Trong lớp học, có tiếng học sinh nhắc nhở: “Cô Lâm ơi, vừa rồi cô giảng bài của ngày hôm qua.” “...” Mặt Lâm Du đỏ bừng, “À, vậy các em mở bài tiếp theo ra.”
Lâm Du hoàn toàn không biết mình đã giảng gì trong tiết học đó, suy nghĩ của cô không còn ở đây nữa. Nhìn những đôi mắt ham học của bọn nhỏ, Lâm Du rất hổ thẹn. Hết tiết, cô thu dọn vài thứ rồi đi cà nhắc ra cửa, nào ngờ đụng phải Cổ Đông Quân ở khúc rẽ trên hành lang, tiết sau là tiết của anh. Mặt Lâm Du lúc hồng lúc trắng, vừa ngại ngùng lại chột dạ, nói lắp bắp: “Chào chào chào... anh cả.” ôi mẹ ơi, Lâm Thiển mới phải gọi anh cả, mình học theo làm gì vậy chứ?
Vì vậy, Lâm Du sửa lại ngay: “Chào thầy Cố, khéo quá ha ha ha!”
Cố Đông Quân dừng bước, nhìn chân bị thương của Lâm Du vẫn còn sưng to, chỉ có thể mang dép lê. Anh quan tâm hỏi: “Em về phòng hả? Anh dìu em.”
“Hả? Khỏi khỏi, không phải anh phải lên lớp sao?” Cố Đông Quân chẳng cho Lâm Du cơ hội từ chối, chủ động đỡ lấy tay cô: “Vừa mới hết tiết, anh dìu em về rồi quay lại dạy cũng kịp.” Vì thế Cổ Đông Quân dìu Lâm Du từ từ quay về phòng. Trên đường đi, Lâm Du thi thoảng lén nhìn anh. Cô tưởng mình đã che giấu rất giỏi, nào ngờ mỗi động tác nhỏ của cô đều rơi vào mắt Cố Đông Quân.
“Em nhìn gì thế? Muốn nói gì hả?”
“... Không, không có, ha ha ha!”
Cố Đông Quân thản nhiên cười: “À.” “...” Anh có ý gì hả? Đừng có cười như thể được không? Anh có biết em bị mê hoặc rồi không? Đúng lúc này, tiếng Dương Liễu Nhi từ đằng sau truyền tới: “Thầy Cố.”
Lâm Du giật thót tim, bất giác gạt tay Cố Đông Quân ra. Cảm giác như đang bị bắt quả tang tại giường khiến cô rất khó chịu.
Dương Liễu Nhi bước tới nhìn Lâm Du cười hỏi: “Cô giáo Lâm, chân thế nào rồi?”
“Không... không sao, hề hề...” Lâm Du biết điều mà kiếm cớ rời đi: “À, hai người nói chuyện đi nha, tôi tự về được, cám ơn thầy Cô, tạm biệt.” Lâm Du giống như ngựa hoang thoát cương, chân cà nhắc còn nhảy lò cò rất nhanh, thoáng cái đã không thấy người đâu. Cố Đông Quân lắc đầu thở nhẹ một hơi nhìn bóng cô khuất dần.
Dương Liễu Nhi để ý biểu tình của Cố Đông Quân, vội vàng kéo ánh mắt anh về: “Đông Quân, chiều nay anh có tiết phải không?”
“Ờ, chuyện gì?” “Thời tiết hôm nay đẹp quá, chiều nay em muốn dẫn bọn trẻ về thực tế, ra ngoài trường một vòng. Nhưng em sợ đông quá không quản được nên anh đi với em được không?” Cổ Đông Quân không thể từ chối lý do này: “Ừ.” “Cảm ơn anh.” Dương Liễu Nhi lại làm nũng giống như trước đây, chủ động kéo lấy cánh tay Cố Đông Quân, cười xinh xắn: “Em cám ơn anh nhiều lắm!”
Mà khéo thay, cảnh này lại bị Lâm Du đang quay trở lại bắt gặp. Lâm Du vô cùng xấu hổ, vội cúi đầu giả vờ như không thấy, lắp bắp nói: “À... em... để quên đồ ở lớp học.”
Cố Đông Quân hỏi: “Quên gì, chân em bị thương, để anh lấy giúp em.” “Là giáo án”
Cố Đông Quân gỡ tay Dương Liễu Nhi ra, quay về lớp lấy đồ giúp Lâm Du.
Dương Liễu Nhi cười cười nhìn Lâm Du. Cô ta luôn giữ vững tư thái ưu nhã của mình, lúc đi đứng luôn có làn gió nhẹ tôn lên thần thái của cô ta.
“Chân em bị thương, mấy việc lặt vặt để đàn ông làm được rồi, đừng ngại gì cả, Đông Quân rất tốt bụng.” “Dạ vâng.” Ngoài gật đầu ra thì Lâm Du còn làm gì được nữa chứ?
“Em có biết chuyện của anh ấy cách đây mấy ngày không? Chị dám bảo đảm bằng chính nhân cách của mình rằng anh ấy là người bị hại. Dù bên ngoài có chửi rủa bôi nhọ anh ấy thế nào, nhưng trong lòng chị, anh ấy là người chính trực liêm minh. Vì chị rất hiểu anh ấy, anh ấy là người rất nhiệt tình, tốt bụng, luôn lo cho dân. Sở dĩ chị làm từ thiện nhiều như thế là vì ban đầu chị đã bị anh ấy ảnh hưởng.”
Lâm Du cố nặn ra nụ cười cứng ngắc, để mình không nhìn như đang bị lúng túng. Đột nhiên Dương Liễu Nhi hỏi: “Những cô gái nhỏ giống các em chắc sùng bái anh ấy lắm nhỉ?” “Hả?” Tim Lâm Du đập điên cuồng, mình thích người ta lộ liễu vậy sao? Dương Liễu Nhi hé môi cười: “Em đừng ngại, chị biết mấy cô bé như các em rất thích Đông Quân.”
“... Ha ha.”
“Từ nhỏ Đông Quân luôn được các cô gái hoan nghênh. Lúc còn đi học ngày nào anh ấy cũng nhận được thư tình. Sau này khi đi làm rồi thì anh ấy càng ngày càng thành thục trầm tĩnh, càng thu hút nhiều cô gái say
mê hơn. Đặc biệt là những sinh viên đại học chưa bước vào xã hội như các em, bị anh ấy mê hoặc không biết trời đất là gì.”
Lâm Du mong muốn nhanh chóng chấm dứt chủ đề này, nôn nóng nhìn về phía lớp học. “Hơn nữa, anh ấy lại là người rất truyền thống trên phương diện tình cảm. Đã yêu thì không dễ dàng thay đổi, chị thích nhất điểm này của anh ấy.” Dương Liễu Nhi mỉm cười, ngại ngùng nói: “Có phải chị tâm sự với em nhiều quá đúng không? Ha ha, em đừng kể cho ai khác biết nhé, xem như em chưa nghe thấy đi.”
Lâm Du tò mò hỏi: “Chị Dương, chị với thầy Cổ... đã quay lại rồi hả?” Dương Liễu Nhi vờ giận: “Hừ, chị biết hôm qua đã bị các em nghe thấy hết rồi.” Sau đó cô ta cười nói: “Mà cũng không sao, bên ngoài chửi chị, bôi nhọ chị nhiều thế rồi, chị cũng không để ý mình bị các em bàn tán sau lưng đâu.”
Lâm Du vội khoát tay: “Không không, bọn em không bàn tán gì về chị cả, thật đấy!” Dương Liễu Nhi cười tươi: “Chị biết mà. À, em muốn có hình kèm chữ ký của chị đúng không? Chị không
mang theo, em cho chị địa chỉ đi, lúc về chị sẽ gửi cho em.” “Dạ. Cám ơn chị” Cổ Đông Quận cầm quyền giáo án đi tới đưa cho Lâm Du: “Là quyển này đúng không?” “Vâng, cám ơn.” Ngay lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Cố Đông Quân chỉ có thể dặn dò: “Đi về cẩn thận, anh lên lớp đây.” Dưới ánh nhìn chằm chằm của Dương Liễu Nhi, Lâm Du nào dám nhìn anh, chỉ vẫy vẫy tay, nói cho có: “Biết biết.” Cổ Đông Quân lại quay người đi, từ từ đi về phía phòng học. Lâm Du sợ Dương Liễu Nhi lại kể lể gì nữa, mỗi lời cô ta nói như dao găm đâm vào tim cô, máu chảy đầm đìa vô cùng đau đớn. Không phải buồn cũng không phải chua xót mà chính là đau đớn thấu tim. Còn đau hơn cả lúc bị anh từ chối cho số điện thoại nữa!
“Chị Dương, em đứng lâu quá chịu không nổi! Em về phòng đây.”
“Cần chị đỡ em không?”
Lâm Du bước lùi về sau: “Không, không, em tự đi được.” Dương Liễu Nhi cười nhạt nói với Lâm Du bằng tư thế của kẻ thắng cuộc: “Vậy em cẩn thận đấy, đi đường phải nhìn cho kĩ, đừng đi vào ngã rẽ. Là con gái có vài con đường tuyệt đối không được bước nhầm! Lỡ như bước nhầm thì thanh danh là chuyện cả đời đấy.”
“...” Nói mấy câu đó với mình làm gì, đúng là vô duyên khó hiểu!