng có người đàn ông nào có thể khiến cô say đắm như thế, say đắm đến nỗi quên hết tất cả, không thể tự kiềm chế được.
“Anh Cố, hay là chúng ta cùng ăn trưa đi, dù sao anh cũng phải ăn mà.”
“Tôi ăn ở nhà ăn đơn vị là được rồi.”
Lâm Du vắt óc, nói tiếp: “A... Em quên mang tiền, anh mời em ăn được không, anh Cố?”
Cố Đông Quân lái xe vững vàng, từ đầu đến cuối đều nhìn phía trước, cũng không buồn liếc qua, “Để tôi chuyển tiền cho cô bằng điện thoại di động, trên người tôi cũng không có tiền”
“Em không mang theo điện thoại”
“Không mang theo điện thoại luôn à? Vậy sao cô có tiền đến Thành Để thế?”
“A... Cái này... Em gọi xe bằng điện thoại, nhưng quên mang theo. Em đã nói với tài xế taxi là khuya về nhà sẽ gọi điện tới để trả tiền cho ông ấy, trả thật nhiều tiền, vậy ông ấy mới đồng ý đó” Ngay cả cô cũng khó mà tin nổi lý do
này.
Cổ Đông Quân lắc đầu thở dài, không nói gì nữa, tận đến khi xe lái tới thư viện, anh mới nói: “Vậy tôi sẽ dẫn cô đi ăn cơm”
Nói rồi anh lái xe vào một con ngõ nhỏ, tìm chỗ an toàn rồi đỗ xe ở đầu ngõ.
Lâm Du mừng thầm trong bụng, nói rất ngọt ngào: “Cảm ơn anh Có, vậy em cung kính không bằng tuân mệnh”
Hẹn hò riêng lần thứ nhất, ye ye ye!
Xuống xe, mặt đường đầu ngõ hơi gồ ghề, Lâm Du xiêu vẹo đi trên đôi giày cao gót mười hai phân. Gió hơi lớn, đôi chân lộ ra ngoài của cô run lẩy bẩy.
Cố Đông Quân thở dài liền mấy hơi, cuối cùng không đành lòng, bèn ga-lăng bước qua đỡ tay cô, “Cẩn thận chút”
Tim Lâm Du đập thình thịch, cảm giác hơi thở mình dồn dập, trái tim nai tơ loạn nhịp.
Đây là một quán bán thức ăn nhanh. Có thể vì hôm nay là cuối tuần nên đã đến giờ cơm mà vẫn không đồng khách mấy. Trong đại sảnh rộng rãi có vẻ hơi quạnh quẽ.
“Cố ăn gì? Tôi đi lấy cho”
“Anh ăn gì thì em ăn đó, em không kén ăn”
Cố Đông Quân nhìn ánh mắt lấp lánh kích động của cô, hơi khó xử, cũng hơi lúng túng, gật gật đầu rồi đi lấy phần ăn.
Lâm Du ngồi tại chỗ nhìn anh chăm chú. Nằm mơ cô cũng không dám tưởng tượng sẽ có một ngày lại có thể ăn cơm riêng với anh thế này.
Nhìn xem, anh ấy mê người biết bao, chỉ bóng lưng thôi cũng sáng rực. Dáng người cao ráo, bờ vai rộng, lưng thẳng, còn đẹp hơn trong TV gấp vạn lần.
Chỉ chốc lát sau, Cổ Đông Quân đã bưng hai cái khay tới. Khay riêng của mình gồm có một phần cơm ba phần thức ăn: thịt, rau, canh, mỗi thứ một ít.
“Cảm ơn anh Cố” Lâm Du nhận lấy cái khay, tiện thể nói: “Anh Cố, anh thêm WeChat của em đi, về nhà em sẽ gửi tiền lại cho anh”
Cố Đông Quân ngồi xuống đối diện cô, thản nhiên nói: “Không cần, có bao nhiêu đâu”
“Không được, nhất định phải trả” Việc chính là thêm Wechat đó anh à, “186XXXX2110, anh thêm em đi” Mau thêm em đi, mau thêm em đi, mau thêm em đi mààààààà!
“Thật sự không cần”
“Cần, nhất định cần. Em không thích thiếu tiền người khác, nếu không em thêm anh cũng được, anh nói cho em biết số điện thoại của anh đi.”
Cố Đông Quân nhìn ánh mắt trông chờ của cô, buồn cười, thẳng thừng vạch trần: “Đây là thủ đoạn thịnh hành muốn xin số người khác hiện giờ sao?”
“...” Lâm Du tắt tiếng, chỉ có thể cười gượng.
“Mau ăn đi.”
Lâm Du hết cách, cau chặt mày, anh ấy vẫn cho mình chứ?
Đang ăn thì áo khoác trên vai cô đột nhiên rơi xuống. Áo khoác da hơi nặng nên tiếng rơi không nhỏ.
Cố Đông Quân không thể nào lơ đi cảnh này được. Ngay cả mấy bàn gần bên cũng nhìn qua, sao có thể bỏ lỡ cơ hội ngắm gái xinh da trắng chứ?
Lâm Du bèn đặt đũa xuống xoay người lại nhặt, nhưng vừa khom người thì cảnh “xuân” lộ ra. Cô đang đi giày cao gót hơn mười phân, thử mấy lần cũng không nhặt được áo.
Cố Đông Quân lại lắc đầu thở dài, đứng dậy đi qua nhặt áo lên, sau đó khoác lên vai cô, còn căn dặn một câu, “Mặc vào thì sẽ không rơi xuống”
“...” Mặc vào thì làm sao quyến rũ anh? “Không cần đầu, áo này dùng để khoác thôi.”
Cố Đông Quản trở lại chỗ ngồi tiếp tục ăn cơm. Anh ăn rất tùy ý, cũng rất nhanh, loáng cái đã ăn sắp xong. Anh lau lau miệng đứng dậy, nói: “Cô cứ từ từ ăn, tôi còn có việc phải đi trước”
“Hả? Ấy... em... em cũng ăn no rồi, cùng đi đi”
“Tôi về đơn vị làm việc.”
“Em đến thư viện”
“Thư viện ngay bên cạnh, cô ăn xong rồi đi qua là được mà”
Lâm Du thấy anh khăng khăng muốn đi, bèn nói: “Vậy anh thêm WeChat em trước đi, nếu không em sẽ theo anh về chỗ làm luôn đấy.”
“...” Cổ Đông Quân khựng lại, vốn định qua loa một chút rồi đi, nhưng hình như cô gái này không qua loa như anh tưởng.
Anh lại ngồi xuống, tự nhiên đặt hai tay ở hai bên mép bàn, sắp xếp nội dung muốn nói trong đầu, sau đó nghiêm túc cứng rắn mở lời.
Anh nói: “Lâm tiểu thư, hiện giờ tôi bận rất nhiều việc, thật sự không rảnh để chơi trò theo đuổi với trẻ con như các cô. Có lẽ trong lòng cô hiểu rõ ý tôi, tôi cũng hi vọng cô tôn trọng ý kiến của tôi. Tốt xấu gì chúng ta cũng xem như họ hàng xa, để sau này không phải xấu hổ khi gặp mặt thì hãy dừng ở đây đi, được không?”
Lâm Du sững người chớp mắt mấy cái, không chịu thua, hỏi: “Chẳng phải chỉ hỏi anh số điện thoại thôi sao?” “Sau khi xin số thì làm gì?”
“Theo...” Lâm Du vội mím môi lại, gượng gạo giải thích, “Làm bạn bè không được sao?”
Cố Đông Quân nói thẳng: “Cùng chung chí hướng mới có thể làm bạn, chúng ta hẳn là không có tiếng nói chung”
“...” Nhất định phải vậy sao? Không không không, chắc chắn là cách của mình không đúng.
“Được rồi, cô cứ từ từ ăn, ăn xong thì về nhà, buổi chiều nhiệt độ xuống thấp” Cố Đông Quân nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói: “Tôi thật sự phải đi đây, tạm biệt.”
Lâm Du không còn lời nào để nói, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của anh.
Sao lại vậy chứ? Sao lại khác với suy nghĩ của mình vậy? Chẳng phải bảo nam theo đuổi nữ như cách ngọn núi, còn nữ theo đuổi năm chỉ cách một lớp voan thôi sao?