Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 394: Đánh trả (5)



Câu nói này khiến cả hội trường lớn lập tức yên tĩnh lại. Lòng hiếu kỳ của những quần chúng ăn dưa thích xem náo nhiệt đã hoàn toàn bị khơi dậy. “Đến cả diễn đàn anh còn điều khiển được, chẳng lẽ không thể điều khiển cái hội trường nhỏ đó sao? Là do em thao tác sai đúng không?”

Là giọng đàn ông, hơn nữa nghe giọng xem ra người này có lẽ còn rất trẻ.

Nam Âm: “Nhưng bây giờ em chỉ có thể điều khiển một màn hình thôi. Hơn nữa vừa rồi Mạc Vũ gửi tin WeChat cho em, nói rằng em xuất hiện trên một màn hình khác. Em hỏi cô ta có ý gì thì cô ta không trả lời, điện thoại cũng không gọi được, em sợ sẽ phạm sai lầm.”

Đúng vậy, không sai, mấy nữ sinh không ngừng xúi giục sinh viên nổi dậy đã bị bảo vệ nhà trường khống chế hết.

Không có tạp âm cao độ của các ả, trong hội trường yên tĩnh hơn nhiều.

“Vậy màn hình đó có ảnh hưởng đến kế hoạch của em không?” Chàng trai hỏi.

Nam Âm: “Em đã công bố ảnh chụp của Lâm Thiển và tên tài xế ra ngoài rồi. Mạc Vũ đang ở hiện trường, chắc sẽ không ảnh hưởng đâu.”

“Vậy sao lại không điều khiển được nhỉ?”.

“Uông Dương, em có thể tin tưởng kỹ thuật của anh không?”

Uông Dương? Lại là Uông Dương? Cả hội trường lại xôn xao, Uông Dương là con trai độc nhất của gia đình giàu nhất thành phố B. Trước kia anh ta cũng là phú nhị đại có tiếng trong trường, theo đuổi Nam Âm vô cùng mãnh liệt. Sở dĩ anh ta bị ép xuất ngoại cũng bởi vì nghe theo lời xúi giục của Nam Âm đi đánh hội đồng Lâm Thiển.

Không ngờ bất hòa năm đó vẫn còn tiếp tục đến năm nay. Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt? Uông Dương: “Anh dư sức hack vào hệ thống của sân khấu nhỏ kia.” Nam Âm: “Được thôi, em cúp máy đây. Em phải đến hiện trường xem thử, em muốn tận mắt nhìn thấy bộ dạng thân bại danh liệt của Lâm Thiển” Uông Dương nhắc nhở: “Em cẩn thận chút, nhất định phải thoát khỏi chương trình trước, tắt ngang là vô dụng.” Nam Âm: “Được, em biết rồi, yêu anh! Tối nay em sẽ gọi lại cho anh.” Nghe xong cuộc hội thoại này mới biết, bây giờ Nam Âm và Uông Dương hẳn là quan hệ bồ bịch. Bọn họ đã cặp kè với nhau ở nước ngoài, Uông Dương đang giúp Nam Âm thực hiện kế hoạch trả thù Lâm Thiển.

Trên màn hình trực tiếp, Nam Âm thoát khỏi chương trình, màn hình bên trái sân khấu lập tức tối lại.

Sau đó, cô ta thu dọn rồi ra khỏi quán cà phê, đi dọc theo ven đường tiến về phía trước.

Mọi người đều thấy rõ ràng, quán cà phê này chính là cái quán bên cạnh cổng Bắc, cách hội trường đại học rất gần, chỉ mất hai phút đi bộ. Nói cách khác, chẳng mấy chốc Nam Âm sẽ đến đây.

Thời buổi bây giờ đến cả phát sóng trực tiếp cũng có thể chỉnh sửa cho đẹp, vậy thì muốn giả tạo cái này cũng rất dễ dàng. Chẳng qua hình ảnh trực tiếp vẫn chưa đủ để mọi người tin tưởng, nếu Nam Âm thật sự đi vào, kết nối với hình ảnh trực tiếp ở hội trường, vậy đây mới chính là hàng thật giá thật.

Lúc này, tất cả đèn trong hội trường đều phát sáng như để chứng kiến khoảnh khắc tiếp theo. Ai nấy đều nín thở, kể cả khách mời quan trọng. Mười, chín, tám, bảy... Ba, hai, một! Y như trên màn hình trực tiếp, cánh cửa hội trường lớn được mở ra, Nam Âm xuất hiện tại cửa ra vào, đồng thời cũng hiện lên màn hình bên phải sân khấu. Toàn trường lại xôn xao một trận, kịch bản này quả thật còn căng thẳng hơn cả phim hành động. Nam Âm kinh ngạc nhìn vào trong, giống như chính mình cũng đang kinh ngạc trên màn hình, cô ta càng thêm khiếp sợ.

Đến khi nhận thức được thì cô ta liền muốn chạy trốn, nhưng Lý Bất Ngữ ở đằng sau đột nhiên đẩy cô ta vào trong. Ngay sau đó, Lâm Du và Phạn Phạn lập tức đóng hai cánh cửa hội trường lại. Trong hội trường có rất đông người, rất nhiều sinh viên đang đứng ở hành lang, cho nên không có nhiều không gian để cô ta chạy trốn.

Hơn nữa, cô ta có trốn cũng không thoát.

Cô ta thấy Lý Bất Ngữ giơ điện thoại về phía mình, thế là cô ta bèn quay lại nhìn lên màn hình trên sân khấu. Đó không phải đang phát sóng trực tiếp cô ta sao, cô ta thoáng chốc luống cuống.

Hai năm trước, cô ta cũng diễn màn tương tự này trong tiệc mừng thọ của ông nội Lâm Thiển. Cô ta muốn hủy hoại Lâm Thiên trước mặt mọi người, thế nhưng cờ sai một nước, cuối cùng lại tự đưa mình vào tù.

Hôm nay, vào ngày kỷ niệm thành lập trường, cô ta dày công lên kế hoạch tất cả, nhưng kết quả lại là “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”, chuyện cô ta làm đã bị phát sóng trực tiếp.

Hai năm trước, Lâm Du quở trách cô ta vô lễ trước mặt mọi người, còn tát cô ta ba cái, đến nay cô ta vẫn còn nhớ rất rõ.

Hôm nay Lâm Du cũng ở đây, một mực giữ cửa không cho cô ta chạy trốn.

Lâm Thiển và Lâm Du, cô ta chỉ muốn chém hai chị em các cô ra thành trăm mảnh.

Lúc này, Lý Bất Ngữ bèn tắt phát sóng trực tiếp, tìm kiếm một đoạn video trong điện thoại, sau đó chiều đoạn video này lên màn hình lớn trên sân khấu. _ “Nóng lắm đấy, thổi cho nguội bớt đã... A...”

_ “Lại đây, ăn thêm miếng nữa nào.”

_ “Món này ngon thật, lại gần đây anh đút cho em.”

Hình ảnh xấu hổ đó, âm thanh xấu hổ đó, làm tất cả mọi người khiếp sợ không gì sánh nổi. Cả hội trường vang lên từng đợt xì xầm cảm thán, mấy vị lãnh đạo lớn tuổi lúng túng không thôi. Đó chính là hình ảnh Nam Âm và Đổng Tự Cường đang dùng cơm với nhau. Hai người không hề kiêng kỵ ân ái ở nơi công cộng, dính nhau đến mức làm ai cũng nổi da gà.

Lúc ấy, Lâm Thiển đã nghĩ: Cô bất nhân với tôi, vậy cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Những hình ảnh này không thể để một mình tôi buồn nôn được, mà phải để tất cả mọi người cùng buồn nôn.

Video chỉ mới phát được 1/3 thì Lý Bất Ngữ đã nhanh chóng tắt đi. Dù gì nơi này cũng có nhiều lãnh đạo quan trọng cấp quốc gia, hình ảnh khó coi thế này thực sự không thích hợp để trình chiếu ở đây. Lần này, toàn trường như ong vỡ tổ. “Chúa ơi, hóa ra hết thảy đều là Nam Âm đang giở trò quỷ!” “Nam Âm đúng là ghê tởm, bản thân đã bắt cá hai tay thì thôi đi, lại còn nói xấu Lâm Thiển, nói xấu quân nhân!”

“Đến chết cũng không thay đổi, đã vậy lại còn lôi kéo anh quân nhân chính trực Trương Khai ra làm đệm lưng, chẳng lẽ lương tâm của cô ta không biết đau sao?”

“Ai có thể nói cho tôi biết sỉ nhục quân nhân sẽ bị tội gì không? Có nặng hơn tội phỉ báng không nhỉ? Nhưng cô ta đã từng có tiền án, lần này nhất định phải xử nặng!”

“Ấy thế mà chúng ta đều bị Nam Âm đùa bỡn! Cô ta đâu chỉ sỉ nhục quân nhân, mà quả thực cô ta đang sỉ nhục cả đại học B, sỉ nhục toàn bộ sinh viên đại học B.”

Đi đôi với sự lên án của các sinh viên, bảo vệ trường lập tức tiến đến đề Nam Âm xuống. Nam Âm liều chết phản kháng, thoát khỏi tay bảo vệ trường, “Các người làm gì vậy? Các người có tư cách gì mà bắt tôi?”

“Đừng tới đây, tới nữa là tôi tri hô vô lễ đấy!”

Cô ta đến trường để hưởng thụ thành quả thắng lợi, nhưng tình hình chuyển biến quá đột ngột, cô ta lại sa vào hố sâu. Cô ta không thể tin, bèn quay đầu về phía các sinh viên, gào to: “Các người mù hết rồi hả? Hạng người như Lâm Thiển có gì tốt mà các người sùng bái chứ? Những năm cấp ba cô ta là gái giang hồ, một đứa con gái giang hồ không có giáo dục, không có tố chất, không biết phép tắc!”

Không biết là ai trong đám người đột nhiên ném một chai nước cứng ngắc vào đầu cô ta. Tiếng trách móc vang lên xung quanh, tất cả đều đang chỉ trích cô ta.

Lúc này, Lý Bất Ngữ định tiến lên bắt giữ cô ta.

“Cô cũng đừng tới đây!” Nam Âm kịp thời phát hiện, lớn tiếng tố cáo Lý Bất Ngữ, “Cô là nữ binh tại ngũ mà theo dõi và chụp lén tôi, công khai cuộc sống riêng tư của tôi. Cô làm thế là xâm phạm đời từ người khác đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.