Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 184: Ba cố dặn dò



Sau khi Lâm Thiển rời khỏi khu nhà cao cấp của ba mình thì đi thẳng về Thành Để, trong lòng nghẹn ứ.

Mặc dù đã sớm đoán được hôm nay sẽ rất khó xử, nhưng tệ thế này thì đã vượt qua sự phán đoán của cô.

Dung Tử Khâm, bà có cao quý tới đâu, xuất thân tốt cỡ nào, thì cũng không thể xóa đi sự thật bà là kẻ thứ ba.

Là bà ta phá hủy gia đình cô, cướp đi hạnh phúc của mẹ cô. Đã hai mươi năm rồi, bà ta vẫn còn chửi bới mẹ cố khắp nơi, là muốn gì đây?!

Dựa theo tuổi tác của Lâm Duy Nhất và cổ mà suy tính, lúc mẹ mang thai là ba đã ngoại tình rồi. Nhất định khi ấy mẹ đã đau đớn biết bao nhiêu.

Trước đây cô không hiểu, đã từng oán hận mẹ tại sao lại bỏ cố không lo. Bây giờ trưởng thành, cổ đã dần dần thông cảm cho mẹ.

Cũng như càng nhớ mẹ hơn.

Điện thoại rung không ngừng, là tiếng ba gọi vào WeChat, cô mở ra nghe.

_ “Xin lỗi Tiểu Thiển, ba đã làm con khó xử. Con yên tâm, những gì đã hứa với con thì ba sẽ không nuốt lời. Đừng để ý lời dì con nói, cũng đừng quan tâm ai là đại tiểu thư. Ở trong lòng ba, hết thảy trước sau đều là con”

_ “Xin lỗi Tiểu Thiển, là ba không có bản lĩnh nên để con chịu oan ức”

Thật ra Lâm Thiển cũng không thích nghe những lời này, cứ như cô nhận lại ba là vì tài sản của ông vậy.

Cô lập tức đáp lại “Ba, con không cần tài sản của ba. Nếu ba thật sự cảm thấy áy náy với con thì cũng đừng cuốn con vào cuộc chiến phân tranh này. Trước giờ con vẫn đơn giản, sau này cũng chỉ đơn giản như thế?

“Ba hiểu rồi. Tiểu Thiển à, trăm ngàn lần cũng đừng giận ba nhé”

_ “Không đâu. Ba, ngày mai con còn phải đi Đại Thanh Sơn dạy học, chờ con trở về thì lại ăn cơm”

. Được rồi, con chú ý cẩn thận. Ba yêu con”

Lâm Thiển vừa đi vừa nghe, lời ba nói khiến mắt cô cay cay. Cô không biết bên trong sự áy náy của ba đối với cô, có phần nào dành cho mẹ hay không.

Giờ phút này, có rất nhớ mẹ.

Cố Thành Viêu từng vô tình tiết lộ, sau khi mẹ cô ly hôn thì đã xuất ngoại. Từ đó về sau bà chưa từng về nước, cũng không có bất cứ tin tức nào.

Trước đây cô đã từng hỏi ông nội, ông nội nói mẹ cô cũng không phải người trong nước. Lúc còn trẻ, gia đình mẹ di dân sang nước Anh. Mẹ vì ba nên mới không đi, nhưng ba lại phản bội mẹ.

Cô nghĩ, hẳn là giờ mẹ đang ở bên cạnh người thân của mình. Có lẽ mẹ cũng đã có gia đình khác và cũng đã hạnh phúc mỹ mãn.

Nghĩ tới chuyện này, nước mắt cô như vỡ để mà tuôn ra. Cô ngước đầu lên, hai giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống.

Có lẽ mẹ của cô đã sớm quên rằng, nơi đây bà còn có một người con gái.

Hôm sau, Lâm Thiển mang theo một rương hành lý thật lớn ra cửa.

Bên trong rương hành lý của cô chỉ có một phần mười là quần áo và đồ dùng cá nhân, phần còn lại đều là đồ ăn ngon.

Nghe nói trẻ em chỗ đó chỉ có lễ Tết mới được ăn chút thịt. Các em tuổi còn nhỏ mà phải gánh vác gánh nặng mưu sinh của gia đình.

Cho nên không những hoạt động của đội tình nguyện là dạy học mà còn là làm từ thiện nữa. đích thân đưa cô đến sân bay. Một tay anh đẩy hành lý, tay kia dắt cô, miệng không ngừng dặn dò: “Buổi tối không được tùy tiện ra ngoài, càng không được đi vào rừng. Bên trong đồng hồ có gắn thiết bị theo dõi, lúc nào em cũng phải mang theo bên mình, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng để mất. Nó chống thấm nước nên lúc em tắm rửa cũng không cần tháo ra”

Anh giơ tay lên làm mẫu cho cô: “Ấn chốt này ba lần liên tục là thông báo nguy cấp, sẽ báo thẳng đến cho đội cứu viện. Khi gặp nguy hiểm thì nhớ ấn vào

“Ngừng ngừng!” Lâm Thiển trừng mắt liếc nhìn anh một cái, ra vẻ ghét bỏ nói: “Ba Cố à, ngài đã lặp những lời này hơn mười lần từ tối hôm qua rồi. Không phải ngài chỉ nói một lần thôi sao? Làm ơn tiếp tục duy trì hình tượng lạnh lùng nghiêm túc được không hả?”

siết chặt tay cô: “Chẳng phải vì anh lo lắng cho em sao, em còn chế anh dài dòng?”

“Có gì mà lo lắng, không phải có chiến hữu của anh ở đó à?”

Từ khi biết được cô phải đi dạy học thì đã cố ý sắp xếp một chiến hữu cũ qua đó trợ giúp.

Khương Tiểu Hà là chiến hữu của trước kia anh vào Đội đặc nhiệm Dã Lang.

Rất nhiều hoạt động của nhóm công tác xã hội được nhà nước bảo hộ. Đặc biệt là các hoạt động có tính nguy hiểm nơi rừng núi hẻo lánh, nhà nước sẽ phái quân đi trợ giúp, đảm bảo an toàn cho nhóm tình nguyện.

Đại Thanh Sơn thuộc vùng biên giới hẻo lánh của Tứ Xuyên - Trùng Khánh. Nơi đó thường có thú dữ lui tới, trị an không tốt, hơn nữa tình trạng buôn lậu ma túy thuốc phiện ở đó vô cùng nghiêm trọng.

Nghe nói Khương Tiểu Hà được cấp trên điểu đi theo nhóm công tác xã hội, cho nên cố ý dùng một ít quan hệ để Khương Tiểu Hà đi cùng đội với Lâm Thiển.

Lúc đó Khương Tiểu Hà con trêu chọc anh: “Không thể tưởng tượng được Chiến thần lãnh diện diêm vương trong quân đội của ta mà cũng là một kẻ si tình cơ đấy!”

Khương Tiểu Hà cũng biết chuyện Trịnh Tử Kỳ theo đuổi quyết liệt cỡ nào. Lúc đó anh từng nói, tới mức này mà cũng không cảm động được cậu, đoán chừng cả đời này cậu cũng không thể động lòng với ai đâu.

Thật không ngờ, chẳng những bây giờ kết hôn chớp nhoáng, lại còn vì một người phụ nữ mà dùng tới quan hệ, đúng là không đơn giản.

“Ừ, người này không tệ. Có việc thì em cứ tìm cậu ta, đừng sợ phiền”

Nói xong, bọn họ đã tới chỗ tập hợp của nhóm công tác xã hội.

Có rất nhiều người tới, đại đa số đều là sinh viên. Bọn họ tập hợp theo đội của mình, sắp sửa đi đến các địa phương khác nhau.

Ở đội ngũ cuối cùng là một hàng quân nhân trang bị súng ống. Đứng ở hàng đầu chính là đội trưởng Khương Tiểu Hà - thủ lĩnh nhiệm vụ tiếp viện lần này.

Vì tránh đàm tiếu nên hai người chiến hữu không lại gần mà chỉ chào kiểu quân đội từ xa.

đưa Lâm Thiển đến đội ngũ đi Đại Thanh Sơn.

Đội ngũ không lớn, tổng cộng chiến sĩ bảo vệ và nhân viên hậu cần cũng chỉ có hai mươi người.

Học sinh tiểu học Đại Thanh Xuyên cũng chỉ tổng cộng 20 người, cho nên giáo viên dạy học cũng không nhiều lắm.

nhìn Lâm Thiển chăm chú, nói: “Đi ra ngoài rèn luyện được cũng tốt, nhưng phải nhớ tự bảo vệ mình. Lời anh nói với em đều phải nghe, phải nhớ kỹ”

“Biết rồi, mỗi ngày sẽ báo cáo tình hình cho anh là được chứ gì?

“Chỗ đó chưa chắc có tín hiệu điện thoại.”

“Em cũng chỉ đi có một tháng thôi. Hơn nữa, hàng năm đội công tác xã hội đều đi mà, lại còn có bộ đội bảo vệ nữa. Anh yên tâm đi”

khẽ thở dài, anh cũng không muốn lải nhải, nhưng mà cứ không kìm được muốn dặn dò cố.

Lâm Du không để ý việc người nhà phản đối mà vẫn tới sân bay đúng giờ.

Cô nàng vừa tới đã thấy và Lâm Thiển diễn trỏ tình cảm. Đúng là không chịu nổi.

“Này em rể, ngài cũng đi theo à?”

Nghe giọng điệu trêu chọc của Lâm Du, vẻ mặt ngại ngùng, nhưng vẫn không tức giận, ngược lại có vẻ cam chịu danh phận “em rể” này.

: “Trình độ Đại Thanh Xuyên lạc hậu đến mức mọi người không ngờ được. Cả hai phải cổ vũ lẫn nhau, kiên trì đến cùng, đừng có để mới đi vài ngày đã chạy về khóc lóc”

Lâm Du và Lâm Thiển không hẹn mà cùng giơ tay lên chào anh theo kiểu quân đội, đồng thanh hộ: “Rõ”

Nhịn không được trừng mắt liếc hai cô một cái, nhắc nhở: “Chào kiểu quân đội phải dùng tay phải”

Hai chị em gái nhìn nhau, cười ha ha ầm ĩ lên. Quả thật hết sức ăn ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.