Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 290: Chỉ muốn làm anh ngày càng yêu em hơn



Do đã quá muộn nên Cố Thành Kiêu không báo cho cô Cả biết.? Cô dượng đều đã hơn bảy mươi tuổi, chưa chắc Sở Dương muốn cho hai ông bà biết, để tránh bọn họ lo lắng.

Điểm này vẫn là anh hiểu rõ Sở Dương. Nhưng cuối cùng anh cũng không chịu nổi sự quấy rầy đòi phải gọi cho Tổng Cảnh Du của Lâm Thiển. Lâm Thiển cầm điện thoại, vừa kết nối cô đã tỏ rõ mục đích của mình, “Đội trưởng Tống, là tôi, Lâm Thiển đấy.”

“Chị dâu hả, lão Đại tìm tôi có việc gì à?” Giọng của Tổng Cảnh Du vẫn còn rất tỉnh táo, có lẽ vẫn chưa đi ngủ.

“Không phải, là chị họ của lão Đại anh tìm anh có việc.”

Đầu dây bên kia im lặng, giác quan thứ sáu của Lâm Thiển nói cho cô biết rằng, trong lòng Đội trưởng Tổng nhất định vẫn còn có Sở Dương.

Cô thận trọng lên tiếng: “Hiện giờ tôi và Cố Thành Kiêu đang ở bệnh viện quân y, Sở Dương ngất xỉu ngã bị thương trán, đang cấp cứu.” “Cô ấy thế nào rồi?”

Câu này hỏi lại rất nhanh, Lâm Thiển càng chắc chắn về giác quan thứ sáu của mình. “Bác sĩ nói chị ấy không có gì đáng lo, nhưng cơ thể chị ấy xuất hiện rất nhiều bệnh, nào là tụt huyết áp, thiếu

máu, suy dinh dưỡng, tim đập chậm, hô hấp khó khăn, thường xuyên bị đau đầu bất chợt, thậm chí còn ngất xỉu. Chúng tôi nghi ngờ chị ấy mắc bệnh trầm cảm.”

Cố Thành Kiêu đưa tay muốn lấy lại di động, làm gì mà nói nghiêm trọng thể, vẫn chưa chắc chắn mà.

Thế nhưng, Lâm Thiển lập tức hất tay anh ra, còn trừng anh cảnh cáo, bảo anh im miệng.

Tống Cảnh Du ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới trầm giọng nói: “À, nếu đã ở bệnh viện, vậy thì điều trị cho cô ấy tốt một chút.” “Chị ấy nói ngày mai sẽ đi Marocco, đã đặt vé máy bay từ sớm, không đi không được. Chúng tôi khuyên thế nào chị ấy cũng không nghe.”

Tống Cảnh Du hít sâu vào mấy hơi, chần chừ hỏi: “Vậy chị dâu muốn tôi làm gì?”

Lâm Thiên thấy có hi vọng, liền nói: “Bây giờ anh lập tức tới đây nói chuyện đàng hoàng với chị ấy đi. Chẳng phải muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông sao?”

“Tôi không ra ngoài được.”

“Cố Thành Kiêu lệnh cho anh ra. Anh ấy có vụ án quan trọng muốn phân tích cùng anh.”

“Hả?”

Cố Thành Kiêu và Tổng Cảnh Du đồng thời thốt lên thắc mắc. Lâm Thiển trừng mắt nhìn Cố Thành Kiêu, ánh mắt hung dữ uy hiếp anh có phối hợp hay không? Cố Thành Kiêu ôm quyền thở dài, anh không làm theo được à? Anh nói vào điện thoại: “Đúng vậy, tôi cần tìm cậu có việc. Lập tức xuất hiện trước mặt tôi ngay!” Nghe thấy giọng của lão Đại, Tống Cảnh Du trả lời theo bản năng: “Vâng, lão Đại.” Cúp máy không lâu thì Sở Dương được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Trừ những vết thương ngoài da, những vấn đề khác cũng không đáng lo. Trong phòng bệnh, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển ngồi canh chừng bên giường. Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới sẽ trải qua ngày kỷ niệm một năm đăng ký kết hôn trong bệnh viện. Lâm Thiên nhìn kỹ Sở Dương, cô ấy vẫn rất xinh đẹp khi không trang điểm.

Khi trang điểm thì lại càng xinh đẹp hơn, lớp trang điểm đậm che đi vẻ tiều tụy cùng khuôn mặt đẹp đẽ yếu ớt của cô.

Do sườn xám bị dính máu nên y tá trong phòng cấp cứu đã thay quần áo bệnh nhân cho cô. Đồ bệnh nhân sọc lam nhạt này lại hợp với cô hơn bộ sườn xám xanh biếc diêm dúa lòe loẹt kia. Sau khi nhận lệnh, Tống Cảnh Du lập tức chạy đến bệnh viện.

Tới cửa phòng bệnh, anh cầm nắm cửa mấy lần nhưng đều rút tay lại.

“Lão Đại, tôi đến rồi, anh ra đây nói

Nghĩ tới nghĩ lui, anh bèn nhắn tin WeChat cho Cố Thành Kiêu chuyện đi.”

cửa phòng bệnh mở ra, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển cùng nhau đi ra.

“Ủa, chị dâu cũng ở đây hả?” Tống Cảnh Du vẫn vô lại như thường ngày, còn cười rất khoa trương, “Hai vị ở cùng nhau sao còn tìm tôi làm kỳ đà cản mũi? Hai người không ngại thì tôi cũng không ngại ăn thức ăn chó đầu, ha ha ha.” Lâm Thiển bước lên nói: “Đội trưởng Tống, chúng tôi đang chuẩn bị ra về. Người nhà chị ấy không biết chị ấy đang ở bệnh viện, đêm nay anh ở lại với chị ấy nhé.”

“Hả? Vậy cũng được sao?” Lâm Thiên huých Cố Thành Kiêu một cái. Anh cũng hết cách để dỗ dành vợ, anh chỉ có thể bán đứng anh em, nói: “Tháng trước, cô Sở Dương đây đúng lúc bắt gặp tổ chức Al-Qaeda tập kích nơi đóng quân của bộ đội gìn giữ hòa bình nước ta ở Santorini, là một nhân vật rất quan trọng. Vậy nên, cậu theo dõi vụ này đi.”

Lúc nói chuyện, Cố Thành Kiêu rất chân thành, đến mức Tổng Cảnh Du không dám hoài nghi lời này là thật hay giả.

Lâm Thiển thầm khen ngợi chồng mình, bản lĩnh “lấy việc công làm việc tư” này chẳng ai bì được.

“Bảo vệ nhân chứng an toàn là nhiệm vụ trước mắt của cậu.”

“Rõ!”

Cố Thành Kiêu vội vàng dẫn Lâm Thiển rút lui. cửa thang máy vừa mở, cô liền lo lắng hỏi: “Vậy là được rồi sao? Để hai người họ ở cùng một phòng cả đêm thật à? Cô nam quả nữ thế kia...”

“Đây là bệnh viện mà, em đang nghĩ gì vậy?” “Ha ha, em cũng chỉ là lo cho chị họ của anh thôi.” “Anh không làm thì em nói anh lạnh lùng vô tâm, anh làm thì em lại ý kiến này nọ. Nói đi, rốt cuộc em muốn anh làm gì hả?”

Lâm Thiển cười híp mắt, bất chợt kéo cổ anh xuống, nhón chân lên, học theo cách hồn của anh, hôn lên môi anh. Giây thứ nhất anh không phản ứng kịp, giây tiếp theo mới giành được quyền chủ động, một tay siết chặt eo cô, tay còn lại thì đỡ lấy gáy cô, nhiệt tình đáp trả. “Ting” một tiếng, thang máy phải mở cửa ở tầng tiếp theo, Lâm Thiển vô thức đẩy anh ra. Anh xoay người ép cô vào góc, dùng thân hình cao ráo của mình che kín cô. Bên ngoài có người đi vào, Lâm Thiển đứng bất động trong góc, rúc vào lòng Cố Thành Kiêu. Cô ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy cằm anh, lén lút nói: “Em không muốn anh làm gì hết, chỉ muốn làm anh càng ngày càng yêu em hơn thôi ha ha ha ha.” “...” Cô nhóc xấu xa đáng chết này, cứ châm lửa lung tung! Cố Thành Kiêu nhích lên một bước nhỏ để ép cô chặt hơn, mà người sau lưng lại chẳng nhìn thấy gì. Anh mấp máy môi nói với cô, “Anh sẽ không làm em thất vọng, tiểu yêu tinh!” Lâm Thiên nhướng mày như đang nói “Hừ, ai sợ ai chứ?” Sau đó, Cố Thành Kiêu làm một hành động mà chính anh cũng không tin được. Anh đưa tay ra sau lưng cô, chính xác nắm được khóa gài, lắc một cái, thuận lợi tháo được dây đai nội y của cô.

“...” Tên cáo già nhà anh, sao có thể làm vậy chứ?

Cố Thành Kiêu cố ý không nhìn cô, chỉ nhếch môi, thỉnh thoảng còn giật giật. Sao Lâm Thiển chịu thua được, bèn trực tiếp đưa tay bóp trứng chim. “Em...” Cố Thành Kiêu rùng mình, vẻ mặt quái dị trừng mắt nhìn cô. Lâm Thiển tỏ vẻ kiêu ngạo, đắc ý đến độ sắp bay lên trời.

Cô nắn bóp anh, còn nắn theo nhịp, trực tiếp cảm nhận được quá trình từ khi nó hơi cứng cho đến cứng ngắc. Thang máy xuống tới lầu một trong thoáng chốc, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ để bước vào, cho nên Cố Thành Kiêu vội vàng kéo Lâm Thiến ra.

Bởi vì bọn họ uống bia nên bảo đầu bếp lái xe về trước. Bọn họ đi bộ ra ngoài tìm chỗ nghỉ chân. Vào lúc này, thật sự đến cả đi bộ cũng là một kiểu tra tấn. “Em đi trước che giúp anh đi.” Cố Thành Kiêu quàng hai tay lên vai Lâm Thiển, bảo cô đi trước mình. Lúc này, có một đôi nam nữ từ phía đối diện đi tới. Có thể nhận thấy rõ ràng người nam là người mù, hai tay khoác lên vai bạn gái, cô bạn gái dìu anh ta đi.

Ngượng quá đi!

Cố Thành Kiêu sạm mặt lại, còn Lâm Thiển thì cười đến gập người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.