Cố Thành Kiêu vừa bước xuống bục đã gọi ngay cho tổng bộ Dã Lang. Hôm nay là ngày Hoa Thiên Minh giao dịch với băng đảng xã hội đen nên anh không yên tâm. “Tình hình Tiểu Cao Tử bên kia thế nào rồi?”
Thẩm Tự An ở đầu dây bên kia trả lời một cách nặng nề: “Trước mắt chưa có tin tức truyền về.” “Có tin tức của Hình cảnh quốc tế không?” “Ngụy Nam vẫn đang liên lạc, chỉ biết Hình cảnh quốc tế đã hành động.” Tim Cố Thành Kiêu đập thình thịch, anh cảm thấy bất an. Thẩm Tự An như cảm giác được anh sốt ruột nên nói tiếp: “Lão Đại, các anh em đều đang ở đúng cương vị quan sát. Kết hôn là chuyện quan trọng, anh yên tâm kết hôn đi. Bao giờ anh trở lại thì mang kẹo cưới cho anh em.”
“Được, mọi người vất vả rồi.”
Tiếp theo là dạ tiệc. Lâm Thiên thay bộ dạ hội màu đỏ. Thiết kế cổ áo làm nổi bật chiếc cổ thiên nga thon dài của cô. Dây chuyền kim cương hình giọt nước được thay bằng dây chuyền kim cương hình tròn màu trắng, giá trị cũng không rẻ.
Sắc đỏ tôn lên làn da trắng như ngọc của cô. Đường cắt eo tinh xảo phác họa bóng cô thướt tha lả lướt.
Lúc cô thay váy xong từ phòng rửa tay đi ra, Cố Thành Kiêu nhìn thấy không thể rời mắt, “Em chọn bộ này lúc nào vậy?” Lâm Thiển: “Lúc anh không có ở đó.” Sở Dương tranh công, “chị chọn đấy, rất hợp với Tiểu Thiển phải không?” Cố Thành Kiêu khẽ mím môi lại. Đáng chết là bây giờ anh lại có phản ứng, chỉ muốn vén váy cô lên mà tìm tòi nghiên cứu. Nhưng ngoài miệng anh lại nói: “Bó sát như vậy có chất không?” Sở Dương phàn nàn một câu, “Thu lại các khối u trai thẳng của cậu đi, để cho tất cả đàn ông ở đây ghen tỵ với cậu một chút.” Cố Thành Kiêu thầm cười, kể cả anh cũng ghen tỵ với chính mình.
Người dẫn chương trình đi vào giục, “Cô dâu chú rể ra ngoài mời rượu đi.”
Đúng lúc này di động của Cố Thành Kiêu lại vang lên. Anh cau mày, dự cảm xấu dâng trào. Là Thẩm Tự An gọi điện đến, cuộc điện thoại cách lúc trước chỉ ba phút.
“Lão Đại, Tiểu Cao Tử xảy ra chuyện rồi.” Cố Thành Kiêu cầm điện thoại di động, càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng, cuối cùng vành mắt đỏ hoe. Thân thể cao lớn của anh chợt lay động, giống như gặp phải cú sốc lớn, kể cả khuôn mặt cũng không bình thường. Những người còn lại dường như ý thức được tính chất nghiêm trọng của cuộc gọi nên cũng nín thở nhìn anh.
“Sao rồi?” Lâm Thiển tò mò. Từ lúc quen biết đến giờ, anh chưa bao giờ có vẻ mặt này. Nét bị thương đè nén trong ánh mắt run rẩy của anh làm cho người ta hoảng loạn. Cố Thành Kiêu không biết phải nói thế nào, ánh mắt nhìn sang Phạn Phạn.
Phạn Phạn bối rối, nhìn tôi làm gì chứ?
“Sao rồi?” Lâm Thiển lặp lại, “ở quân đội có nhiệm vụ khẩn cấp gì sao? Không sao đâu, anh đi đi, mọi chuyện để em lo.”
Nét mặt Cố Thành Kiêu lại càng bị thương hơn, tận sâu trong lòng còn âm thầm áy náy. Mình ở đây hạnh phúc cử hành hôn lễ, còn Cao Kỳ Khâm mất mạng nơi xứ người.
Anh không cách nào chấp nhận được sự thật này. Anh cảm giác như Thẩm Tự An đang trêu chọc anh qua điện thoại. Năm nay Tiếu Cao Tử mới 25 tuổi, đã theo anh từ năm 18 tuổi lúc thi được vào Đội đặc nhiệm Dã Lang. Có thể nói, Tiểu Cao Tử là một tay anh bồi dưỡng. Bọn họ là đồng đội, là bạn bè, cũng là anh em.
Anh còn nhớ rõ nhóm tân binh thi vào có hai mươi người, chỉ cần vượt qua ba tháng huấn luyện là có thể chính thức trở thành thành viên Dã Lang.
Dưới sự đào tạo ma quỷ của anh, trong hai mươi người chỉ có duy nhất Tiểu Cao Tử kiên trì vượt qua toàn bộ các cuộc sát hạch.
Bảy năm anh đưa cậu ta theo cùng, cùng nhau trưởng thành. Anh chứng kiến một tân binh từng bước trở thành lực lượng nòng cốt của Đội đặc nhiệm Dã Lang. Anh xem cậu ta là người nổi nghiệp mình để bồi dưỡng. Thế nhưng Thẩm Tự An nói qua điện thoại cho anh biết “Lão Đại, Hình cảnh quốc tế bên kia báo về, trong quá trình dẫn độ, hai bên bắn phá kịch liệt, nhiều người tử vong. Hoa Thiên Minh bị Hình cảnh quốc tế bắn gục tại chỗ. Cuối cùng khi dọn dẹp chiến trường, bọn họ phát hiện một thi thể rất giống với cán bộ nằm vùng của chúng ta. Trong túi của người đó có một tấm ảnh. Bọn họ đã gửi về, là ảnh của Phạn Phạn.”
Đó là Phạn Phạn, người đầu tiên Tiểu Cao Tử hẹn hò từ lúc trưởng thành tới bây giờ.
Lúc này Phạn Phạn đang đứng ngay cạnh Lâm Thiển. Cô là phù dâu của Lâm Thiên, nhưng Cố Thành Kiêu không cách nào mở miệng nói được. Anh nhìn Lâm Thiển, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Anh muốn đến tổng bộ ngay bây giờ. Buổi tối em chờ anh ở nhà nhé.”
“Được, anh đi đi.”
Cố Nguyên ngồi bên ngoài mãi không thấy con trai con dâu ra ngoài mời rượu thì vội bước vào giục, “Thành Kiêu, có chuyện gì vậy? Con nhanh ra ngoài đi.”
Cố Thành Kiêu quay đầu lại nhìn ba, kéo ông sang một bên, thì thầm vào tai ông vài câu.
Cố Nguyên cũng sững sờ, khuôn mặt đau buồn thương tiếc, “Được, con đi đi. Mọi chuyện còn lại để ba.” Cố Thành Kiêu tháo chiếc nơ ở cổ áo ra, vội vã rời đi. Tiệc cưới sau đó đều là Cố Nguyên chủ trì.
****
Tại tổng bộ Đội đặc nhiệm Dã Lang, đèn điện sáng choang, tất cả mọi người đều mang nét mặt bị thương.
Không có ai khóc, chỉ trầm mặc thật lâu. Đó là nỗi đau bị thương không lời, cũng thể hiện sự tôn trọng cao quý. Cho dù kề cận với cái chết nhưng phẩm chất quân nhân rèn luyện cho bọn họ tính can đảm. Dù có đối mặt với tử vong thì bạn hỏi cũng thản nhiên như không.
Hôm nay là Cao Kỳ Khâm, ngày mai có thể là bọn họ, nhưng không có ai vì vậy mà lùi bước.
Nỗi hận thù này chỉ càng làm cho họ thêm quyết tâm tiêu diệt tàn quân của Tam Giác Vàng.
Cố Thành Kiêu bước vào mới có người lên tiếng, “Lão Đại.”
Mọi người đều quay đầu lại, ai ai cũng nhìn Cố Thành Kiêu bằng đôi mắt đỏ hoe.
“Tin tức chính xác chứ?”
Ngụy Nam thở dài, ngay cả giọng nói cũng khàn đi, “Mặt của thi thể bị bắn đến biến dạng, chỉ có ảnh trong túi là có thể xác minh thân phận. Ngoài ra, phần cơ thể lành lặn duy nhất là mu bàn tay phải có nốt ruồi giống Tiểu Cao Tử.”
Cố Thành Kiêu trầm mặc, các chiến sĩ cũng im lặng. Mỗi từ như một nhát dao đâm vào tim gan họ. Đó là đồng đội kề vai sát cánh cùng họ, nói không buồn là không phải.
Một lát sau Cố Thành Kiêu lại hỏi: “Bên Hình cảnh quốc tế có nói bao giờ có thể mang người về nước không?”
Ngụy Nam: “Chỉ cần xác nhận thân phận là có thể mang về.” Cố Thành Kiêu: “Được. Ngụy Tử, Kình Ngư, ngày mai hai người lên đường đón Tiểu Cao Tử về.” Ngụy Nam và Tống Cảnh Du cùng đồng thanh, “Rõ.” Cố Thành Kiêu: “Lý Bất Ngôn, mười giờ ngày mai thông báo cho ba mẹ Tiểu Cao Tử.”
Lý Bất Ngôn: “Rõ!”
Cố Thành Kiêu nhìn về phía Ngụy Nam hỏi: “Có chính xác là Hoa Thiên Minh bị bắn gục tại trận không?”
Ngụy Nam: “Chính xác. Hình cảnh quốc tế gửi ảnh thi thể về, chính là Hoa Thiên Minh” Cố Thành Kiêu: “Còn Phạm Dương Mộc và những người khác thì sao?” Ngụy Nam lắc đầu, trong giọng nói có nỗi hận, “Không biết tung tích bọn họ.” Giọng nói của Cố Thành Kiêu chợt phấn chấn, “Lấy lại tinh thần, vụ án còn chưa kết thúc, chúng ta phải vì anh em đồng đội mà báo thù!!”