Hổ sâu rất ẩm ướt, trên mặt đất và xung quanh đều là nham thạch đầy rêu xanh.
Cố Đông Quân thấy Lâm Du đang run cầm cập, anh không nói gì chỉ vươn tay ôm lấy cô. Cố Đông Quân an ủi: “Đừng sợ, lát nữa sẽ có người đến cứu chúng ta.” Trái tim của Lâm Du lại có thể không đập được à? “Phải rồi, vừa nãy em nói... có động đất?”
“Vâng, động đất rất rõ, còn có tiếng nổ bùm" nữa, nhưng chỉ thoáng qua thôi.” Cố Đông Quân càng nghe càng không hiểu: “Rốt cuộc là động đất hay tiếng nổ?”
“Ơ... em cũng không biết nữa. Hình như là có tiếng gì giống tiếng nổ, sau đó mặt đất mới rung lên, không phải động đất đều có tiếng bùm bùm sao?”
“Không có động đất.” “Không có hả?” Lâm Du cẩn thận nhớ lại, lúc đó cảm giác chấn động rất mạnh, cô còn tưởng mình đang ảo giác, “Không đúng, chắc chắn có, em khẳng định lúc đó mặt đất rung lên.”
Cố Đông Quân nói: “Nếu có động đất sao bọn anh ở dưới đó không cảm nhận được chứ?” “Thế còn tiếng nổ? Mấy anh có nghe thấy không?”
“Không chú ý.”
Lâm Du suy đoán: “Có khi nào là động đất nhỏ, chỉ có trên núi mới có.”
“Chắc thế” Cố Đông Quân hơi hoài nghi, nhưng hiện tại cũng không giải thích được rõ ràng, “Em lạnh không?” Lâm Du nhếch môi không đáp, nhưng cơ thể run lập cập đã bán đứng cô. Đó là cái lạnh thấm vào xương cốt, có khoác thêm nhiều áo thì cũng không cản được sự lạnh lẽo này.
Cố Đông Quân dứt khoát ôm Lâm Du ngồi lên chân mình, hai tay anh ôm chặt lấy cô.
“Anh...” Lâm Du xấu hổ. Dù biết anh có lòng tốt, dù không phải cô mà là người khác thì anh cũng sẽ làm như thế, nhưng trong tình huống này, trái tim nhỏ bé của cô như bị xâm chiếm bởi sự ngọt ngào này. Lâm Du cứng người, thậm chí không biết nên để tay chỗ nào, chỉ có thể đoán chính đặt lên đầu gối mình.
“Anh cái gì?” Không nghe thấy câu tiếp theo, Cổ Đông Quân liền vặn hỏi. Ôi trời, giọng của anh ấy vang sát bên tại mình, hơi thở ấm áp phà vào gáy cô, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, giống như thuốc mê, mê hoặc lòng cô. Cố Đông Quân hỏi nhỏ: “Sao tim em đập nhanh thế?”
“...” Nói nhảm, không phải do anh làm ra à?
“Em thật sự không sao chứ?”
Lâm Du vội quay đầu phủ nhận: “Không có, không có, em đang kích động thôi. Cuối cùng cũng có người đến cứu em, cám ơn anh nha, ha ha ha.”
Cố Đông Quân đột nhiên hỏi: “Sao em với Lâm Thiển lại nấp ngoài cửa nghe lén? Có biết vậy là không lễ phép không?”
“... Bọn em chỉ tò mò thôi, ha ha ha, tò mò, tò mò.”
“Có tò mò thì hỏi thằng anh, không cần nghe lén.”
“...” Thật là làm người ta câm nín mà.
Màn đêm yên tĩnh rất đáng sợ, không có tiếng côn trùng kêu, chỉ có tiếng thở của hai người. Lâm Du lại bắt đầu tìm chủ đề để nói: “Em là fans của bạn gái anh, có thể nhờ cô ấy ký tên được không? Em rất thích cô ấy.”
Cổ Đông Quân sững người, hỏi lại: “Bọn em tò mò về cô ấy?”
“Hả?... Ờ”
Cố Đông Quân cũng lúng túng, hóa ra là anh tự mình đa tình rồi. Lâm Du cười ha ha nói: “Dương Liễu Nhi mà anh, ngôi sao quốc tế, lượng fans hâm mộ khổng lồ, em quả thật rất may mắn mới có thể gặp người thật ở nơi này. Cô ấy không những đẹp mà còn có dáng nữa, ca hát diễn xuất đều giỏi, lại còn tham gia hoạt động từ thiện, quả thật là người vô cùng hoàn mỹ.” Lâm Du lại nói sang chuyện khác, giọng điệu hơi chịu thua: “Lúc đầu em vẫn không cam lòng, giờ thì không nữa rồi. Anh có bạn gái hoàn mỹ đến thế, có lý nào lại vừa ý em... ha ha. Anh từ chối em là phải rồi, em không sao cả, tự mình tiêu hóa là xong ngay.”
“Nên em chạy lên núi để bình tĩnh lại?”
“Ở ha ha ha.”
Tận đáy lòng Cổ Đông Quân như có gì đó trồi lên. Anh rất nghi ngờ tại sao mình lại có cảm giác ấy. Tóm lại, nhìn thấy Lâm Du cố ý cười ngốc nghếch giả vờ không sao, trong lòng anh hơi... có cảm giác không nói rõ được.
Anh không biểu lộ thái độ gì, cũng không thay đổi giọng điệu, bình thản nói: “Cô ấy không phải bạn gái anh, là bạn gái cũ. Bạn gái và bạn gái cũ là hai khái niệm khác nhau.”
Lâm Du nghỉ, khác hả, người ta đến đây để xin quay lại đấy. Dương Liễu Nhi ngôi sao quốc tế, đường sá xa xôi đến thâm sơn cùng cốc này để xin quay lại, đâu có người đàn ông nào sẽ từ chối chứ? Trừ phi anh ta bị mù.
“Giữa anh và cô ấy đã là quá khứ từ lâu rồi.” Trong hố sâu u ám, giọng Cổ Đông Quân khàn khàn trầm trầm mang theo vài phần tang thương, cộng thêm vài phần bất đắc dĩ: “Lúc trước chia tay đã cho thấy hai người bọn anh không hợp nhau, bây giờ sao lại có thể gây ra sai lầm một lần nữa chứ?”
Lâm Du quay đầu nhìn anh, nói ngay mà không kịp nghĩ: “Ý anh là anh không đồng ý làm lại từ đầu?”. Giọng điệu Lâm Du lúc nói câu đó rất vui vẻ, nói xong cô liền hối hận: “Xin lỗi anh, em không có ý cười trên nỗi đau của người khác.”
Cố Đông Quân cười cười, môi khẽ nhếch, cực kỳ mê người. Lâm Du vội vàng nghiêm chỉnh lại, không thể nhìn anh thêm nữa, nhìn một cái là cô trầm luân ngay. Chốc lát, có tiếng hô hào truyền đến, sau đó, đội cứu viện cũng lần lượt chạy lại. Sau khi thăm dò địa hình, Khương Tiểu Hà lần theo dây cáp bò xuống đến bên miệng hố. Anh ta nói to: “Người không sao chứ?” “Không sao, Lâm Du bị trật chân.” Khương Tiêu Hà nói đùa: “Ngoài này là vách núi cao, sơ sẩy là rơi xuống ngay. Hai người, người thì mạng lớn, người thì không sợ chết, đúng là đẹp đôi.” Không ngờ, người nói vô ý, người nghe có lòng, Cố Đông Quân và Lâm Du đồng thời cảm thấy xấu hổ. Khương Tiêu Hà truyền dây cáp xuống dưới, để hai người họ đeo dây bảo hộ an toàn. Những người ở trên cùng nhau hợp sức kéo họ ra ngoài.
Lâm Thiển bên này quần áo khoác quân đội thùng thình đứng ngoài của trường ngóng trông. Ngoài trời tối đen như mực, gió núi gào thét như hổ gầm, làm người ta sợ hãi. Tiểu Thúy bưng bát canh thịt dê nóng hổi lại gần: “Cô Lâm, cô uống canh đi.” Lâm Thiển cầm lấy rồi uống: “Cám ơn em.” Vào lúc này, bát canh nóng là cách giảm lạnh tốt nhất.
“Ngoài này lạnh lắm, cô vào trong đợi đi.” Lâm Thiển uống xong đưa bát cho Tiểu Thúy: “Em vào đi, đừng để bị cảm lạnh, cô đợi một lát nữa.” Tiểu Thúy đã gọi Lâm Thiển đi vào rất nhiều lần, nhưng cô không chịu đi. Đúng lúc này, Dương Liễu Nhi cũng bọc mình trong áo ấm bước ra. Hai người vẫn khách khí với nhau: “Cố thiếu phu nhân, sao không đi vào trong đợi? Vào trong đợi cũng được mà.” Lâm Thiển không nói vì sao, nhưng ít ra, cô không muốn mình ngủ ngon thoải mái trong phòng ấm chờ đợi tin tức trong lúc Lâm Du chưa biết sống chết thế nào. Cô siết chặt bộ đàm trong tay, ánh mắt vẫn nhìn về phía rừng đêm thăm thẳm, thầm cầu nguyện.