Năm nay Sở Dương cũng tham gia buổi họp mặt. Đã nhiều năm cô không gặp họ hàng, lần xuất hiện này của cô khiến ai nấy đều bất ngờ và vui mừng. Sau khi Sở Dương và Tổng Cảnh Du gương vỡ lại lành, cô không còn sống vô tri vô giác như trước nữa. Suy đi nghĩ lại, cô cảm thấy mình vẫn còn rất thích điện ảnh.
Mấy năm du lịch qua nhiều quốc gia, vốn hiểu biết của cô đã tăng lên một bậc. Cô cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng, đã đến lúc trở về làm lại từ đầu rồi.
“Ông chủ cố, năm nay tôi tính quay một bộ phim nghệ thuật, đang trong giai đoạn chuẩn bị. Ngài có hứng thú không?”
Cố Nam Hách không hề suy nghĩ mà thoải mái đáp ứng ngay: “Chị họ, chị muốn làm phim thì chắc chắn em sẽ ủng hộ. Về chuyện tiền bạc, chị chỉ cần nói một câu thôi.”
Sở Dương hết sức vui vẻ: “Thật sao?”
“Đương nhiên thật.”
Sở Dương vỗ vỗ vai cậu ta: “Vậy bù lại, lần sau chị sẽ cho em gặp nữ chính của chị. Chị vừa mới tuyển chọn xong, bảo đảm em sẽ hài lòng.”
Cố Nam Hách nhướng mày hứng thú: “Khỏi cần lần sau, hôm nay được không? Có thể lọt vào mắt của chị thì chắc chắn không phải là mặt hàng đơn giản.”
Sở Dương trừng cậu ta một cái: “Em bớt phong lưu lại đi, nữ chính của chị trong sáng thuần khiết, không để em vấy bẩn đâu.”
“... Chị, sao chị lại nói em như vậy? Làm em trai nhỏ bé của chị đau lòng chết mất.” “Chị còn không hiểu em sao? Lúc thì đi dạo phố với nữ minh tinh này, lúc thì đi xem phim với nữ minh tinh nọ. Hẹn hò cũng không thèm giữ bí mật, để cho người ta chụp được. Chị nói này, trước khi phim điện ảnh được trình chiếu, tất cả mọi chuyện có liên quan đến phim đều phải giữ bí mật, đặc biệt là vai nữ chính.” “Làm gì chị phải bí ẩn như vậy?” “Ừ, chờ khi nào thuận tiện, chị sẽ cho em gặp một lần. Còn vấn đề tiền bạc thì chị chẳng bao giờ chê ít, ông chủ cố cứ xem xét rồi làm thôi.”
Cố Nam Hách thoắt biến thành bộ dạng đứng đắn: “Chị mà còn phải lôi kéo tài trợ sao?”
Sở Dương: “Anh của chị là chúa phiền phức, không chịu tài trợ... Vốn bọn họ cũng không đồng ý cho chị bước vào ngành này. Còn người ngoài thì... Em cũng biết mấy năm nay chị chẳng quan tâm gì hết, các mối quan hệ quen biết trước đây đều bị cắt đứt hết rồi. Cho nên...”.
“Chị, bọn họ không giúp thì em giúp. Em đã xem qua tác phẩm nghệ thuật đầu tay của chị rồi, không tệ đầu.”
“Cảm ơn.”
“Sao chị không tự diễn?” “Không được, vai diễn lần này là một cô gái mới bước vào xã hội. Nét mặt giá cả phong sương như chị thì không hợp lắm. Chị cũng tự thấy mình không hợp.”
“Ha ha, chị thật biết người biết ta!”
Sở Dương giơ nắm tay thị uy: “Đánh em bây giờ!” Cố Nam Hách hỏi nghiêm túc: “Một trăm triệu có đủ không?” Sở Dương hết sức vui mừng, chụp tay tới: “Cảm ơn ông chủ Cố. Tôi sẽ cố gắng để ông không bị lỗ vốn.”
Cố Nam Hách: “Vậy em phải cảm ơn chị trước rồi.”
Sở Dương: “Đến đây, uống một ly nào.” Cố Nam Hách: “Em chờ điện thoại của chị.” Sở Dương: “OK”
***
Sau khi buổi tiệc chấm dứt, Lâm Thiển chào tạm biệt mọi người rồi vội vã gọi cho Lâm Du. Vì trốn tránh Cố Đông Quân nên Lâm Du sống chết không chịu tham gia buổi tiệc. “Alo, em ra rồi, chị đang ở đâu?” “Được rồi, cách em không xa lắm, để em qua đó tìm chị.” Lâm Thiển cúp điện thoại. Cô vừa định đi thì phía sau vang lên giọng nói của Sở Mặc Phong. “Thím không đi hát à?” Lâm Thiển quay đầu nhìn cậu ta. Sở Mặc Phong mặc một chiếc áo khoác lông trắng, đôi môi đông cứng vì lạnh, đỏ ửng lên, hệt như thoa son môi. Cậu ta vẫn giống như người thiếu niên năm nào. “Không đi, tôi và bọn họ cũng không thân thiết lắm.”
“Gặp nhiều thì thân thôi.”
Lâm Thiển lắc đầu: “Rõ ràng giọng hát như quỷ khóc thần sầu mà phải bắt tôi tâng bốc, tôi sợ tôi lật bàn mất!”
Sở Mặc Phong nghe cô đùa thì nở nụ cười: “Thím vẫn thẳng tính như vậy.”
“Sai, tôi chỉ cảm thấy trước mặt cậu tôi không cần phải nói vòng vo. Dù sao cậu cũng biết được bộ mặt thật và những chuyện hoang đường của tôi. Ngược lại, nếu như là người lớn, chắc chắn tôi sẽ biến thành bé ngoan thôi.”
Sở Mặc Phong trêu chọc một câu: “Xem ra bà cố rất biết cách dạy dỗ.” Lâm Thiển thẳng thắn: “Ha, dĩ nhiên không thể thiếu công lao của bà mợ Hai cậu rồi.” “Tôi thấy bây giờ thím dư sức ứng phó với các bà ấy.” “Cậu sai rồi, không phải là ứng phó, đây gọi là thành tâm đối đãi với bề trên.” “... Thôi, tôi không nói lại thím.” Lâm Thiển chuẩn bị đi. “Không phải cậu còn có việc sao? Không có chuyện gì thì tôi đi trước, tôi có hẹn với Lâm Du đi dạo phố.”
Sở Mặc Phong muốn nói lại thôi, do dự nhiều lần, cuối cùng mới mở lời: “Sao không thấy thím đeo vòng tay? Không phải thím nói thích sao? Hay là thím nói chỉ để dỗ ngọt tôi vậy?”
Chuyện này thật khó xử, Lâm Thiển ngại ngùng nói: “Ai da, hôm qua không cẩn thận nên làm đứt rồi, hạt thủy tinh bị rơi ra hết. Tôi định lát nữa dạo phố sẽ mua dây về xấu lại.”
Sở Mặc Phong gật đầu, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vui vẻ. “Thế à, vậy mà nhân viên bán hàng còn bảo không dễ đứt, đúng là gạt người.” “Do tôi không cẩn thận thôi. Hì hì, tôi đi trước, Lâm Du đang chờ.” “Đi đâu? Tôi lái xe đưa thím đi.” Sở Mặc Phong ra vẻ nghĩa khí, nói: “Thím chờ tôi, tôi đi lấy xe.”
“Ở này...”
Sở Mặc Phong vừa mới xoay người lại đã nhìn thấy Lâm Duy Nhất đang trốn phía sau xe ở bên kia đường. Cô ta thò đầu ra, rõ ràng là đang rình xem. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Duy Nhất chẳng trốn được nữa. Cô ta giả vờ đi tới: “Khéo thật, hai người cũng muốn về hả?...”
Chiếc taxi dừng lại đúng lúc, Lâm Thiển đang vội, lập tức vẫy tay với bọn họ: “Cậu cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước.”
Vốn dĩ cô đã định từ chối sở Mặc Phong, cho nên vừa dứt lời, cô lập tức ngồi lên taxi. Lâm Duy Nhất tiến lên phía trước, nhìn theo ánh mắt Sở Mặc Phong, nửa hỏi nửa chất vấn: “Anh chia tay với em là vì cô ta? Anh đừng gạt em, ánh mắt anh đã bán đứng anh rồi.”
Sở Mặc Phong: “...” Lâm Duy Nhất: “Lâm Thiển đã kết hôn, chồng cô ta còn là Cố Thành Kiêu. Dù cô ta có tốt cỡ nào thì cũng là vợ người khác. Anh vấn vương không quên mãi như vậy thì sẽ có kết quả sao?”
“Anh không có!” Sở Mặc Phong phủ nhận, “Em đừng xuyên tạc tình cảm của anh đối với cô ấy. Trước đây bọn anh là quan hệ bạn cùng trường, bây giờ là tình thân đối với bề trên, không giống như em nói đâu.” Lâm Duy Nhất truy vấn: “Anh muốn lừa ai? Lừa bản thân sao? Anh không phát hiện chỉ khi nhìn cô ta thì mắt anh mới tỏa sáng à?”
Sở Mặc Phong quay đầu bước đi: “Anh lười cãi nhau với em.”
Lâm Duy Nhất cũng không mặt dày đuổi theo, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm. Bây giờ cô ta không thể lấy thân phận bạn gái để chất vấn cậu ta, cũng không có quyền can thiệp vào nội tâm cậu ta. Cô ta chỉ tức giận, chỉ hận, và không cam lòng. Lâm Thiên là cái thá gì? Chẳng qua cô ta tốt số nên được gả cho Cố Thành Kiêu thôi. Nếu như không có Cố Thành Kiêu thì cô ta cũng chỉ là một con nhóc thối tha vô giáo dục, không biết phép tắc. Lâm Duy Nhất càng nghĩ càng không cam lòng. Chỉ vì Lâm Thiển, ba chuyển cả nhà về nước, không thèm để ý mẹ và cô ta có thích ứng với nơi này không. Cũng chỉ vì Lâm Thiên, ba không còn là ba của mình cô ta nữa. Ba còn tặng đồ quý giá nhất cho Lâm Thiển, còn cô ta không có gì cả. Cũng chỉ vì Lâm Thiển, ba mẹ mới cãi nhau ầm ĩ. Ba không còn là người ba dịu dàng quan tâm như trước đây nữa.
Bởi vì Lâm Thiển mà gia đình bọn họ đã xào xáo cả lên. Cô ta không hiểu, tại sao mọi người đều thích Lâm Thiển đến như vậy. Đúng lúc này, đột nhiên có một cô gái đến vỗ nhẹ vào bả vai cô ta. “Xin chào, cô là bạn của Sở Mặc Phong à?”
Lâm Duy Nhất nhìn lại. Cô ta không quen cô gái này: “Cô là ai?” “Tôi là bạn học trước đây của cậu ấy. Vừa rồi tôi thấy hai người nói chuyện với nhau, à, còn có Lâm Thiển nữa.”
“Cô...”
“Xin chào, tên tôi là Nam m.” Trong gió lạnh, nụ cười của Nam Âm chứa đựng hận thù. Cô ta chia tay về phía Lâm Duy Nhất.