Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 163: Dẫn em đi ăn gà à?



Trong đầu Hắc Gia toàn là hình ảnh trong đoạn video vừa rồi. Trông như kẻ máu lạnh, nhưng thấy anh dẫn cả đội đi thăm hỏi mẹ già, hắn biết anh cũng không thật sự máu lạnh vô tình.

Nói đến máu lạnh vô tình thì bọn hắn mới thật sự máu lạnh vô tình. Giết người, phóng hỏa, gian dâm, cướp bóc, còn buôn lậu ma túy, việc các bất tận, chỉ đang trừ gian diệt ác mà thôi.

Nghĩ tới đây, Hắc Gia chợt tỉnh ngộ, quỳ dưới đất khóc thảm thiết. Đây là lần đầu tiên hắn kích động mạnh như thế sau khi biết mình bị nhiễm HIV.

“Được, tôi nói, miễn là chuyện tôi biết thì tôi sẽ nói hết.”

***

Lần thẩm vấn này tương đối thuận lợi, Hắc Gia đã khai rõ những hang ổ còn sót lại của Tam Giác Vàng và cả những hang ổ mới lập cùng anh Khôn.

Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là người bên cạnh anh Khôn, vì vậy không biết rõ tình hình bên Chú Tư, càng không biết Phạm Dương Mộc.

Ba ngày sau, Đội đặc nhiệm phối hợp với cảnh sát địa phương càn quét toàn bộ hang ổ bí mật mà Hắc Gia đã khai, thu được vô số súng đạn và các loại ma túy.

Hành động chính xác, dứt khoát, nhanh chóng làm giới cùng ngành líu lưỡi, đồng thời cũng dập tắt ngọn lửa vừa bốc cháy lại của Tam Giác Vàng.

Mặc dù vẫn chưa tìm được tung tích của Chú Tư, nhưng lần này chắc chắn là lần tiêu diệt mang tính lật đổ đối với thế lực tàn dư của Tam Giác Vàng.

Thực lực của Lang Vương quả nhiên danh bất hư truyền.

Tại tổng bộ đội đặc nhiệm Dã Lang ở thành phố B.

Sau khi Lý Bất Ngôn nhận được tin mừng thì liền đến gõ cửa phòng làm việc của Thủ trưởng.

“Vào đi.”

Sau khi được cho phép, Lý Bất Ngôn mở cửa đi vào, vô cùng tự hào cung kính chào theo nghi thức quân đội, “Báo cáo Thủ trưởng, đội phòng chống tội phạm ma túy vừa gửi cờ tuyên dương và lời cảm ơn về hành động tiêu diệt lần này của chúng ta.”

Người đàn ông ngồi trước bàn sách đang cúi đầu viết gì đó, chẳng ngẩng lên mà chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Lý Bất Ngôn đưa tay ra, càng hưng phấn hơn, nói: “Còn chuyện này nữa Thủ trưởng, trong lúc họp, Tư lệnh Lưu đã đích thân khen ngợi Đội đặc nhiệm Dã Lang của chúng ta. Các hội viên tham dự hội nghị đều nhất trí thông qua, muốn trao tặng huân chương chiến công hạng hai cho toàn đội của chúng ta”

Lúc này mới ngừng bút, nhếch miệng mỉm cười, “Có chuyện này nữa à?”

“Chuyện thật đấy! Trên mạng nội bộ đã đăng lên rồi, cả Đội đặc nhiệm Dã Lang đều được trao tặng huân chương chiến công hạng hai”

hài lòng gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh dửng dưng, phất tay, nói: “Được rồi, đi ra đi.”

“Vâng” Lý Bất Ngôn đã sớm quen thuộc với sự lạnh lùng của Thủ trưởng, nhưng cậu ta biết trong lòng Thủ trưởng chắc chắn cũng rất vui vẻ.

Cửa đóng lại, yên lặng lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn WeChat cho Lâm Thiển – “Tan học gặp mặt ở cổng trường”

Lâm Thiển trả lời rất nhanh – “Làm gì? Dẫn em đi ăn gà à?”

nheo mắt, nhắn tin lại – “Nếu em muốn ăn, cũng được mà”

Lúc này Lâm Thiển đang trong lớp học, thật sự không kìm được mà nghĩ đến chuyện kia. Nói cho cùng thì sau khi tay lão luyện này được khai thông liền thay đổi hình tượng, từ một nam thần cấm dục lạnh lùng cao ngạo biến thành một nam thần kinh chuyên nói chuyện hài XXX.

Thế là, cô ỉu xìu nhắn lại một icon lau mồ hôi + icon cười ra nước mắt.

Ăn gà cái gì chứ, cô thật sự chẳng có năng khiếu. Lần nào cái cằm cũng đau đến độ muốn trật khớp, vậy mà anh vẫn còn chưa thỏa mãn, cuối cùng phải đỡ mặt cô để làm cho xong việc. Chao ôi, ngẫm lại thật là xấu hổ.

Không đúng, người ta có nói gì đâu, tại sao mình lại tự đào hố chôn sống mình thế?

Nhất định là bị anh làm hư rồi!

Thầy Cao đang giảng bài trên bục, thấy vẻ mặt quái lạ của Lâm Thiển là biết cô không tập trung, “Lâm Thiển, Lâm Thiển?... Bạn học Lâm Thiển!”

“Hả?” Lâm Thiển giật nảy mình, bất giác hồ lên.

Cả lớp lập tức cười vang.

Phạn Phạn huých cùi chỏ vào người cô, hơi lo lắng, nói nhỏ: “Làm gì vậy, tiết học của thầy Cao mà cũng dám lơ là?”

Lâm Thiển định thần lại, đứng bật dậy, mặt đầy hối lỗi.

Thầy Cao cũng không cố ý muốn làm khó cố, chỉ là lo lắng cô lại học kém như trước. Ông nói: “Vừa rồi tối giảng qua đề này, nó giống với để bên dưới, em lên bảng giải để đi, giải rõ ràng theo thứ tự từng bước nhé”

“Vâng” Lâm Thiển ngoan ngoãn đi lên bục giảng.

Cả lớp im lặng đến mức cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy. Trong lớp học chỉ còn lại tiếng viết chữ xoạt xoạt trên bảng đen.

Lâm Thiển viết ào ào ra những công thức đồng dạng và cách giải lên bảng.

Bên dưới có bạn học xì xào bàn tán, “Kiểm tra thử xem đáp án đúng không? Tớ không tin cậu ta có thể giải được”

“Đúng đó, thi toán năm nhất phải hai lần mới qua, thi cuối kỳ môn toán cũng không đủ điểm. Đề này lại khó như thế, tớ cũng không tin cậu ta có thể giải được”

Có bạn học tò mò quá không nhịn được bèn đi xem bản đáp án tiêu chuẩn. Khi đối chiếu thì bạn đó càng ngạc nhiên hơn, “Cách giải của Lâm Thiển hoàn toàn không giống như đáp án chuẩn, đó là một cách giải khác.”

“Cái gì cơ? Chắc chắn cậu ta đang viết bậy bạ, thế nào đáp án cuối cùng sẽ không giống cho xem”

Lúc này, Lâm Thiển đã ngừng viết trên bục. Cả một nửa tấm bảng đen đều là các bước giải của cô. Chẳng những trình tự rõ ràng, bài làm ngay ngắn mà chữ viết cũng đẹp vô cùng.

“Bao nhiêu, đáp án của cậu ta là bao nhiêu?”

“Ôi trời ơi, đáp án của cậu ta cũng là 100, giống y đáp án chuẩn luôn.”

Lâm Thiển trở lại chỗ ngồi trong ánh mắt khiếp sợ và nghi hoặc của tất cả mọi người.

Thầy Cao từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng, cảm giác đó giống như mình trồng cây giống rồi cuối cùng một ngày cũng nở hoa kết trái. Chuyện này đã khẳng định thành quả dạy học của ông.

Thầy Cao bước lên bục giảng, kích động khen ngợi, “Giỏi lắm! Cách giải đề này của bạn học Lâm Thiển rất ngắn gọn, hơn nữa còn rất dễ hiểu. Mọi người chép lại để về nhà xem thêm nhé”

Các bạn học nhao nhao chép lại.

Phạn Phạn khó tin mỉm cười nhìn cô, nói nhỏ: “Cậu Thiển, không ngờ cậu lại có bản lĩnh như vậy.”

Lâm Thiển cười đắc ý, “Đúng thế, không có chút tài năng thì sao mà làm bà chủ được chứ?”

Thoáng cái đã tan học, Lâm Thiển đi ra cổng trường như thường ngày.

Bình thường đều là tài xế đưa rước, hôm nay hẹn cô nên anh đích thân đến đón. Trong lòng cổ không khỏi có chút thẹn thùng.

Vừa ra ngoài cố đã thấy chiếc xe việt dã quân dụng bá đạo của đỗ ở đó.

“Anh yêu!” Cố vui mừng chạy vội tới. Thấy dáng hai tay một cách tự nhiên thì cô lại càng chạy nhanh hơn.

Cô nhảy bổng lên eo của, vòng hai tay ôm chặt cổ anh, bám lên người anh như gấu Koala.

“Sao hôm nay rảnh rỗi tới đón em vậy?”

“Em không vui à?”

“Vui chứ?”

“Vui là được rồi.” đỡ mông cô, nghịch ngợm bóp một cái, “Ơ kìa, trơn thế, quả nhiên là bồi dầu”

“...” Anh đang khen cô hay đang tổn thương cô vậy?

Thấy anh vui vẻ như thế, cô cũng vui theo, không so đo với anh, “Đi đâu thế?” Cô hỏi.

mở cửa xe ra, bế cô vào trong, nói: “Còn sớm, đưa em đi dạo phố trước. Sau đó em muốn ăn gì thì ăn cái đó, ăn xong còn có thể đi xem phim”

Lâm Thiển lấy làm lạ, “Hôm nay rảnh thế sao?”

“Đâu có rảnh, không phải đang bận đi chơi với vợ à?”

Lâm Thiển vui vẻ nhìn bộ dạng xấu xa của người nào đó, càng ngày càng khác Cố tảng băng trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.