Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 393: Đánh trả (4)



Số người biết chân tướng thường rất ít khi đại đa số người đều lên tiếng ủng hộ sự dối trá, thì số người biết rõ chân tướng kia sẽ không dám lên tiếng. Dần dà, sự dối trá ấy liền trở thành chân tướng. Trong hội trường lớn của trường đông nghịt người, tất cả đều là những sinh viên chưa trải nghiệm xã hội tàn khốc, cứ dựa theo tấm thái xem náo nhiệt mà xì xào bàn tán.

Thế nhưng, trong đám sinh viên có vài người, hoạt bát có, nổi bật có, nhiệt tình hô hào DissLQ là sứ giả chính nghĩa, là cứu tinh của đại học B. Thậm chí các ả còn bắt đầu hô lên khẩu hiệu “Khai trừ Lâm Thiển”.

Các ả khoảng chừng mười mấy người, tất cả đều tập trung ở ba hàng đầu giống như bán hàng đa cấp vậy, càng không ngừng tẩy não các sinh viên ở đây.

_ “Đại học B của chúng ta trăm năm danh giáo, sao có thể để hạng người đó làm ô uế tập tục chứ? Lâm Thiển ham hư vinh, sau khi lấy chồng còn ngoại tình, nếu ở thời cổ đại, cô ta đã bị dìm lồng heo rồi.” _ “Đúng thế, Cố Thành Kiêu là một người lính vì nước vì dân, thế nhưng Lâm Thiên lại không chịu nổi cô đơn mà ngoại tình, cái này đúng là quá khinh người.”

_ “Thỏ không ăn cỏ gần hang, vậy mà cô ta lại cấu kết với tài xế, quá không ra gì, thật không biết xấu hổ!”

Ban đầu, đội bảo vệ trường có mặt ở đây để giữ trật tự, lúc này liền lập tức phong tỏa mấy người đang xúi giục ở ba hàng đầu.

Nhưng sinh viên trong hội trường rất đông, bảo vệ lại không thể dùng vũ lực.

Lãnh đạo nhà trường ngồi ở hàng trước nhất hỏi thăm lẫn nhau, “Mấy nữ sinh này học khoa nào thế?”

Mọi người nhốn nháo lắc đầu, đại học B có hơn mười nghìn người, ai mà nhớ hết chứ?

Vì là lễ kỷ niệm thành lập trường, nên nhà trường còn cố ý mời rất nhiều lãnh đạo của các đơn vị quan trọng đến xem văn nghệ. Ví dụ như mời cựu lãnh đạo và lãnh đạo đương nhiệm cấp quốc gia, mời các hiệu trưởng của các trường danh tiếng và cả nhiều bạn học kiệt xuất. Phần lớn bọn họ đều là người nổi bật trong lĩnh vực riêng của mình, là những nhân tài xuất chúng trong xã hội.

Trường hợp long trọng thể này, nhà trường thật sự mất hết mặt mũi.

Huống chi chuyện này còn liên quan tới tướng lĩnh quân đội, đó chính là Cố Thành Kiêu, nhân vật lớn mà chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến cả thành phố B rung chuyển.

Tổng đạo diễn hậu trường quýnh quáng đến độ như kiến bò trên chảo nóng, “Phòng máy có chuyện gì vậy? Sao màn hình lớn lại xuất hiện thứ đó? Lập tức đi kiểm tra đối chiếu sự thật mau!”

Rất nhanh, người đi thăm dò truyền tin về, “Đạo diễn, tổ phòng máy bị hacker tấn công, tất cả các phím ấn đều bị vô hiệu hóa.”

“Cái gì? Sao lại có chuyện này?”

“Tôi cũng không ngờ tới.” Tất cả tình huống đều đi theo hướng mất kiểm soát. Nơi này dường như trở thành sân nhà của DissLQ. Trên màn hình lớn hiện ra câu gì thì sinh viên bên dưới liền đọc lên câu đó, câu nào cũng giống như khẩu hiệu tà giáo. _ “Khai trừ Lâm Thiển, lấy lại danh dự cho nhà trường!”

_ “Khai trừ Lâm Thiển, trả tôi tư cách bảo vệ luận án Thạc sĩ!” “Khai trừ Lâm Thiên, tạo nên tam quan đứng đắn.”

Ngay tại thời khắc cao trào thay nhau nổi dậy này, Lâm Thiển hạ một chỉ thị cho nhóm bạn bè trong WeChat

“Bất Ngữ, hành động!”

Nhóm bạn bè này có danh xưng là “Tứ đại mỹ nữ”, với các thành viên gồm: Lâm Thiên, Lâm Du, Phạn Phạn và Lý Bất Ngữ, bốn người đẹp liên thủ trừ gian diệt ác.

Sau chỉ thị hai giây, màn hình lớn bên phải sân khấu đột nhiên chuyển sang khung hình khác, đó là một hình ảnh trực tiếp. Trong quán cà phê, một người ăn mặc thành thục như quý cô đang dùng laptop. Ống kính zoom lại gần hơn, màn hình laptop của quý cô dần dần hiện rõ. Cô ta đang đưa những dòng chữ vào một phần mềm. Những dòng chữ đó giống như đúc những dòng chữ phê phán Lâm Thiển đang hiển hiện trên màn hình bên trái sân khấu.

Cô ta ngồi đó gửi câu nào thì trên màn hình ở đây liên hiện lên câu đó.

Mọi người trong hội trường lớn lập tức xôn xao, nhốn nháo hỏi thăm, “Đó là DissLQ sao?”

“Là cô ta đang điều khiển màn hình đúng không? Sao lại tự quay bản thân mình lên đây vậy chứ?”

“Đây là cô ta thao tác sai hay thế nào nhỉ, xem không hiểu.” “Lúc này cô ta đang ở trong quán cà phê, vậy sao có thể điều khiển màn hình của hội trường nhà trường chứ?” Hình như ở đây có đồng bọn của DissLQ đã gửi tin nhắn cho cô ta, cô ta ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Cũng ngay lúc đó, chính diện của cô ta lộ ngay trước mặt mọi người.

“Là Nam Âm!” “Lại là Nam Âm!”

“Nam Âm có ác ý gây tin đồn thất thiệt cho Lâm Thiển mà đã bị phạt, còn bị nhà trường đuổi học, bây giờ cô ta quay về trả thù à?”

“Vậy rốt cuộc Lâm Thiển có ngoại tình không?” Trên màn hình bên phải, hình như Nam Âm không tìm được ống kính quay lén mình, không tin tưởng bạn bè cho lắm nên lại trở về ngồi trước màn hình laptop, ấn mở ảnh chụp của Lâm Thiển và Trương Khai.

Cùng lúc đó, màn hình bên trái bắt đầu chiều đoạn clip về Lâm Thiển và Trương Khai Thời gian thực tế trình chiếu trên hai màn hình đã đủ chứng minh Nam Âm đang thao túng sân khấu, thao túng tất cả ở đây. Tại hội trường, trên màn hình bên phải, Lý Bất Ngữ chiếu lên một tập phim số đặc biệt liên quan về cuộc đời đi lính của Trương Khai, năm nào nhập ngũ, năm nào trở thành lính đặc công, thực hiện những nhiệm vụ gì, nhận được vinh dự gì, năm nào xuất ngũ,... đều viết ra rất rõ ràng.

Số đặc biệt chiếu theo hình thức hình ảnh và phụ đề, hiện ra hình ảnh của một cựu quân nhân kiên trì và có lòng tin. Trong bức thư xuất ngũ năm đó, Trương Khai đã viết một câu thế này “Một ngày là quân nhân, cả đời là quân nhân. Dù có rời khỏi quân đội, tôi cũng sẽ lấy tiêu chuẩn của quân nhân để yêu cầu mình.” Hình ảnh đơn giản, chỉ có dáng dấp sinh động của một người lính hiện ra trước mặt mọi người.

Cuối cùng là hợp đồng lao động khi Trương Khai nhận chức ở Thành Để, còn có bản nhật ký công việc của anh ta. Đây cũng là thói quen từ khi anh ta tham gia quân ngũ, mỗi năm đều ghi chép ngày làm việc của mình.

Anh ta không chỉ là tài xế, mà còn là trợ lý của Cố Thành Kiêu và là vệ sĩ của Lâm Thiển. Anh ta ghi rõ ràng hành trình mỗi ngày vào nhật ký. Ngoài thời gian đưa đón Lâm Thiển đi học, anh ta còn phải làm rất nhiều việc khác.

Tất cả những thứ này khiến cho những người đang ngồi đây cảm nhận được anh tài xế là một người rất thiết thực và cần cù chăm chỉ. Khi làm lính, anh ta là một người lính hiến dâng không vụ lợi, sau khi xuất ngũ vẫn là một quân nhân biết kiềm chế và thận trọng.

Một người chính trực, chân thành như thế sẽ phản bội Cố Thành Kiêu đã từng là cấp trên và bây giờ là ông chủ của mình sao?

Chắc chắn sẽ không!

Đây vốn là tội danh bịa đặt, Lâm Thiển không nghĩ ra phải dùng chứng cứ gì để chứng minh mình và Trương Khai trong sạch. Cô chỉ đành công bố vinh dự và lý lịch của anh ta để mọi người biết được anh ta là người như thế nào, để rồi tin tướng Trương Khải là một người tốt đáng tin cậy.

Chiểu xong lý lịch của Trương Khai, hình ảnh lại chuyển cảnh sang phía Nam Âm, chỉ thấy lúc này Nam Âm đã không còn bình tĩnh như vừa rồi. Chắc là cô ta đã phát hiện ra vấn đề, đang gọi điện thoại xin giúp đỡ. Cùng lúc đó, nội dung cuộc trò chuyện của cô ta cũng bị nghe lén, vọng ra từ loa phóng thanh trong hội trường lớn. Nam Âm: “Sao sự kiểm soát ở đây của em lại bị lỗi? Hôm nay là ngày quan trọng em xô ngã Lâm Thiển, anh đừng để thời khắc quan trọng của em như xe bị tuột xích!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.