Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 384: Đó không phải tiểu cao tử!



“Thành Kiêu...”

Cố Thành Kiêu bất ngờ quay lại, “Em dậy rồi hả? Còn khó chịu nữa không?” “Có phải em đã ngủ rất lâu rồi không?” “Ừm, lâu lắm, trời cũng sắp tối rồi.” Lâm Thiên mệt mỏi vươn vai, toàn thân đều thoải mái, “Vậy anh đã ăn cơm chưa?” Cố Thành Kiêu lắc đầu, “Đồ ăn trong khách sạn không ngon.” “Anh có thể ra ngoài ăn mà.”

“Anh không biết gần đây có nhà hàng nào không, hơn nữa, anh không đói lắm.” Anh không muốn nói cho cô biết, thật ra anh không yên tâm để cô ngủ một mình trong khách sạn, tránh để cô quá kiêu ngạo.

Lâm Thiển ngồi dậy xoa bụng, tỏ vẻ tội nghiệp: “Nhưng em đói lắm.” Cố Thành Kiêu cười cười, xoa đầu cô, “Được rồi, rửa mặt đi rồi anh dẫn em ra ngoài chơi.”

“Oh yeah!” Lâm Thiển thật sự sống động hẳn lên, nắm tay Cố Thành Kiêu kéo đến khu chợ đêm ở ven biển. Nhìn thấy món ăn vặt yêu thích, cô lắc tay anh, anh sẽ mua cho cô ngay.

Bên dưới khách sạn là một khu chợ đêm, trời vừa tối là vô cùng náo nhiệt. Hải sản chiếm đa số trong các món ăn vặt, vừa tươi vừa rẻ, một trăm đồng có thể ăn hết cả con đường, cam đoan bao no.

Có rất nhiều món tươi sống mà Lâm Thiển không dám ăn, ví dụ như mực sống. Cô tò mò tiến đến quầy hàng để nhìn, kết quả nổi da gà khắp người. “Ôi, cái này ăn được hả?”

“Đương nhiên, em xem bọn họ ăn say sưa ngon lành chưa kìa!”

“Vậy anh ăn đi.”

Cố Thành Kiêu kiên quyết từ chối, “NO, bên kia có mực nướng, ăn không?” “Hừ, lại lảng sang chuyện khác... Đi ăn thôi!” Lâm Thiển chạy trước, lôi mạnh Cố Thành Kiêu chạy theo, vừa chạy vừa gọi: “Nhanh lên, trời ơi, anh là người già hay sao mà lề mề thế?”

Cố Thành Kiêu vẫn đi từ tốn như cũ, anh thích nhìn dáng vẻ bĩu môi tức giận của cô, trông rất xinh xắn đáng yêu. Bọn họ dừng lại trước một quầy đồ nướng, chọn vài món hải sản và rau củ, rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

đây có gió biển thổi đến vô cùng dễ chịu, không nóng cũng không lạnh. “Vừa khỏe lại, em chắc chắn không muốn ăn thanh đạm chút à?” “Anh nhìn đi, nhiều đồ ngon thế kia, em không làm được.” “Quỷ tham ăn.”

Lâm Thiển hơi lè lưỡi, sau đó kéo lấy cánh tay anh, khẽ tựa vào vai anh.

“Vết thương của anh còn đau không?” “Không, vết thương đã khép lại rồi, không sao.” “Anh lúc nào cũng vậy, tốt khoe xấu che. Em biết đã xảy ra chuyện quan trọng, có thể nói cho em biết không?”

Cố Thành Kiêu không phủ nhận, nhưng anh thành thật lắc đầu, “Không thể.” Lâm Thiển dầu môi, lườm nguýt.

Cố Thành Kiêu đưa tay nhéo mũi cô, “Em đừng làm rộn, không cho phép em hỏi những chuyện đó.”

“Hừ, chán chết!”

Đồ ăn mà bọn họ gọi lần lượt được mang lên. Trên bàn nhỏ đầy những xiên que, vừa nhìn đã làm người ta thèm nhỏ dãi. Hai người khui một chai bia, vừa uống bia vừa ăn thịt ngấu nghiến. “Ông chủ cho thêm một phần tôm tít nữa.” “Tới ngay.” “ông chủ, tôm tít ở chỗ ông ngon thật đấy.” “Đương nhiên rồi, hai vị là người ngoài hả? Vợ chồng trẻ đi du lịch à?” Lâm Thiển không phủ nhận, “Vâng vâng vâng, đúng vậy.” “Nghe giọng xem ra hai vị là người ở thành phố B đúng không?”

“Đúng đúng.”

“Haizz, hai năm trước tôi cũng sống ở thành phố B, phiêu bạt phương Bắc năm năm, nhưng giá thuê gian hàng ở đó cao quá, thế là đành về quê bày quầy bán đồ nướng. Cả nhà già trẻ đều chờ tôi nuôi đấy.”

“Ông chủ làm ăn khấm khá, chắc là kiếm được nhiều lắm phải không?”

“Ha ha, tạm ổn... Tôm tít của hai vị đây, từ từ dùng nhé.”

“Cảm ơn.”

Nói chuyện phiếm xong, Lâm Thiển lại bắt đầu bá chiêm bàn ăn. Trừ mực nướng ra, thì tôm tít chính là món cô thích nhất. Trước giờ cô chưa từng ăn tôm tít nào ngon thế này.

Sau khi ăn no nê, bọn họ lại tay trong tay đi dạo dọc theo cầu cảng chữ “T” trong chốc lát. Phía trên là bầu trời đêm bao la bát ngát, sao sáng lốm đốm đầy trời. Phía dưới là biển cả mênh mông, xa xa kia là những chiếc đèn tàu biển, chiếu lấp lánh như những vì sao lốm đốm trên trời. Cố Thành Kiêu bỗng ôm chặt lấy Lâm Thiển, dịu dàng nói: “Thiển Thiển, anh thật sự rất yêu em! Từ trước đến giờ anh không biết rằng mình có thể yêu một người như thế? Lâm Thiển cũng ôm chặt anh, “Làm gì mà tự nhiên anh dạt dào cảm xúc như thế? Em biết rồi, em cũng yêu anh.”

“Anh chỉ muốn... trân trọng từng giây từng phút chúng ta ở bên nhau, bởi vì thời gian ở bên em thật sự quá ít.”

“Anh biết là tốt rồi.”

“Em có trách anh không?” Lâm Thiển lắc đầu, “Không sao, bất kể anh làm gì em cũng ủng hộ anh.”

Nội tâm Cố Thành Kiêu cực kì phức tạp, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, thế nhưng anh sợ nếu nói quá nhiều cô sẽ phát hiện được gì đó, cho nên anh chỉ có thể liên tục thì thầm bên tai cô, “Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...”

Lâm Thiển nghe mà nhột cả lỗ tai. Có câu nói này của anh thì dù có gian nan khổ cực hơn nữa cô cũng cảm thấy đáng giá.

***

Hôm sau, máy bay vừa hạ cánh Lâm Thiển đã được đón về nhà ngay, Cố Thành Kiêu thì đến thẳng Tổng bộ của Đội đặc nhiệm. Trước mắt, tổ tình báo là tổ bận rộn nhất, toàn đội cảnh giác cao độ, tăng giờ làm việc 24/24. Cố Thành Kiêu mặc đồng phục chiến đấu đi nhanh như gió, ánh mắt đầy sát khí, “Sao rồi, đã tra được email gửi video chưa?”

Thẩm Tự An: “Lão Đại, đó là một email mới, được đăng ký ở Chicago. Mặt khác, đoạn video này đã được chỉnh sửa qua, phần có mặt Tiểu Cao Tử đã từng xuất hiện trên diễn đàn nào đó. Mặc dù bây giờ đoạn video đã bị xóa đi nhưng tôi vẫn truy được IP ban đầu của nó, là ở Miami.”

Cố Thành Kiêu: “Thời gian.”

Thẩm Tự An: “Xuất hiện lần đầu vào rạng sáng hôm qua.”

Cố Thành Kiêu nhíu mày, “Ba ngày là quá lâu, bây giờ chắc chắn bọn chúng đã không còn ở Miami. Có tin tức cụ thể của Đội phòng chống tội phạm ma túy chưa?”

Thẩm Tự An: “Ở đây, nơi mà Đội phòng chống tội phạm ma túy hi sinh rất quen thuộc, đó là Vân Xuyên, cũng là nơi từng là tổng bộ của Tam Giác Vàng.” Vân Xuyên là nơi bọn họ giao chiến với Chú Tư lần đầu tiên, cũng là lần đầu cảm nhận được thực lực của lão ta. Lâm vào tình huống phụ tá đắc lực bị tiêu diệt mà lão ta vẫn có thể trốn thoát dưới sự truy kích của đội đặc nhiệm.

Nhưng, bây giờ Cố Thành Kiêu cũng không chắc, rốt cuộc là Chú Tư thật sự tài giỏi, hay là Phạm Dương Mộc đứng sau chỉ điểm cho lão ta tài giỏi.

Anh bình tĩnh lại, mở lại đoạn video cực kỳ bi thảm kia một lần nữa.

Sau khi xem đi xem lại vài chục lần, anh đột nhiên cho dừng lại, sau đó rê chuột đến một chỗ, gọi to: “Mọi người sang đây xem này.”

Tất cả mọi người đều vậy tới.

Đoạn phim dừng lại ở hình ảnh thi thể của Cao Kỳ Khâm sau khi chết. Cố Thành Kiêu chỉ vào mu bàn tay nát bấy của cậu ta: “Thi thể mà Hình cảnh quốc tế giao cho chúng ta không phải là Tiểu Cao Tử, nhìn tay cậu ta kìa.”

Ngụy Nam chợt bừng tỉnh, vỗ tay tán thưởng, “Đúng rồi, tôi từng nhìn thấy tay của Tiểu Cao Tử. Lúc ấy tay của cậu ta không bị thương, tôi xác định.” “Tôi cũng xác định!” Tống Cảnh Du cũng nói.

Vừa nói chuyện này, mọi người đều nhớ lại, lúc Tiểu Cao Tử trở về, vì khuôn mặt đẫm máu biến dạng nên bị vải đỏ che lại, nhưng tay của cậu ta lại hoàn hảo không có tỳ vết gì, hơn nữa lại còn trắng sáng lạ lùng. Mà nếu gặp phải một vụ nổ mạnh như trong video thì tay của cậu ta không thể nào hoàn hảo không tỳ vết, đồng thời còn sạch sẽ trắng nõn như vậy được. Vậy thì người đó hoàn toàn không phải Tiểu Cao Tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.