“Tôi tìm được cô ấy rồi, mọi người đến chỗ tôi nhanh.” Dương Liễu Nhi rất quen với giọng nói này.
Cho dù giọng qua bộ đàm có hơi biến đổi nhưng cô ta vẫn nhận ra đó là giọng của Cố Đông Quân. Đồng thời cô ta cũng nhận ra sự kích động trong giọng nói ấy, đó là sự vui mừng khi tìm lại được vật mình yêu quý. Lâm Thiển quá vui mừng nên không chú ý đến nét mặt lạnh bằng thoáng qua trên mặt Dương Liễu Nhi. “Hay quá, tìm được rồi, tìm được rồi!” Dương Liễu Nhi cười bảo: “Vậy cô mau vào đây ngồi đi, lát nữa hãy ra.”
Trong phòng học, mấy giáo viên nữ ở đại bản doanh đều vây quanh Lâm Thiển. Nghe được tin vui từ bộ đàm truyền đến không ngừng, mọi người đều an tâm thở phào. Khoảng một tiếng sau, đa số đội ngũ cuối cùng cũng quay trở về. Lâm Du vừa xin lỗi vừa cảm ơn, cảm động vô cùng. Dưới ánh đèn sáng choang, mọi người mới thấy rõ Lâm Du không chỉ bị trật chân mà trên mặt trên người còn có nhiều vết thương.
Mọi người lần lượt đi nghỉ ngơi, Lâm Thiển đỡ Lâm Du về phòng: “Chị dọa chết em rồi, không phải nói là về ngay sao?”
Lâm Du nhớ lại những gì trải qua hôm nay, nghĩ mà vẫn thấy sợ. Cô không có lý tranh cãi với Lâm Thiên, khiêm tốn đáp: “Xin lỗi em, chị biết sai rồi.” Lâm Thiển liếc bà chị, nhìn thấy vết trầy xước trên gương mặt xinh đẹp của chị ấy mà đau lòng, nói: “Bỏ đi, thấy mặt chị nát bét thế này, em tha thứ cho chị đấy.”
“Cái gì?” Lâm Du nghe thể lập tức giật mình, vội vội vàng vàng moi cái gương dưới gối lên.
Lâm Thiên thấy dáng vẻ hoảng loạn của chị ấy thì bật cười, nói đùa: “Mặt còn quan trọng hơn cả mạng nữa hả?”
Lâm Du săm soi những vết xước nhỏ trên mặt mình trong gương, ngoài bán ra cũng chưa đến mức bị hủy dung, nên bình thản đáp: “Đương nhiên rồi, ở thời đại xem mặt này thì mặt là thứ quan trọng nhất.”
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Là Cổ Đông Quân, anh đứng ở cửa, đỉnh đầu như chạm tới khung cửa.
Ánh trăng sáng ngời, bóng anh chiều ngược vào phòng, làm trong phòng tối hơn vài phần. “Anh Cả, đã muộn thế này mà còn có việc gì thế?”
Cố Đông Quân đưa số thuốc trong tay ra, nói với Lâm Thiển: “Đây là rượu thuốc trật khớp, đây là thuốc sát trùng, cho em ấy dùng đi.” Lâm Thiển nhận lấy: “Vâng, anh muốn vào ngồi không?” “Khuya lắm rồi, các em nghỉ ngơi sớm đi.” “Vâng, cám ơn anh cả.”
“Đừng khách sáo.” Lúc gần đi, Cố Đông Quân thoáng nhìn Lâm Du đang ngồi trong phòng rồi mới quay người đi.
Lâm Thiển đóng cửa, đến bên giường Lâm Du ngồi xuống, quan sát nghiền ngẫm cô nàng: “Hai người... là sao?”
Lâm Du nhún vai tỏ vẻ không có gì, sau đó nói thẳng: “Chị lại hi vọng bạn chỉ có gì đấy.”
“Lại đây, giơ cái móng giò của chị ra đây, em xoa bóp cho.”
“Em gái em!”
“Em là em gái chị mà.” Lâm Du đổ rượu trật khớp ra, xoa bóp mạnh vào mắt cá sưng đỏ của Lâm Du: “Chị nhịn đi, nhất định phải nhịn, chị mà kêu lên, Cố Đông Quân nghe thấy lại chạy sang đây hỏi thăm nữa đấy.” Lâm Du nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Thiển, em đủ rồi nha!”
***
Hôm sau, mọi người vẫn làm việc như thường lệ. Lâm Du bị thương nên phải nghỉ ngơi. Đoàn khách leo núi cũng vác hành trang chuẩn bị rời đi, chỉ có Dương Liễu Nhi ở lại đây, còn chủ động tham gia hoạt động của đoàn tình nguyện.
Người ta là minh tinh nổi tiếng, minh tinh vốn lạnh lùng cao ngạo khó đến gần, giờ hóa thân thành tình nguyện viên cùng làm việc với mọi người, làm các thầy cô ở đây vui mừng khôn xiết.
Mặc dù vùng núi tin tức không lưu thông, đám học trò không biết Dương Liễu Nhi, nhưng các thầy cô đều đến từ thành phố lớn, đương nhiên biết tên tuổi Dương Liễu Nhi.
“Tớ có chữ ký của Dương Liễu Nhi rồi! Chị ấy còn tặng tớ lời nhắn nữa, ai bảo chị ấy khó gần chứ, rõ ràng bình dị thế kia.”
“Thế có phải sau này chị ấy cùng ăn cùng ngủ với bọn mình không? Trời ạ, cùng nhóm với diễn viên nổi tiếng, mừng cả năm luôn đấy.”
“Lúc trước trên tin tức bảo chị ấy phách lối lắm, rõ ràng cố ý dìm hàng người ta. Chị ấy là người đẹp lương thiện chân chính đấy.”
Không chỉ các thầy cô giáo vui vẻ mà cả học sinh cũng vui theo.
Do Dương Liễu Nhi đến nên bọn trẻ được thêm môn văn nghệ. Các học sinh, đặc biệt là các em nữ rất thích cô giáo Dương. Công tác giảng dạy ở đây đi vào trật tự, công việc điều tra thăm dò cũng có bước đột phá mới.
Khương Tiêu Hà: “Cục địa chất không thăm dò được hôm qua Đại Thanh Sơn có động đất. Tôi đã hỏi rất rõ, chuyên viên cục địa chất nói thăm dò địa chất của nước ta hiện nay rất chính xác, dù có chấn động nhỏ cũng có thể dò ra được. Nói đúng hơn là chỉ cần có động đất thì nhất định sẽ thăm dò được ngay.”
Cổ Đông Quân: “Nhưng Lâm Du đã khẳng định, nói âm thanh đó rất giống tiếng nổ.” Cố Thành Kiêu bên tần số bên kia: “Nói không chừng đó là tiếng phá mìn. Phá mìn cũng có thể làm cho mặt đất rung chuyển.”
Khương Tiêu Hà: “Nếu là phá mìn thì uy lực làm núi rung chuyển không nhẹ, tại sao chúng tôi không nghe thấy?”
Cố Thành Kiêu: “Cậu đến hiện trường khảo sát thử, không thể bỏ qua bất kỳ điểm khả nghi nào.”
Khương Tiêu Hà: “Vâng, lão Đại.” Cố Thành Kiêu nói tiếp: “Một việc có thể cho là tình cờ, nhưng nhiều việc gom lại với nhau, chưa chắc đơn giản chỉ là tình cờ. Nơi đó là quê nhà của Hà Kiện Hùng, cảnh sát truy tìm hắn hơn hai năm vẫn không có tin tức, chắc chắn hắn đang trốn ở đâu đây, hoặc có lẽ đang trốn ở thâm sơn cùng cốc trên Đại Thanh Sơn. Bọn họ muốn sống trên núi, không thể không mua lương thực, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”
Khương Tiêu Hà vô cùng bái phục tư duy của lão Đại, luôn xâu chuỗi rõ ràng các manh mối rời rạc, lại còn rất hợp lý: “Tôi hiểu rồi.”
***
Lâm Du nghỉ ngơi một ngày, hôm sau là ra ngoài kiếm việc làm. Cô không thể đứng thì ngồi, giảng bài bằng miệng chứ đâu phải bằng chân.
Nghe đồng đội khen Dương Liễu Nhi không dứt, Lâm Du cũng phải công nhận. Nhưng trong lòng cô luôn có cảm giác buồn bực quấy rối, thường đè ép suy nghĩ tích cực của cô.
“Hiện giờ người ta không đồng ý quay lại, không có nghĩa là sau này sẽ không quay lại. Mày đừng có nhân cơ hội này mà chen chân vào.”
_ “Giờ chưa quay lại sao mày không theo đuổi đi? Chẳng lẽ đợi đến khi người ta quay về bên nhau thì mày mới đi đào tường nhà người ta hả? Đó là kẻ thứ ba đấy.”
_ “Hai người họ rõ ràng chưa dứt tình với nhau, quay về bên nhau chỉ là chuyện sớm muộn. Mày cố chấp quấn lấy là mất hết tự trọng, càng làm anh ấy khinh thường mà thôi.”
“Không, tối hôm trước anh ấy nói rất rõ ràng. Anh ấy bảo họ đã là quá khứ, Lâm Du mày cố lên! Anh ấy hơi thích thích mày rồi đấy, nếu không anh ấy đã chẳng mang tính mạng mà đi cứu mày đâu.”
“Anh ấy là người tốt bụng, đừng nói là người, cho dù là con mèo, con chó anh ấy cũng sẽ cứu. Mày không thấy hai người đó mới là cặp đôi trời sinh hay sao?”
“Hạnh phúc phải dựa vào chính mình tranh thủ. Nếu đi tranh thủ thì ít ra còn có 50% cơ hội thành công, không tranh thủ thì thất bại 100% rồi.”