Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 348: Sau khi theo đuổi được anh lại không biết trân trọng



“Sao em không qua đó cầu cứu anh ta đi? Chẳng phải anh ta là bạn trai em sao?” Giọng nói của

Tổng Đình Uy vừa mang chút ghen tuông vừa giận dỗi. Sau khi thấy Cố Đông Quân đã rời đi, cuối cùng Lâm Du cũng thu hồi tầm mắt, chậm rãi quay đầu lại cảnh cáo anh ta: “Không được kéo anh ấy vào chuyện này!” “?” Tống Đình Uy nhìn Lâm Du khó hiểu.

Lâm Du nghiêm túc nói: “Anh câm miệng là được! Khi nào tôi cần anh quản chuyện của tôi hả?” Tống Đình Uy biết điều gật đầu, trong lòng thì cao hứng khoái chí. Anh ta nghĩ: Anh còn chưa tung chiêu mạnh thì em và Cố Đông Quân đã lui trận rồi? Đúng là chẳng thú vị gì cả..

Đôi mắt Lâm Du lại đỏ hồng, mắt ngân ngấn lệ, biểu cảm thì xoắn xuýt. Nói thật thì dáng vẻ này của cô càng làm Tổng Đình Uy rất đau lòng.

“Haizz, anh không ép em nữa được chưa?” Tống Đình Uy mềm lòng, “Em đưa bản thỏa thuận đây.” Lâm Du hơi kinh ngạc, vội vàng nuốt nước mắt, lấy bản thỏa thuận trong túi ra. “Bút đầu? Anh đây ra cửa không mang bút theo.”

Lâm Du gật đầu vội vàng lục túi tìm bút, “Đây.”

Tống Đình Uy cầm lấy, hơi chần chừ, ngẩng đầu đấu tranh nhìn Lâm Du nhưng không nói câu nào. Sau đó anh ta lại cúi đầu, lưu loát ký tên mình vào trang cuối của bản thỏa thuận ly hôn. Đối mặt với nước mắt của Lâm Du, anh ta không thể nào nhẫn tâm nỗi. Ký tên xong, Tống Đình Uy khép bản thỏa thuận lại nhìn thẳng Lâm Du nói: “Tiểu Du, dù anh có tính kế với ai cũng sẽ không tính kế em. Anh sẽ làm em cam tâm tình nguyện gả cho anh.”

Lần này Lâm Du không tiếp lời anh ta, thứ nhất là vì anh ta đã thỏa hiệp, thứ hai là vì cô nhìn thấy hình ảnh trước kia của mình trên người Tổng Đình Uy, cổ chấp vì tình, không chùn bước.

Lúc này cô chỉ muốn nói cho anh ta biết, yêu mà không thể đến được với nhau càng đau khổ hơn yêu mà không có được. Ngay lúc này, Cổ Đông Quân lại đột ngột quay trở lại. Anh đứng ở cửa nhìn thấy Lâm Du và Tổng Đình Uy bốn mắt nhìn nhau đầy tình ý thì mắt đầy lửa giận. “Lâm Du!” Cổ Đông Quân nổi giận đến mức không có cách nào giữ vững hình tượng nho nhã vốn có của mình. Anh bước đến bàn ăn giữa hai người, nắm cổ tay Lâm Du kéo cô lên, “Em và cậu ta ở đây làm gì?” Lâm Du không ngờ Cố Đông Quân lại dùng sức, thình lình bị anh kéo lên, đầu gối đụng phải góc bàn. Cô kêu đau một tiếng, đau như bị gãy xương.

“Anh...”

“Sao anh lại kéo cô ấy?” Cố Đông Quân chưa kịp mở miệng thì đã bị Tổng Đình Uy cướp lời. Anh ta mạnh mẽ giật lấy cổ tay Lâm Du ra khỏi tay Cố Đông Quân, để cô ngồi xuống ghế đàng hoàng rồi lấy tay xoa nhẹ nhàng chỗ đầu gối bị thương của Lâm Du. Lâm Du không kịp phản ứng, khẽ nhích đầu gối, định tránh đi sự quan tâm của Tổng Đình Uy, nhưng lại bị anh ta trừng mắt: “Ngồi yên, em va vào bàn rồi, không biết có bầm không nữa!”

“...” Ánh mắt Lâm Du hoảng loạn thoáng lướt qua Cố Đông Quân, muốn nhìn anh nhưng lại không dám.

Cố Đông Quân đứng bên cạnh giống như người ngoài. Rõ ràng anh là bạn trai của Lâm Du nhưng anh giống như người thứ ba bị người ta bài xích. Anh bất giác nhớ đến việc Tống Đình Uy chắn dao giúp Lâm Du, rồi cả ngày hai người mờ ám gặp nhau ngay cái đêm trước ngày hôn lễ của hai nhà Tống Lâm.

Lúc ấy cô nói đó chỉ là cuộc gặp mặt bình thường, do không muốn anh nghĩ nhiều nên không nói với anh. Nhưng giờ anh suy nghĩ lại thì đây chẳng phải là sự lừa dối hay sao? Anh lớn tuổi hơn Lâm Du, có lúc cô dỗi hờn ầm ĩ, anh đều bao dung cô không chấp. Nhưng không ngờ, sự bao dung và thỏa hiệp của anh đổi lại chính là cô được nước lấn tới. Lừa dối lúc tình cảnh yên ổn thì đó là lời nói dối thiện ý. Nhưng vào lúc này, Cố Đông Quân lại cảm thấy từ đầu tới cuối mình chính là một tên ngốc.

Tệp văn kiện vẫn còn nằm trên bàn, Cố Đông Quân cúi đầu nhìn, hàng chữ “Bản thỏa thuận ly hôn” đập vào mắt anh. Anh cười gượng: “Thì ra sắp ly hôn, anh ta ly hôn thì liên quan gì đến em?... À, chắc là vì em nên mới ly hôn phải không?”

Trong lòng Lâm Du đắng chát, cô cắn môi không lên tiếng giải thích.

Tống Đình Uy thấy bộ dạng đau khổ dằn vặt của cô thì thằng người nói: “Sao anh lại nói thế? Đừng tưởng

mình uống rượu là có thể nói bậy nói bạ!” Cố Đông Quân trừng Tổng Đình Uy, tất cả cơn giận đều trút lên anh ta.

Hai người đàn ông đứng đối lập giằng co đỏ mắt nhìn nhau, tình thế gay cấn sắp phực lửa. Lâm Du không thể ngồi im nữa, đứng dậy ngăn cách giữa hai người, “Hai người đừng ồn nữa.” Cô vội vàng thu dọn văn kiện trên bàn, vừa nhét vào túi vừa nói với Tống Đình Uy: “Ngày mai gặp ở tòa án, mong anh đồng ý điều giải theo như nội dung bản thỏa thuận này, không được đổi ý.”

“Chuyện anh đồng ý với em, anh chắc chắn sẽ làm được.” Lâm Du lại nhìn sang Cổ Đông Quân, giọng điệu hơi lạc lõng: “Chúng ta... tìm chỗ khác nói chuyện được không?” Cố Đông Quân hít thật sâu, cố gắng nhẫn nhịn. Anh cũng muốn nghe thử Lâm Du giải thích thế nào, “Được.” Lâm Du đeo túi, chủ động bước đến kéo cánh tay anh. Đôi mắt phẫn nộ của anh lập tức dịu xuống. Trong đôi mắt mơ màng hơi say chất chứa tình cảm dịu dàng không hề thay đổi.

Bên cạnh thư viện có công viên nhỏ, hai người tìm ghế gỗ dài ngồi xuống. Trước mặt là cảnh hồ nước, với thời tiết ấm áp thì đây là nơi tốt để người dân tới đây nhàn nhã tản bộ. Đáng tiếc, hôm nay trời lạnh băng, hai người họ vẫn ngồi thừ tại đây lại trở thành hai người dị thường trong mắt người đi đường. “Tống Đình Uy và Lâm Tiểu sắp ly hôn?”

“Vậy tại sao em lại bàn bạc với anh ta? Mẹ em đâu?”

“Bản thỏa thuận ly hôn mà nhà họ Tống đưa ra rất bất lợi cho chị Lâm Tiêu. Em làm lại bản khác, bảo đảm sau khi ly hôn nhà họ Tống không cướp đi số cổ phần của chị Lâm Tiêu. Mẹ em sức khỏe không tốt, đang ở nhà nghỉ ngơi.”

Cố Đông Quân vẫn luôn nhìn Lâm Du, còn cô lại vẫn cúi đầu, “Tiểu Du, ngẩng đầu lên nhìn anh.” Lâm Du từ từ ngẩng đầu lên, lại không dám nhìn Cố Đông Quân, chỉ nhìn hồ nước trước mặt. “Anh ta có đưa ra yêu cầu quá đáng nào không?”

“...” Trong lòng Lâm Du run lên, nhưng làm sao cô mở miệng được đây? Nói với anh rằng, Tống Đình Uy muốn ly hôn để cưới cô, thể thì không phải cố Đông Quân sẽ tìm Tống Đình Uy nói chuyện sao? Không được không được, cô không thể kéo anh ấy vào mớ bòng bong này.

“Nhìn bộ dạng này của em xem ra là có rồi. Em nói đi, em có gì phải giấu giếm anh chứ?”

“...” Lâm Du cắn chặt môi. Cổ Đông Quân cười giễu, chất vấn: “Lâm Du, em thế này là có ý gì? Em thay đổi rồi em có biết không? Em thay đổi đến mức anh không nhận ra em nữa!”

“Vậy anh đã từng thật sự hiểu rõ em chưa?” Lâm Du hỏi vặn lại anh, “Không phải em thay đổi rồi mà là anh không hiểu rõ em thôi. Nói thẳng ra thì thời gian chúng ta quen nhau cũng không dài, chẳng phải không đúng sao?”

“Thời... gian... quen... nhau... không... dài?...” Cố Đông Quân lặp lại từng chữ mà Lâm Du nói.

Ngay sau đó, cổ Đông Quân hỏi ngược lại cô: “Chẳng phải em đã từng nói thời gian quen nhau không dài cũng không sao, sau này có thể từ từ hiểu rõ nhau sao?”

“Lâm Du, tại sao em có thể như thế? Sao em có thể... sau khi theo đuổi được anh lại không biết trân trọng anh?”

Trong cơn lạnh thấu xương, Cố Đông Quân như đứa trẻ bất lực. Ngay cả lưỡi có bị đông thành bằng, anh cũng phải đấu tranh tìm được lý lẽ cho mình.

Còn Lâm Du, cô nghĩ đến tình hình hiện tại, nhớ đến những lời mà mẹ Phan Khả Vận đã nói, cùng với thái độ hai mặt của bà cố, cô nghĩ mình không cần nói thêm gì cả, cô và Cố Đông Quân chỉ đi đến đây thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.