“Bên ngoài toàn là cảnh sát tới bắt tôi, nhất định không được mở cửa, không được mở!”
Chu Mạn Ngọc chụp cổ tay Lâm Du bóp chặt, khiến cô đau tưởng như xương vỡ vụn, “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, mẹ...” Lâm Thiên cũng đến khuyên giải. Sao bác gái kích động lại giống với chị Lâm Tiêu đến vậy, “Bác à, bác nắm tay Lâm Du chảy máu rồi kìa. Bác buông ra đi có được không?” Chu Mạn Ngọc chẳng nói chẳng rằng, giơ tay tát thẳng vào mặt Lâm Thiên, “Đồ sao chổi này, có mày ở đâu là chuyện không tốt ở đó! Có phải mày dẫn cảnh sát đến không?”
Lâm Thiển ôm gương mặt đau rát, oan ức nói, “Tuyệt đối không phải là cháu. Cháu chỉ đến tìm Tiểu Du, không hề biết cảnh sát sẽ đến.”.
Cảnh sát bên ngoài thấy mãi mà cổng lớn không mở nên họ quyết định phá cửa.
Cửa sập thì Chu Mạn Ngọc càng thêm bấn loạn, trút toàn bộ âu lo với giận dữ lên người Lâm Thiển. “Đồ ti tiện!” Bà ta bất chợt đẩy Lâm Thiển ngã lăn ra đất, đá lên người cô, hùng hùng hổ hổ mắng, “Con Hà Hâm vô lương tâm, tên Lâm Húc ăn cháo đá bát, sinh ra cái thứ ti tiện không biết xấu hổ là mày!” Chu Mạn Ngọc đột nhiên nổi đóa, Lâm Thiển ngã ra đất cũng trúng vài cú đá.
Không phải Lâm Thiển không muốn phản kháng, có điều thấy bác gái điên dại như vậy, dù cô tức giận nhưng vẫn xót xa đau lòng.
Cô rất sợ nếu mình phản kháng đánh nhau với bác gái thì sẽ ép bác phát điện giống như chị Lâm Tiêu. Lâm Du cũng sợ hết hồn, ôm chặt lấy eo Chu Mạn Ngọc, ngăn bà ta không đá Lâm Thiển nữa. Chu Mạn Ngọc không đá được Lâm Thiển liền trút giận hết lên người Lâm Du. Bà ta túm cổ áo cô giáng thẳng ba cái tát tai.
“Mày cũng chẳng tốt đẹp gì. Mày bức chị mày phát điên, lại còn tán tỉnh anh rể. Không biết nhà họ Lâm chúng tao tạo ra ác nghiệt gì mà lại nuôi nấng hai con yêu tinh hại người trong nhà.”
Cảnh sát đập cửa đi vào, chĩa súng về phía Chu Mạn Ngọc, “Không được nhúc nhích!”
Ngay lập tức Chu Mạn Ngọc khựng lại, ủ rũ ngồi co quắp dưới đất.
“Chu phu nhân, trong thời gian điều tra tại Lâm thị, chúng tôi phát hiện bà chiếm đoạt phi pháp một khoản tiền lớn. Hiện tại tòa án đã ra lệnh cấm bảo lãnh, mời bà đi theo chúng tôi.”
Ánh mắt Chu Mạn Ngọc lóe lên tia bàng hoàng hoảng sợ. Bà ta sớm biết ngày này sẽ đến, chỉ không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Cảnh sát lập tức tra công vào cổ tay Chu Mạn Ngọc. Chỉ vài tiếng “cum cụp” cũng đủ tuyến cáo đời sống ngục tù của bà ta chính thức bắt đầu. “Tiểu Du, Tiểu Du!” Chu Mạn Ngọc quay đầu lại, bất an dặn dò, “Nhất định phải chăm sóc chị con cẩn thận, nhớ chưa hả?”
Bỗng nhiên sự việc trở thành như vậy, Lâm Du chỉ đành khẽ gật đầu. “Nhất định phải chăm sóc tốt cho chị con, chăm sóc chị con nhé...” Chu Mạn Ngọc bị dẫn lên xe cảnh sát, quay lại nhìn biệt thự nhà họ Lâm lần cuối. Hơn mười năm thăng trầm, không ngờ nhà giam lại chính là nơi cuối cùng vợ chồng họ đoàn tụ. Tâm trạng Lâm Du cũng gần như sụp đổ. Chỉ trong vỏn vẹn vài ngày, nhà họ Lâm sụp đổ, cả ba lẫn mẹ đều bị bắt tù, còn Lâm Tiêu vẫn phải nằm viện.
Cô thấy phía trước chỉ là khoảng không đen tối, rất đáng sợ, rất cô độc. Cuối cùng cái nhà này chỉ còn lại duy nhất mình cô.
Thảm hại hơn là nhóm cảnh sát kia vừa đi thì lại có một nhóm người ở tòa án đến, muốn niêm phong biệt thự nhà họ Lâm.
“Niêm phong? Tại sao phải niêm phong?” Lâm Du hỏi, “Biệt thự này là chú Hai tôi mua, sao cả biệt thự cũng bị niêm phong?”
Cảnh sát giải thích: “Lâm Bồi là người đứng tên biệt thự này. Theo thủ tục, tất cả những tài sản thuộc quyền sở hữu của Lâm Bồi được liệt kê từ vụ án đều là tài sản phi pháp, chúng tôi có quyền niêm phong. Sau khi vụ án điều tra rõ ràng thì sẽ được xử lý tiếp. Còn cô là ai? Tại sao cô lại ở đây?”
Lâm Du: “Tôi là con gái của Lâm Bồi.” Cảnh sát giở hồ sơ ra nói: “Cô chính là Lâm Tiêu sao? Vậy tốt quá, ký tên chỗ này đi.”
Lâm Du lắc đầu, “Tôi là Lâm Du, là con gái út của Lâm Bồi.” Cảnh sát lại giở hồ sơ tiếp tục xác nhận, “Trong hộ khẩu ghi rõ Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc chỉ có một cô con gái là Lâm Tiêu.”
“...” Lâm Du bàng hoàng luống cuống, cõi lòng tan nát. Hóa ra ba mẹ đã sớm gạch tên cô ra khỏi hộ khẩu rồi. Bất kể là về mặt tình hay mặt lý, họ đã không xem cô là con gái từ lâu. Giờ đây cô hoàn toàn là một đứa trẻ mồ côi.
Cảnh sát đưa biên bản niêm phong cho Lâm Du, dặn dò: “Nhờ cô mang biên bản niêm phong này giao cho Lâm tiểu thư. Nếu cô muốn lấy đồ gì thì có thể đi cùng nhân viên vào lấy vật dụng cần thiết. Cảm ơn!”
Lâm Du lóng ngóng nhận lấy biên bản, thẫn thờ nói, “Được.”
Sau đó Lâm Thiển đưa Lâm Du vào nhà lấy một ít vật dụng. Các cô vừa ra ngoài thì cảnh sát đã mang dấu niêm phong dán lên cửa chính.
Lâm Du không có chỗ để đi, chỉ có thể ở tạm Thành Để. Gió trong xe điện thổi vù vù, từng cơn buốt lạnh thấu xương như cứa vào tim gan. Lâm Thiên nhìn Lâm Du, lúc này mới phát hiện ra Lâm Du gầy đi nhiều đến vậy. Lúc trước khuôn mặt vốn tròn trĩnh như trứng ngỗng, giờ đã gầy yêu đến nhọn cằm, má cũng lõm cả vào. Lâm Du không lên tiếng nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi. Gió lớn như vậy cũng không làm nguôi ngoài những giọt lệ nóng hổi.
Lâm Thiển quả thực không đành lòng hỏi han nhiều chuyện liên quan đến Cố Đông Quận.
“Đừng lo lắng, có em đây, không phải chị không có nhà để về, hiểu chưa?” Lâm Du nhắm chặt hai mắt. Nước mắt lại rơi xuống như mưa.
Lâm Thiển đau lòng không chịu nổi, ôm lấy chị an ủi: “Mọi chuyện rồi sẽ đi qua. Bây giờ là lúc khổ nhất rồi, sau này sẽ ngày càng tốt hơn.” Lâm Du tựa vào vai cô, cố gắng đè nén, lặng lẽ khóc nấc lên. Lúc về đến Thành Để, bà nội đương nhiên rất hoan nghênh Lâm Du. Nhìn con bé khóc đến đỏ cả mắt, bà nghĩ tới chuyện nhà họ Lâm nên không hỏi han nhiều. “Bà nội...” “Không cần phải nói gì đâu Tiểu Thiển. Cháu mau đưa Tiểu Du đi nghỉ ngơi, chăm sóc con bé cho tốt.” “Vâng.” Lâm Thiên nhìn bà nội bằng ánh mắt hàm ơn rồi đỡ Lâm Du vào phòng nghỉ cho khách. Trong phòng khách, hai chị em nằm với nhau trong chăn tâm sự như hồi bé. Trước kia, người đau khổ luôn là Lâm Thiển, vì thân phận ăn nhờ ở đậu mà có chuyện này chuyện kia phải thiệt thòi ấm ức.
Còn bây giờ, người đau khổ là Lâm Du, không chỉ người nhà, mà cả người yêu cũng ruồng bỏ cô.
Hai người là chị em khăng khít gần gũi vô cùng, chuyện vui chuyện buồn cũng đều chia sẻ với nhau. Lâm Du khóc, Lâm Thiên cũng khóc theo.
Không biết bao lâu sau, điện thoại di động của Lâm Du vang lên. Cô với điện thoại nhìn thì thấy hiện tên Tống Đình Uy.
Mà Lâm Thiển cũng nhìn thấy tên Tống Đình Uy.
“Anh ta tìm chị làm gì thế?” Lâm Thiển tò mò hỏi.
Lâm Du ngập ngừng quay sang “suyt” một tiếng rồi mới nhận cuộc gọi, “Alo, có chuyện gì?” “Anh nghe nói mẹ em bị bắt, nhà họ Lâm cũng bị niêm phong. Bây giờ em ở đâu? Anh đi tìm em.” “Anh tìm tôi làm gì?”
“Tiểu Du, đừng không hiểu chuyện như vậy. Bây giờ em đang ở đâu?”
“Anh mới là không hiểu chuyện! Tôi ở đâu không liên quan đến anh. Tốt nhất anh cứ thực hiện lời hứa với chị tôi là được.” Cam kết của Tống Đình Uy với Lâm Tiêu chỉ là nghĩa vụ nuôi dưỡng nhân đạo mà thôi.