Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 372: Có tin em cắn anh không?



Sau bữa cơm, bà nội đi ngủ trưa, tất cả mọi người về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi. Cố Thành Kiêu nóng lòng kéo Lâm Thiển lên lầu hai. Vừa lên tới lầu trên, anh đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Phong tặng vòng tay cho em à?”

“Vâng, sao thế?” “Nó tăng vòng tay cho em làm gì? Tặng cho người lớn đồ đeo trên người, nó muốn gì chứ?” “... Anh bớt lên cơn đi, cái này là quà lưu niệm cậu ấy tặng cho bọn em, bà nội cũng có mà.” “Vậy sao của bà nội không phải là vòng tay?” “.” Lâm Thiển bó tay, không biết phải nói như thế nào, “Cậu ấy nói là hướng dẫn viên đề cử mua.” “Nó nói là em tin hả? Không chừng nó nói với hướng dẫn viên là muốn mua quà tặng bạn gái thì sao?” Lâm Thiển đảo mắt khinh thường, không thèm để ý đến anh.

“Tháo ra!” Cố Thành Kiêu nói như ra lệnh.

Lâm Thiển cảm thấy quái lạ, chỉ là một chiếc vòng tay thôi mà chuyện bé xé to. Cô và sở Mặc Phong chẳng có gì, trước kia không có, bây giờ không có, sau này lại càng không.

Cô luôn cảm thấy nếu bây giờ mà tháo ra sẽ giống như thừa nhận gì đó.

Ánh mắt và giọng điệu của anh cứ như đang thẩm vấn phạm nhân vậy. “Em không tháo, em thích nó, em sẽ đeo nó.” Cô bướng bỉnh ngẩng đầu lên, còn chống nạnh, bộ dạng muốn chống cự đến cùng. Cố Thành Kiêu không vui nói: “Anh không muốn lặp lại lần thứ hai.”

Hừ, cô không sợ anh đâu, dựa vào cái gì chứ! Lâm Thiển cố chấp giấu tay ra đằng sau, sau đó bỏ đi, “Em mặc kệ anh!” Cô vừa quay đi thì anh đã bước nhanh tới từ phía sau tóm lấy cổ tay cô, giật thẳng vòng tay xuống. Vòng tay bị giật đứt, những hạt thạch anh rơi tung tóe xuống sàn nhà. Lâm Thiển vừa sợ vừa tức, nào có ai thế này chứ, vừa về nhà đã gây sự với cô. Tốt xấu gì bọn họ cũng đang trong thời kỳ trăng mật, không thể dịu dàng với cô một chút sao?

Thật ra, đăng ký kết hôn với cô mà nói là quá vội vàng, vội vàng đến mức cô vẫn luôn cảm thấy mình không phải là người đã kết hôn. Mãi đến khi cử hành hôn lễ, cô mới chính thức nhập vào nhân vật cổ phu nhân này.

Giữa vợ chồng chẳng phải nên tin tưởng nhau sao? Cô căm tức nhìn Cố Thành Kiêu, đau lòng, phẫn nộ, kinh hãi và khó tin đối với hành động và lời nói của anh. Tất cả những biểu cảm đó đều viết hết lên mặt. Mà Cố Thành Kiêu lúc này cũng cảm thấy hơi có lỗi. Chỉ là anh hơi ghen tuông, muốn tháo vòng tay ra mà thôi, ai ngờ chất lượng lại kém vậy chứ, vừa kéo đã đứt. Thế nhưng, anh là người sĩ diện, sao có thể chịu thua vào lúc này? Như thế không hợp với tính cách chủ nghĩa đàn ông của anh. Lâm Thiển tức đến mức không chịu được, bèn quay người chạy vào phòng, còn đóng cửa khóa chặt lại.

Cố Thành Kiêu ngơ ngác đứng yên tại chỗ, vừa về đến đã làm “cán bộ phòng khách” rồi, số khổ quá mà. Ai cũng nói “Tiểu biệt thắng tân hôn”, bây giờ bọn họ vừa là tiểu biệt, vừa là tân hôn, nhưng tại sao lại thành ra như bây giờ chứ?

Cố Thành Kiêu không hiểu, Lâm Thiển lại càng không hiểu. Cô tức giận nằm trên giường đắp chăn bông. Đầm một hồi, cô lại khẩn trương rón rén đi tới phía sau cánh cửa nghe lén động tĩnh bên ngoài. Hừ, để xem khi nào thì anh gõ cửa. Cố Thành Kiêu đi qua đi lại ở ngoài cửa. Nhóc con, để xem khi nào thì em mở cửa.

Không biết qua bao lâu, Lâm Thiên ngồi sau cánh cửa đã ngủ thiếp đi. Đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ và có lực bề ngang cô lên, cô thoáng cái bị đánh thức. “Á!” Đến khi thấy rõ được người vừa tới, cô vung tay nện vào ngực anh, “Khốn kiếp, vừa về đã chọc giận em, thả em xuống, thả xuống!” Cố Thành Kiêu đặt thẳng cô lên giường. Lúc cô giãy giụa ưỡn lên anh lại đè xuống. Lâm Thiển giả vờ há miệng muốn cắn anh, “Có tin em cắn anh không?” Ai ngờ, chẳng những anh không giận mà còn cười xấu xa, “Tốt, cầu còn không được, đến đây cắn này.”

“...” Câu này nghe sao cũng thấy sai sai. Cố Thành Kiêu nói một là một, liền nhổm dậy cởi thắt lưng, làm Lâm Thiển sợ đến nỗi ôm chặt lấy chăn bông, co rúm người lại. Nhưng ầm ĩ qua đi, cứ như thế mùi thuốc súng bắt đầu tan rã, thay vào đó là tình nồng ý mật giữa đôi vợ chồng trẻ. Cuối cùng, Cố Thành Kiêu vẫn tháo thắt lưng và cởi quần áo, nhưng anh thật sự chỉ đơn thuần muốn ngủ mà thôi. Nếu anh có thể ôm cô ngủ thì lại càng tốt.

“Hôm trước lên núi chạy việt dã, sáng nay mới trở về đội, bây giờ anh chỉ muốn ngủ thôi.” Lâm Thiên nghe xong, liền mềm lòng xót thương anh, giống như đã quên đi vừa rồi vì sao lại nổi giận.

“Thảo nào nhìn mắt các anh ai cũng thâm quầng, lúc ăn cơm còn ngáp liên tục. Sao các anh không nói sớm, nói sớm thì bà nội đã để các anh đi nghỉ ngơi sớm rồi.” “Bọn họ ngại thôi, vừa đến nhà người ta đã đi ngủ thì thật không nên. Bọn họ muốn gắng gượng, anh không có ý kiến, chỉ có thể gắng gượng cùng họ.”. “Bà nội nói cho em biết các anh không được điều tra vụ án Tam Giác Vàng nữa hả?” Cố Thành Kiêu bất đắc dĩ thở dài, “Ừ, cấp trên ra lệnh”

“Đó là lý do mà các anh bực bội rồi tự trừng phạt mình sao?” Câu vạch trần của Lâm Thiên đâm thẳng vào tim anh, giọng anh hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn giả vờ bình thản, “Đâu có, làm gì có chuyện đó. Đây là huấn luyện thường ngày của bọn anh.”

“Anh khóc hả?”

“Lại nói bậy rồi, anh chỉ mệt thôi.” Lâm Thiển ngồi đối diện với anh, giơ tay vuốt ve mặt anh. Rõ ràng cô thấy trong mắt anh ngấn lệ, vậy mà anh vẫn không thừa nhận, “Với em mà anh cũng không nói được sao?” Cố Thành Kiêu có phần không kìm được, bèn kéo đầu cô vào lồng ngực mình, không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của mình.

Anh lẩm bẩm: “Tiểu Cao Tử chết thảm như thế, vậy mà bọn anh chẳng làm được gì, trong lòng mọi người đều bực bội. Trước đó Kình Ngư luôn liên hệ chặt chẽ với cảnh sát, bây giờ phía cảnh sát lại không muốn tiết lộ bất cứ điều gì có liên quan đến vụ án. Bọn anh bắt Từ Duệ, bắt Lâm Bồi, Tiểu Cao Tử lại lẻn vào lòng địch suôn sẻ. Vốn là bọn anh tra được rất nhiều manh mối và giao cho cảnh sát, nhưng cảnh sát làm được gì? Tất cả những manh mối quan trọng đều mất hết.”

“Hoa Thiên Minh mưu mô như thế, ngoài sáng mà bọn anh chẳng tra được điều gì. Bây giờ hắn ta đã chết, Phạm Dương Mộc và Trịnh Tử Kỳ liên thủ, trước kia bọn họ đều là thành viên của đội đặc nhiệm, cảnh sát có thể đối phó được sao? Vô số lần anh phản ánh với cấp trên nhưng đều bị bác bỏ, anh không cam tâm.” Cố Thành Kiêu vừa nói đã không thể ngừng. Anh cũng là người bình thường, khi đau buồn sẽ rơi lệ, khi căm phẫn sẽ phản kháng.

Quân lệnh như núi, đứng trước quân lệnh, sức của một mình anh càng trở nên nhỏ bé. “Tiểu Cao Tử bị nổ đến biến dạng, anh vừa nhắm mắt là nhớ lại cảnh tượng ba mẹ cậu ấy suy sụp gào khóc. Anh thật có lỗi với bọn họ. Thiển Thiển, em có thể hiểu được cảm nhận của anh không? Lúc Tiểu Cao Tử hy sinh, anh lại đang kết hôn, cả nhà anh đoàn tụ, hạnh phúc mỹ mãn, sao anh có thể như thế chứ?” Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên nhìn thấy Cố Thành Kiêu băn khoăn và bất lực thế này. Cô đổi lại ôm chặt lấy đầu anh, an ủi: “Em biết, Tiểu Cao Tử chết rồi, em cũng từng khổ sở đau lòng muốn chết, huống chi là các anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.